Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 25: Trung thu (2)




Quảng Hàn điện.

Theo thường lệ, Diên Hòa Đế phát biểu vài câu khai mạc yến tiệc, nhóm thần tử đều hô vang vạn tuế, nâng cốc tỏ lòng tôn kính với Thánh thượng, nhóm vũ kỹ Giáo Phường Ti nối đuôi nhau đi ra, vì quân thần dâng lên bài “Nguyệt Cung Thường Nga” đã luyện tập tốt từ trước, âm thanh không ngừng vang vọng.

Hoài Ngọc nhàm chán ngồi ở phía sau bàn, một tay chống cằm, một tay lấy chiếc đũa nghịch ly rượu trên bàn.

Diên Hòa Đế liếc mắt nhìn hắn:

“Còn không tới kính chúc thúc phụ một ly?”

Hoài Ngọc như người không xương cốt, lười nhác đứng dậy, chấp ly rượu, đi đến ngự án cung kính:

“Cung chúc bệ hạ hồng phúc tề thiên.”

Dứt lời, một hơi uống cạn sạch ly rượu.

Diên Hòa Đế cũng không uống rượu, ông biết hắn luôn không thích những dịp như thế này liền cười nói: “Ra khỏi đây đi, thiếu niên các ngươi cùng chơi với nhau đi, không cần ở đây bồi lão già như trẫm.”

Lúc này Hoài Ngọc mới vui mừng ra mặt, nhanh chóng rời đi.

Đám người Tô Đại Dũng đang ở thủy đình uống rượu bài bạc, không khí rất sôi nổi, khi Hoài Ngọc đến ngay lập tức được chào đón rất nồng nhiệt.

“Lão đại! Cuối cùng ngươi cũng tới! Nào, ngồi, ngồi, ngồi!”

“Rót rượu mau lên! Đêm nay không say không về!”

“Lão đại, ăn bánh trung thu không? Có tận năm nhân.”

Hoài Ngọc ngồi ở giữa, vừa nhận lấy chén rượu thuộc hạ đưa qua, một bên hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế?”

Một tên nhỏ tuổi đáp: “Nghe Dũng ca khoác lác!”

“Sao?” Hoài Ngọc uống rượu, lại lột mấy viên đậu phộng, bỏ vào trong miệng: “Khoác lác cái gì chứ?”

“Khoác lác chuyện hắn đại chiến ba ngày ba đêm cùng với Thúy Hương đấy!”

Tô Đại Dũng say đến mức xương gò má đỏ bừng, đẩy người nọ một phen: “Đi đi đi, lão đại, những điều ta nói đều là sự thật, không phải khoác lác!”

Hoài Ngọc không biết chuyện gì, hỏi: “Thúy Hương là ai? Là một đạo tặc rất lợi hại sao?”

Từ lúc Cẩm Y Vệ bị Đông Xưởng phân quyền, bình thường bọn họ làm những việc tầm thường như bắt kẻ trộm và duy trì trật tự, từ khi nào kinh thành lại xuất hiện một nhân vật lợi hại là ‘Thúy Hương’, người đứng đầu như hắn vậy mà lại không biết chuyện này?

Sau khi nghe những lời của hắn nói, trong chốc lát mọi người im lặng một cách kỳ lạ. Một lát sau, tất cả đều cười lớn. Có người cười đến đau bụng, ngã xuống đất, hắn còn lăn qua lăn lại.

“Cười cái gì?” Hoài Ngọc không hiểu ra sao.

“Ha ha ha ha…” Tô Đại Dũng quả thực cười ra nước mắt: “Lão đại, Thúy Hương này… Nàng không phải là một nhân vật lợi hại gì cả… Nàng đương nhiên là rất lợi hại ở trên giường, lão đại… Người ta là một kỹ nữ, ha ha ha ha ha ha —-”

Hoài Ngọc: “,,,”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoài Ngọc đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói: “Cười cái gì mà cười?! Nếu còn cười ta sẽ cắt giảm nửa năm bổng lộc của ngươi!”

