Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 106: Không phải nàng ấy




“Đứng lại!”

Tân Di lớn tiếng quát dừng, đi tới trước mặt Trần Thích: “Phía sau bình phong là phòng ngủ, nơi sinh hoạt thường ngày của Vương phi và Vương gia, ngươi và Vương phi ngoài có nam nữ khác biệt, trong có quan hệ họ hàng! Đó là nơi ngươi có thể đặt chân sao? Trần công tử đọc đủ thơ thánh hiền, học qua cổ kim, thánh nhân dạy ngươi tổn hại lễ giáo đại phòng như vậy, làm ra chuyện vô lễ như này sao?!”

Tân Di tuôn một hơi dài, mặc dù không mắng chửi người, nhưng từng câu đều giống như đang nhục mạ người khác.

Trần Thích bị nàng nói đến mặt đỏ tía tai, ấp úng nói không ra lời.

Lúc này một con mèo đen chạy ra sau bình phong, Thẩm Gia kinh ngạc kêu một tiếng: “Nô nô à!”

Con mèo đen nhảy vào vòng tay nàng.

Thẩm Gia ôm mèo nói: “Trần công tử, thật ngại quá, con mèo này của ta rất bướng bỉnh, luôn ở trong phòng nhảy tới nhảy lui, không phải đụng ngã cái này, thì là đá ngã cái kia, cho nên mới vừa rồi là nó làm ra động tĩnh.”

Trần Thích cứng ngắc gật đầu: “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng...... tại hạ không tiện quấy rầy, cáo từ.”

Hắn thất hồn lạc phách rời đi.

Thẩm Gia quả thực sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vòng đến sau bình phong, thấy Thẩm Như thần sắc khẩn trương, nàng vừa định nói chuyện, Thẩm Như liền hướng nàng mạnh mẽ ra dấu tay, bảo nàng mau đi ra ngoài.

Thẩm Gia đầu óc mơ hồ, rời khỏi bình phong, thấy Trần Thích vừa đi đã quay lại, cười nói: “Xem trí nhớ ta này, có đồ mà cũng quên…”

Hắn cầm lấy cây quải trượng kia, ánh mắt nhanh chóng đảo qua chỗ tấm bình phong, lần nữa đi ra khoang thuyền.

Thẩm Gia và Tân Di liếc nhau, qua một lúc lâu, cho đến khi xác nhận Trần Thích sẽ không trở lại, các nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Làm ta sợ muốn chết, ai mà ngờ còn tới chiêu này chứ.”

“Hắn đang thăm dò muội.”

Thẩm Như từ sau bình phong đi ra, thản nhiên nói.

Tim Thẩm Gia lại vọt lên cổ họng: “Vậy tỷ cảm thấy, hắn có nhìn ra manh mối gì không?”

Thẩm Như lắc đầu không chắc chắn lắm: “Chắc chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ.”

Tân Di nhíu mày nói: “Trần công tử này nhìn vô hại, tâm cơ lại thâm trầm như vậy, vừa rồi hắn ở đây, ta ngay cả thở mạnh cũng không dám.”

“Vậy ngươi còn dám nói lại hắn.” Thẩm Gia cười nói, “Nhưng ngươi làm vậy không sai, vừa rồi nếu không có ngươi và tiểu nô nô, chúng ta nhất định bị bại lộ rồi.”

Tân Di cười khổ: “Đó là Vương gia dạy ta, ta cũng là học theo, giấy dán đèn lồng mà thôi.”

Buổi tối Hoài Ngọc trở về, Thẩm Gia nói với hắn chuyện ban ngày.

“Chúng ta có nên chuyển Thẩm Như sang chỗ khác hay không? Nếu không Trần Thích lại đến một lần nữa, ta cũng không giả bộ nổi nữa, bộ dạng hắn... có chút dọa người.”

Hoài Ngọc nói: “Nàng làm như vậy lại đúng ý của hắn, Trần Thích đang chờ bắt lấy sơ hở của nàng thôi. Cho nên không cần để ý đến hắn, hắn cho dù trong lòng hoài nghi, cũng không dám lục soát phòng của ta.”

Thẩm Gia ngẫm lại cũng đúng, trên thuyền tai mắt quá nhiều, nếu muốn thần không biết quỷ không hay đem người dời đi, cơ hồ là chuyện không thể nào, trước mắt để Thẩm Như ở trong khoang thuyền của nàng mới là biện pháp vẹn toàn nhất.”

“Bên chàng tìm kiếm thế nào rồi?”

Hoài Ngọc lắc đầu: “Không có tung tích, chắc là nước chảy quá nhanh, bị đẩy xuống hạ du.”

Thấy Thẩm Gia vẻ mặt sầu lo, hắn lại an ủi nàng: “Nàng đừng lo lắng, t.h.i t.h.ể càng tìm thấy muộn, càng có lợi cho chúng ta.”

Thẩm Gia mờ mịt không hiểu, vì sao càng muộn càng có lợi? Chẳng lẽ không phải mau chóng tìm được, để Trần Thích tin Thẩm Như đã c.h.ế.t mới tốt sao?

Mưa to kéo dài mấy ngày, sông Tào mực nước tăng vọt, hơn hai ngàn người dọc theo sông ngày đêm không ngừng tìm kiếm, mười lăm ngày sau, rốt cục tìm được thi thể, bị dòng nước cuốn đi hạ lưu rất xa.

Vài tên Tào binh đem t.h.i t.h.ể vớt lên, nâng tới ngoài thành Hoài An, dựng lên một cái lều, làm nơi tạm thời nghỉ chân.

Thẩm Gia cũng xuống thuyền nhìn thoáng qua, rốt cục hiểu được lời Hoài Ngọc nói.

Đó là một xác c.h.ế.t trôi, bị ngâm đến sưng phù, có mức độ phân hủy trung bình, bởi vì khí trong cơ thể sinh sôi, người c.h.ế.t hai mắt giận dữ trừng lớn, miệng bị lật ngược ra ngoài, gần như hoàn toàn thay đổi, nếu không phải quần áo trên người giống với Thẩm Như, chiếc vòng tay bạch ngọc trên cổ tay kia cũng là của Thẩm Như thường đeo, ngay cả Thẩm Gia nhìn, cũng không nhận ra rốt cuộc có phải Thẩm Như hay không.

Khoảnh khắc vải trắng trên t.h.i t.h.ể bị xốc lên, Trần Thích sửng sốt một lúc lâu, hai chân mềm nhũn, đi tới chỗ t.h.i t.h.ể khóc lớn.

Hắn khóc đến thương tâm như vậy, cơ hồ khàn cả giọng, tiếng mưa rơi cũng không che được tiếng gào khóc kia, mọi người trên bờ nghe được cũng rơi lệ.

Thẩm Gia cũng không phân biệt được hắn là chân tình hay là giả ý, cũng nhịn không được nước mắt, giống như cỗ t.h.i t.h.ể kia thật sự là Thẩm Như.

Có người khuyên nhủ, việc cấp bách là nhanh chóng làm lễ, hạ táng người, nhập thổ vi an, nhưng lại bị Trần Thích đẩy ra.

“Đây không phải nàng!”

Hắn lảo đảo đứng lên, hai mắt đỏ như máu, tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm tất cả mọi người ở đây, giống như người điên.

“Đây không phải phu nhân ta! Không phải nàng! Các ngươi đều muốn gạt ta! Các ngươi đừng hòng gạt ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.