Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 3: Trạng Nguyên




Mùng ba tháng ba, lễ Thượng Tị.

Vào ngày này, trong kinh, những nữ tử chưa xuất giá đều phải đi chùa miếu dâng hương, cầu nguyện ngày sau có thể gả cho lang quân như ý, còn ai đã định hôn thì có thể tùy ý cùng hôn phu đi du ngoạn, bồi dưỡng tình cảm thật tốt trước ngày thành hôn, cầu mong có được cuộc sống hôn nhân mỹ mãn hoà thuận sau này.

Đương nhiên, vì suy nghĩ đến thanh danh của nhà gái, nhất định phải có phụ nhân lớn tuổi cùng đi chung.

Sáng sớm, Trần Thích đã đi đến Thẩm viên.

Hắn là tiến sĩ vào năm Diên Hòa thứ 22, là tiến sĩ đầu tiên cũng là người đạt đệ nhất trong kỳ thi đình, thường được gọi là Trạng Nguyên.

Thẩm Như Hải cũng chính là quan chủ khảo trong năm này, theo như quy củ của sĩ tử, ông ấy chính là chủ tọa của tất cả tiến sĩ trúng tuyển năm đó, Trần Thích sẽ trở thành đệ tử của ông ấy.

Năm đó, Thẩm Như Hải có ấn tượng khắc sâu đối với biểu hiện nhạy bén, tài tình của Trần Thích cho nên sau khi yết bảng vừa kết thúc, ông liền chọn Trần Thích làm con rể, định hôn ước với trưởng nữ của mình.

Sau khi đăng khoa cuộc thi đình, Trần Thích được Hàn lâm Viện phong tặng danh hiệu biên soạn lục phẩm, ở lại viện để nghiên cứu kinh điển và lịch sử, đi theo nhóm đại học sĩ biên soạn thực lục, tu sử.

Sau khi thi đỗ ba năm, hắn lại chuyển đến Hàn Lâm Viện để học tập, tuy chức quan này phẩm cấp không cao nhưng lại là cận thần với thiên tử, có nhiều cơ hội lộ mặt trước mặt hoàng đế, tương lai luôn có cơ hội để thăng chức.

Hàn Lâm Viện tuy rằng là nha môn của đất nước nhưng cùng các sĩ tử giao du lui tới có lợi cho việc bồi dưỡng danh tiếng trong chính trị của Trần Thích, giúp việc tạo dựng các mối quan hệ trong tương lai ngày càng dễ dàng hơn.

Triều đại nhà Tấn, phụ thần nội các cơ hồ đều được sắc phong từ đại học sĩ, mà đại học sĩ lại phải có xuất thân từ Hàn Lâm Viện, cho nên quốc triều mới có câu “Không phải tiến sĩ không vào hàn lâm, không phải hàn lâm không vào Nội Các”, Hàn Lâm Viện luôn được coi là nơi “Trữ tướng” của đất nước, có thể nói, con đường làm quan sau này của Trần Thích nhất định sẽ một bước lên mây, có thể nói là một thời anh tài, tiền đồ vô hạn.

Trong kinh ai cũng nói ánh mắt Thẩm các lão sắc bén, ra tay như chớp, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Trạng Nguyên lang cho trưởng nữ của ông. Cũng có người nói, ông ấy bồi dưỡng Trần Thích trở thành người nối nghiệp sau này của ông.

Mặc kệ người khác nói như thế nào, mối quan hệ thầy trò này quả thực là không tệ, hai người đang nói chuyện tin tức quan trọng về tình hình chính trị đường thời những ngày gần đây, Thẩm Như yên lặng đi theo phía sau.

Ra đến ngoài phủ, dưới thềm đá trước cửa có một chiếc xe ngựa song dây cương đã đợi sẵn ở trước.

Thẩm Như Hải liếc mắt nhìn về trưởng nữ phía sau, nói với Trần Thích: “Duãn nam à, A Như liền giao cho ngươi.”

Trần Thích vội vàng chắp tay đáp lại: “Ân sư yên tâm.”

Thẩm Như Hải ừ một tiếng, rất vừa lòng đối với sự trầm ổn và thận trọng của hắn.