Bây giờ không còn ai dám cười, từng người nghẹn cười nghẹn đến mức đau cả mặt.

Qua một lúc lâu sau, Hoài Ngọc vẫn không nhịn được hỏi: “Chuyện đó…Thực sự sung sướng đến như vậy sao?”

Đừng nhìn nhóm Cẩm Y Vệ này tuy rằng đều là thiếu niên mười tám mười chín tuổi, nhưng đại đa số đều đã trải qua việc ngủ với nữ nhân, hơn nữa cũng rất thích bàn luận về chủ đề này.

Tô Đại Dũng nói: “Sung sướng, loại chuyện này chỉ cần thử qua một lần, sẽ cảm thấy khoái hoạt đến mức làm ngươi cảm thấy nửa đời trước của ngươi sống thật quá uổng phí.”

Có người thở dài chua chát: “Yểu điệu thục nữ ấy mà, ai, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu.”

“Nếu có thể vây hãm trong loại yểu điệu thục nữ như thế, ta tình nguyện cả đời không tỉnh lại.”

Các thiếu niên mồm năm miệng mười mà nói qua những cô nương mà bọn họ đã động tâm, có biểu muội trong nhà, có thanh mai trúc mã cách vách, còn có hoa khôi nương tử ở thanh lâu Kinh hồng.

Hoài Ngọc không khỏi nghĩ thầm, còn hắn thì sao? Trong lòng có lưu lại bóng dáng của vị cô nương nào hay không?

Thẩm Như à?

Dường như cũng không đến mức như vậy, ngay từ đầu hắn cảm thấy hứng thú với Thẩm Như, có điều cũng chỉ vì nàng là vị hôn thê của Trần Thích mà thôi.

Trong đầu dần dần hiện ra hình ảnh Thẩm Gia mặc một bộ đồ màu đỏ đứng đạp chân ở trên bàn.

Hoài Ngọc lắc lắc đầu, nghĩ thầm đêm nay chắc là do mình uống nhiều quá, sao hắn đột nhiên lại nhớ tới Thẩm Gia?

Hắn đứng lên đi về phía cửa.

Tô Đại Dũng ở phía sau hỏi: “Lão đại, người đi đâu đấy?”

“Đi tỉnh rượu.”

*

Hoài Ngọc đi trên hành lang dài, gió đêm thổi khiến cảm giác say trên người hắn tan đi một chút, bỗng nhiên, lỗ tai hắn động đậy, nghe được tiếng bước chân đang đi tới ngày càng gần.

Hoài Ngọc nghiêng đầu nhìn thì thấy người đến là tiểu cô nương tầm chín tuổi.

Hắn nhận ra đó là Đỗ Nhược hầu hạ bên cạnh Thẩm Gia, lén lén lút lút đến mức thoạt nhìn có chút gì đó kỳ quái.

Hoài Ngọc lặng yên không một tiếng động đứng ở góc tối, Đỗ Nhược nhất thời không phát hiện ra hắn, đang có hứng thú trêu chọc người khác, khi thấy Đỗ Nhược đi đến nơi này, hắn bất thình lình nhảy ra.

“A —”

Đỗ Nhược quả nhiên sợ tới mức kêu to lên.

Hoài Ngọc hoàn toàn hài lòng với phản ứng của nàng.

Nhờ sự trợ giúp của đèn lồng treo trên hành lang, Đỗ Nhược cuối cùng cũng nhìn ra được người dọa mình là ai, vuốt bộ n.g.ự.c đang không ngừng đập mạnh của mình nói: “Tiểu vương gia, hóa ra là người à, làm ta sợ đến nhảy dựng.”

Hoài Ngọc hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi đâu? Sao lại thả ngươi một người đi đến chỗ này?”

Hắn thường xuyên trèo tường tìm Thẩm Gia ở Thẩm viên, Đỗ Nhược vốn đã rất quen thuộc với hắn, một chút cũng không thấy sợ hắn, lập tức thành thật trả lời: “Tiểu thư kêu ta đi đưa thư.”

