Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 13: Đom đóm (2)




“Bằng không thì thế nào, ngươi còn muốn ở lại cái nơi quái quỷ này qua đêm sao?”

“Không phải ngươi nói có 500 người được trang bị cung tên đang mai phục sao? Không cần nói với bọn họ một tiếng à?”

Hoài Ngọc cầm lấy cọng cỏ đuôi ngựa ngậm vào trong miệng, nghe vậy liền cười: “Chỉ là đánh nhau thôi mà, gọi nhiều người như vậy để làm gì chứ?”

Thẩm Gia trở nên kinh ngạc: “Cho nên vừa rồi là ngươi lừa bọn họ sao?”

Hoài Ngọc không ý kiến gì, chỉ hừ một tiếng: “Ngươi có đi hay không? Không đi thì ta đi trước đây.”

“Đợi ta với!”

Thẩm Gia sợ hắn bỏ lại nàng một mình, nàng không dám ở một mình tại cái nơi quỷ quái này vào nửa đêm, vì vậy liền vội vàng đuổi theo Hoài Ngọc, vừa đi vừa nhịn không được nói: “Gan của ngươi cũng lớn quá đấy, dám tay không đến đây, nếu Thượng Quan Tập không mắc lừa thì phải làm sao bây giờ?”

Hoài Ngọc uể oải nói: “Không phải còn có ngươi sao? Ta thấy một mình ngươi cũng có thể đối phó với một đám người, mặt của Thượng Quan Tập sưng lên như cái đầu heo đấy.”

Thẩm Gia bị hắn nói có chút ngượng ngùng: “Thật ra, ta cũng không phải là người thường xuyên động thủ với người khác, vừa nãy do ta không còn cách nào khác mà thôi.”

“Đúng vậy, không động thủ thường xuyên nhưng một khi động thủ người đó không c.h.ế.t thì cũng bị thương nặng.

“Hoài……” Thẩm Gia vừa định nói chuyện, dưới chân liền lảo đảo một cái.

Hoài Ngọc như có mắt sau lưng, hắn lập tức xoay người đỡ lấy nàng, nhăn mày lại: “Cẩn thận một chút, có mắt để làm gì, không biết nhìn đường sao?”

Thẩm Gia đá viên gạch, nói “Đường ở đây khó đi quá, ta lại không nhìn rõ đường đi.”

Hoài Ngọc rút Tú Xuân Đao ra, c.h.é.m bên trái rồi đến bên phải, chặt hết cỏ dại hai bên, mở ra một con đường.

Thẩm Gia thấy tư thế cầm đao của hắn cũng rất oai phong, liền hỏi: “Ta có thể xem đao của ngươi không?”

Hoài Ngọc đảo ngược chuôi đao đưa cho nàng, Thẩm Gia vươn tay nhận lấy, nàng cảm thấy cây đao này nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng lúc cầm trong tay lại rất nặng, thân đao nhỏ hẹp chỉ hơn một lóng tay, có chút giống với đao của võ sĩ Đông Doanh.

Tú Xuân Đao của Hoài Ngọc khác với những người khác, đao của Hoài Ngọc không có phần cầm tay, lưỡi đao cơ hồ gần giống với chuôi đao, chỉ có người cực kỳ am hiểu về đao và có võ công cao cường mới dám tự tin đúc ra cây đao như vậy, bằng không lưỡi d.a.o sẽ dễ dàng làm mình bị thương.

Thẩm Gia vươn ngón tay ra thử lưỡi đao, chỉ cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo khó tả.

“Cẩn thận đừng để bị đứt tay.” Hoài Ngọc lấy lại Tú Xuân đao rồi bỏ nó vào vỏ.

Thẩm Gia vẫn còn chút hưng phấn, chuyện tối nay đúng là kinh thiên động địa, đặc biệt là lúc Hoài Ngọc ôm nàng nhảy trên mái nhà, tuy rằng nàng sợ hãi nhưng lại cảm thấy có chút thú vị.

Bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, nàng nhịn không được liền hỏi “Hoài Ngọc, võ công của ngươi là do ai dạy thế?”

“Làm sao mà ngươi có thể bay lên mái nhà như vậy được?”

“Ngươi có thể dạy cho ta hay không?”

Nàng ồn ào làm Hoài Ngọc không thể nhịn được nữa, hắn liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi không sợ sao?”

“Có gì phải sợ chứ.” Thẩm Gia không cho là đúng, “Lúc còn nhỏ ta còn theo cữu cữu của ta ra biển, chứng kiến rất nhiều cảnh đánh đánh g.i.ế.c giết, thậm chí còn gặp phải hải tặc..."

Nàng luyên thuyên nói về những chuyện đã từng trải qua khi nàng còn nhỏ, đương nhiên hơn một nửa trong số đó là bịa đặt, thuyền của Tạ thị không có tên hải tặc nào không sợ c.h.ế.t mà dám cướp, cho dù gặp một chút chuyện nhỏ, cữu cữu cũng để cho nhũ mẫu mang nàng vào trong khoang thuyền, trong lúc nàng đang ngủ, cữu cữu nàng đã giải quyết xong mọi thứ, ngày hôm sau tỉnh dậy nàng mới được nghe thuyền viên trên thuyền kể lại chuyện nguy hiểm vào đêm qua, hiển nhiên phần lớn những câu chuyện đó đều là soạn ra để làm cho nàng vui, chẳng qua mỗi lần Thẩm Gia đều tin tưởng không chút nghi ngờ gì cả.

Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đang lải nhải của nàng, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này cũng khá là kỳ lạ.

Tối nay thật sự nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sợ đến mức khóc lên, nàng không những không sợ, ngược lại còn thấy khá mới mẻ thú vị.

Hoài Ngọc để Thẩm Gia cầm lấy vỏ bao kiếm, tránh cho nàng bị ngã.

Hai người đi trên bãi cỏ, thân hình một cao một thấp, trên trời có vầng trắng sáng.

Trời gần vào hè, trong đám cỏ dại có không ít đom đóm, góc y phục cọ vào cỏ lá, vang lên âm thanh xào xạc.

Gió nổi lên, đom đóm bay đầy trời.

---End phần I--


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.