Thẩm Như thi lễ với phụ thân, xoay người bước lên xe ngựa. Trần Thích tiến lên đỡ một phen, Thẩm Như nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói câu “Đa tạ”, sau đó chui vào xe ngựa.

Hai người không trực tiếp tiếp xúc tay chân nhưng mà mùi hương trong tay áo của giai nhân phảng phất gần chóp mũi, Trần Thích đứng yên tại chỗ, tâm thần rung động, không tự chủ chà xát đầu ngón tay.

Hắn đang xuất thần thì bị một tiếng quát của Thẩm Như Hải cắt ngang.

Thẩm Như Hải nhìn người trước mắt liền cảm thấy đau đầu một phen: “Ngươi tới làm gì?”

Thẩm Gia mặc một bộ váy áo vàng nhạt, đơn giản mỏng manh, đi đến tựa như một bông hoa nghênh đón mùa xuân, thu hút ánh nhìn. Đối với việc phụ thân hỏi chuyện, nàng không chút để ý mà trả lời: “Đi dâng hương.”

Thẩm Như Hải tức giận: “Ngươi dâng hương gì?”

“Ai cũng có thể dâng, vì sao ta lại không thể dâng?”

Thẩm Gia lười nói những lời vô nghĩa với ông ta, nàng trực tiếp vòng qua ông ta đi ra ngoài, gặp phải Trần Thích, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được đỏ lên, giọng nói êm ái: “Trần công tử.”

“Nhị tiểu thư.” Trần Thích mỉm cười gật đầu, hôm nay hắn mặc một thân áo suông xanh đen, quả nhiên là phong thần tuấn lãng.

Thẩm Gia trộm nhìn mấy cái, trong lòng như có nai con chạy loạn.

Một tay nàng vuốt bên n.g.ự.c đang không ngừng nhảy lên thình thịch, vén váy dẫm lên ghế ngựa, cũng không vội đi lên mà tay trái lại dừng giữa không trung, dù bận vẫn ung dung mà chờ ở đó.

Trần Thích sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu rõ ý tứ của nàng liền tiến lên đỡ nàng.

Thẩm Gia cũng không như Thẩm Như, nàng trực tiếp đưa tay để vào trong lòng bàn tay của hắn.

Bàn tay nhỏ ấm áp, thịt mum múp nắm trọn ở trong tay có xúc cảm rất tốt, Trần Thích sau một hồi ngẩn ngơ, buông tay của Thẩm Gia ra như điện giật, bên tai nhanh chóng đỏ một mảng lớn.

Thẩm Gia sớm đã mượn lực của hắn bước lên xe ngựa, thấy phản ứng này của hắn nàng không khỏi cười trộm.

“Đa tạ Trần công tử.”

“Không… Không cần cảm tạ.”

Tân Di liếc nhìn Trần Thích đang mặt đỏ như mây một cái rồi cũng lên xe ngựa theo, nàng vén lên màn kiệu, Thẩm Gia khom người chui vào xe ngựa.

Bên trong buồng xe đã có ba người, ngoại trừ Thẩm Như ra thì còn có thị nữ Linh Lung của nàng và một người ma ma gọi là Lý thị, trước đây bà hầu hạ bên cạnh Tôn di nương. Sau khi Tôn thị chết, bà ta liền tới chỗ của Thẩm Như, phụ trách chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của nàng.

Lý thị lão luyện thành thục lại rất có tư lịch, Thẩm Như cùng vị hôn phu ra ngoài dâng hương, để bà ta đi cùng “Theo dõi” có vẻ không được thích hợp cho lắm.

Thẩm Như không đoán trước được Thẩm Gia sẽ ngồi chung một xe cùng với nàng, biểu tình nhất thời có chút co quắp.

“Tiểu muội, sao muội…”

Lời còn chưa dứt, nàng nhớ tới từ trước đến nay Thẩm Gia không thích nàng kêu nàng ấy một tiếng muội muội, chỉ có thể vội vàng ngậm miệng lại.

Thẩm Gia liếc một cái nói: “Ngươi quản ta à.”