“Thư? Là thư gì?”

Lúc này Hoài Ngọc cũng thấy trên tay nàng cầm một phong thư, lập tức rút ra.

Đỗ Nhược nhón chân muốn đoạt lại: “Tiểu vương gia, trả lại cho ta a, tiểu thư muốn ta đi giao cho Trần công tử!”

“Đưa cho tiểu bạch kiểm kia á?”

Hoài Ngọc càng cảm thấy muốn xem, trên phong thư còn có con dấu niêm phong, hắn trực tiếp xé ra, rút ra giấy Tiết đào bên trong, chỉ thấy nội dung là hẹn ước Trần Thích đi ngắm trăng, nhưng trong thư lại có chữ ký trên danh nghĩa của Thẩm Như.

“Phong thư này là do Thẩm Như viết, vì sao tiểu thư nhà ngươi lại giao cho ngươi đi đưa thư?”

Hoài Ngọc suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được rằng Thẩm Gia nhất định đã dùng danh nghĩa của Thẩm Như để hẹn Trần Thích đi hẹn hò. Đêm nay lại là ngày hội trung thu, nàng có một chủ ý hay thế nhưng chỉ sợ Trần Thích kia sẽ không làm theo ý nàng.

Hoài Ngọc nhớ tới ngày đó ở Tây Uyển, Thẩm Gia thần thần bí bí nói nàng đã chuẩn bị tốt kế hoạch để đoạt lấy Trần Thích, hắn hỏi nàng là kế hoạch tốt gì, nàng lại không chịu nói, chẳng lẽ chính là kế hoạch này đi?

Nhân cơ hội hắn đang suy tư không để ý, Đỗ Nhược đoạt lại phong thư về tay.

“Tiểu thư ước hẹn với Trần công tử uống trà, muốn thêm thứ gì đó vào trong trà của ngài ấy, Trần công tử sẽ biến thành rồng, thành hổ, nhưng nếu tiểu thư tự mình hẹn ước với Trần công tử, Trần công tử chắc chắn sẽ không đến cho nên nhờ đại tiểu thư viết thư hẹn Trần công tử ra.”

Đỗ Nhược còn nhỏ, không hề có mưu tính, Hoài Ngọc hỏi, nàng liền giải thích hết tất cả mọi chuyện, chỉ là nàng căn bản không hiểu những lời ngày đó của Giả ma ma, chỉ nhớ được mấy chữ rời rạc, cho nên nàng kể lại cũng rất lộn xộn. Hoài Ngọc nghe vậy nhíu mày: “Cái gì mà rồng với cả hổ, toàn những thứ vớ vẩn... Chờ đã!”

Trong đầu hắn nhanh chóng lóe lên tia chớp, ý nghĩ lướt qua, khó có thể nắm bắt được..

“Ngươi nói, tiểu thư nhà ngươi muốn cho thêm thứ gì đó vào trong cốc trà?”

“Đúng vậy.”

“Thứ gì?”

Đỗ Nhược nhíu mày, nàng làm sao có thể nhớ rõ thứ đó? Hao tâm suy tư nửa ngày, rốt cuộc mới nhớ lại mấy chữ: “... Hợp hoan tán?”

Hoài Ngọc: “...”

Hoài Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Gia, nữ nhân ngu ngốc này!”

Đỗ Nhược vừa giật mình vừa tức giận nói: “Sao ngài lại mắng tiểu thư nhà ta!”

Hoài Ngọc cũng lười nói nhiều lời với nàng, xoay người rời đi, đi được nửa đường thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng quay trở lại, lấy phong thư bị mở ra mà Đỗ Nhược đang cầm trong tay.

“Cái này ta tịch thu!”

Đỗ Nhược ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn biến mất trong màn đêm, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Trả phong thư lại cho ta! Ta phải giao nó cho Trần công tử!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.