Nàng nhìn quanh buồng xe một vòng, Thẩm Như không giống nàng có nhà ngoại tài lực hùng hậu sủng ái, cũng không có mẫu thân mất đi để lại di sản kếch xù, y phục mặc cũng hết sức giản dị, ngay cả xe ngựa dùng để đi ra ngoài cũng nhỏ hơn gấp hai so với nàng, bên trong buồng vốn đã chật hẹp, ngồi ba người cũng coi như gắng gượng, thêm hai người nàng cùng Tân Di chỉ sợ phải dán vào vách xe mà ngồi.

Thẩm Gia có chút ghét bỏ, ngón tay không khách khí mà chỉ vào Linh Lung.

“Ngươi, đi ra ngoài.”

“Dựa……” Linh Lung cất tiếng, nàng không tình nguyện, từ trước đến giờ nàng có ác cảm với Thẩm Gia từ lâu, nàng ta là chủ tử, nàng hầu hạ Thẩm Như cũng là chủ tử, không có lý do gì người này lại có địa vị cao hơn người kia.

Nàng nghĩ như vậy, lại không thể ngăn cản được, Thẩm Như âm thầm kéo nàng một cái, khác với vị muội muội ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, Thẩm Như luôn là dáng vẻ không tranh không đoạt, người nhẹ nhàng như hoa lan.

Tiểu thư đã lên tiếng, cho dù trong lòng có bất mãn đến như thế nào Linh Lung cũng chỉ có thể đứng dậy nhường chỗ ngồi lại.

Thẩm Gia ngồi tựa vào cửa sổ xe, một người chiếm cứ hết một cái ghế, Thẩm Như như muốn nói điều gì đó với nàng nhưng Thẩm Gia căn bản không để ý tới nàng ta, nàng vẫn còn tức giận vì chuyện vải chỉ vàng.

Thẩm Gia vén màn xe lên, mỉm cười trò chuyện với Trần Thích ở bên ngoài: “Trần công tử, sao trông huynh hao gầy hơn nhiều so với lần trước chúng ta gặp nhau thế."

“Có sao?” Trần Thích ngồi trên lưng ngựa, nghe vậy nghiêng đầu nhìn, nhẹ mỉm cười: “Chắc là mấy ngày trước đây ta bị cảm phong hàn, bệnh chưa lui.”

Thẩm Gia đang nhéo khăn tay tức khắc căng thẳng: “Huynh sinh bệnh à?”

“Cũng không phải là bệnh nặng gì, đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy huynh phải bảo trọng thân thể của mình đó.” Thẩm Gia lo lắng sốt ruột: “Ta nghe ma ma nói, đổi mùa là thời tiết nóng lạnh luân phiên, rất dễ sinh bệnh, mỗi năm bà ấy đều làm cho ta một tô canh bổ lớn. Món canh đó có thêm tuyết lê, không đắng một chút nào, để ta hỏi rõ rồi sẽ viết phương thuốc đưa cho huynh, sau khi trở về huynh có thể làm, đảm bảo sẽ không sao nữa luôn.”

Trần Thích lắc đầu cười cười: “Vậy thì đa tạ nhị tiểu thư.”

“Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.” Thẩm Gia vội xua tay, nàng chợt thấy cây đào, mận, mai trồng hai bên mương đều nở hoa, hoa rơi ở hai bên đường rực rỡ, trời quang mây tạnh, nhất thời nhớ tới ý định nói chuyện ban đầu của mình, nàng hắng giọng, nghiêm trang nói: “Trần công tử, gần đây ta có học được một bài hát rất thích hợp với cảnh sắc hiện tại."

“Ồ? Bài hát gì?” Lúc Trần Thích nhàn rỗi cũng sẽ viết lời soạn nhạc, đối với đề tài này quả thực hắn cảm thấy rất hứng thú.

Thẩm Gia nhớ lại trong đầu một chút, chẳng mấy chốc đã trôi chảy hát: “Phong cảnh Đông thành vô cùng tốt, nước lăn gợn sóng đón mài chèo. Cây dương bên ngoài vươn đón gió, hồng hạnh đầu xuân khẽ lay đưa. Kiếp phù du hận nhiều vui sướиɠ ít, có thương thiên kim khẽ mỉm cười? Vì quân nâng rượu đón tà dương……”

“Đón tà dương……”

“Tà dương……”

Thẩm Gia hát đến đây, còn một câu cuối cùng lại mãi chẳng thể nhớ ra được.

Vốn nàng không giỏi diễn đạt, sở dĩ học thuộc thơ từ này, hoàn toàn là bởi vì Trần Thích thích thứ này, nàng vì muốn khi gặp mặt có thể để lại ấn tượng tốt cho nên mới học thuộc [Ngọc Lâu xuân] này, lúc trước nàng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể học thuộc nó, không ngờ tới thời khắc mấu chốt, vậy mà nàng vẫn quên!

Nhìn Trần Thích đang kiên nhẫn chờ nàng hát xong, hai má Thẩm Gia nóng như có lửa đốt, hận không thể gõ cái đầu gỗ của mình, lại hối hận không kêu Tân Di cùng tiến vào ngồi, bằng không giờ phút này nàng ấy còn có thể nhắc nhở nàng một chút.

Đang trong tình huống tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, có một giọng nói thì thầm phía sau lưng nàng: “Để ánh chiều vương giữa ngàn hoa.”

Thẩm Gia quay đầu lại cả giận nói: “Ta biết rồi! Không cần ngươi nhắc nhở!”

Thẩm Như ngượng ngùng ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.

Lý thị ở một bên cười cười, hoà giải: “Nhị tiểu thư, người vẫn nên kéo màn xuống đi, các tiểu thư đều là người tôn quý, để người bên ngoài nhìn thấy sẽ không tốt cho lắm."

“Nếu ngươi sợ bị nhìn thấy đến như vậy thì còn ra ngoài để làm gì.” Thẩm Gia nói lại một câu nhưng vẫn kéo màn xuống, mới vừa rồi nàng bị mất mặt trước mặt Trần Thích, cần có thời gian để bình tĩnh lại.

Nhưng mà loại chuyện mất mặt này đối với Thẩm nhị cô nương mà nói đã là chuyện thường ngày, không bao lâu nàng sẽ quên mất chuyện xấu hổ vừa rồi, lại nhấc một góc màn xe lên, trộm đánh giá Trần Thích.

Trần Thích cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, thân hình hắn cao lớn, dáng vẻ nắm dây cương cưỡi trên lưng ngựa nhàn nhã cực kỳ tiêu sái, Thẩm Gia nhìn đến mức trong lòng loạn nhảy bang bang.

Lần đầu tiên nàng thấy Trần Thích cũng chính là lúc hắn cưỡi ngựa.

Đầu tháng ba, khói liễu tràn ngập kinh đô, các sĩ tử trẻ tuổi đoạt giải nhất của kỳ thi đình đều mặc công phục, trước n.g.ự.c cài hoa hồng, ngồi ở trên ngựa cao được thị vệ hộ tống theo nghi thức cung đình đi đến Quốc Tử Giám bái yết Khổng miếu.

Lúc đó Thẩm Gia đang ngồi ở Phúc Hưng lâu ăn vịt Bát Bảo, ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía dưới lầu, tức khắc đã si mê.

Theo như lời nói lúc đó của nàng thì ngay cả thịt vịt trong tay nàng cũng không còn thơm ngon nữa.

Kỳ thật nghiêm túc mà nói Trần Thích cũng không anh tuấn mấy, ít nhất so với Hoài Ngọc môi hồng răng trắng mà nói thì đúng là còn lâu mới bằng.

Thẩm Gia động tâm với hắn, vô cùng có khả năng là do bầu không khí ồn ào vào lúc đó, hơn nữa khoảng cách lại xa đến như vậy, nàng cũng không thấy rõ lắm, sau đó lại là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, từ nhỏ nàng đã thích nam tử có tài văn chương xuất chúng, Trần Thích như vậy có thể nói là rất phù hợp với tâm ý của nàng, đáng tiếc nàng vẫn muộn một bước, Trần Thích bị phụ thân nàng hứa hôn với Thẩm Như.

Nhớ tới khi còn nhỏ Thẩm Như đã cướp đi không ít đồ của nàng, dù là viện nàng ở hay là sự quan tâm yêu quý của phụ thân, hay là vải chỉ vàng lần trước.

Thẩm Gia càng nghĩ càng hận, lần này, dù thế nào nàng cũng phải đoạt lại Trần Thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.