Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 10: Bắt cóc




Ngày tháng thấm thoát trôi, cũng đã đến lễ tắm phật ngày tám tháng tư.

Ngày này là ngày Phật Đản, năm đó khi Mục Tông hoàng đế vẫn còn trị vì, bởi vì ông sùng bái Đạo giáo lại chèn ép Phật giáo, hết lòng tin theo phương sĩ, cho nên Phật tử trong kinh thành cũng không dám tỏ ra quá phô trương, sau khi đương kim Diên Hòa Đế lên ngôi, ông không quá để ý đến vấn đề tín ngưỡng của bá tánh. Vì vậy lễ tắm Phật hằng năm ở kinh thành càng trở nên náo nhiệt hơn, thường kéo dài từ đầu tháng tư đến tiết Đoan Ngọ tháng năm.

Chùa Đại Từ Ân, chùa Đại Nhân, chùa Đại Long Thiện cũng là ba ngôi chùa phật giáo hộ pháp ở kinh thành. Vào ngày này, trên quảng trường ở trước chùa tổ chức nghi lễ, mời cao tăng giảng kinh, sau đó lại tổ chức nghi thức rót Phật.

Cái gọi là “rót Phật” là việc đổ nước hoa pha với nước đường lên các tượng Phật bằng gỗ từ đỉnh đầu, sau buổi lễ, các chư Tăng, Ni, Tỳ kheo sẽ diễu hành năm trăm tượng La Hán bằng vàng và đĩa đồng. Phía trước có tượng Phật bằng vàng thân xe bốn bánh, chư tăng ni cầm cành liễu rảy nước dọc đường, bá tánh được rưới canh thơm, niệm kinh Phật thì sẽ được thành đạt, an lạc, không bệnh tật trong một năm.

Thẩm Gia là người không tin vào thần phật, không hứng thú với hoạt động nhàm chán như chen lấn trong đám người nghe hòa thượng giảng kinh này, nàng chỉ kéo Trần Thích cùng với Thẩm Như lên phố du ngoạn.

Thật ra nàng rất muốn để Thẩm Như ở lại, nhưng nếu bỏ Thẩm Như qua một bên, việc hẹn ước Trần Thích đi chơi một mình cùng với nàng có vẻ hơi khó khăn, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn một chút.

Ba người họ đang đứng trước một quầy hàng thủ công mỹ nghệ trên đường, vì hôm nay là ngày lễ tắm Phật nên những gì họ bán đều là tượng đất sét của Phật và Quán Âm, trông rất trẻ con đáng yêu nhưng chơi cũng rất thú vị.

Thẩm Như cúi đầu nghiêm túc nhìn, cầm hai cái trên tay, tựa hồ đang so sánh xem cái nào tốt hơn.

Hôm nay nàng mặc một thân áo ngoài tay áo tỳ bà màu xanh nhạt cùng với váy màu trắng như trăng, cả người thoát tục lịch sự tao nhã, tựa một đóa u lan thanh lệ xuất trần, chiếc cổ tinh tế trắng nõn, trên đó còn có những sợi lông tơ nhỏ.

Trần Thích nhìn thấy nàng lưỡng lự, vừa định nói nếu nàng thích thì có thể mua cả hai, tay áo lại bị người kéo kéo.

Hắn cúi đầu thì thấy khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Thẩm Gia, không khỏi ngẩn người.

Có lẽ là do quan hệ cùng cha khác mẹ, hai tỷ muội Thẩm gia quả thực không giống nhau.

Thẩm Như cao gầy, mảnh khảnh, có khuôn mặt trái xoan.

Thẩm Gia tương đối nhỏ nhắn và đẫy đà hơn một chút, khuôn mặt nàng như một cái chậu bạc, đôi mắt hồ ly long lanh mọng nước, đuôi mắt hơi xếch lên tạo cho người ta cảm giác là người không rành thế sự, khi nhìn nghiêng luôn hiện ra vài phần ngang ngược.

Nếu nói tỷ tỷ là U Lan độc lập trong thung lũng trống trải thì nàng lại giống một đóa hoa mẫu đơn vừa bá đạo lại kiêu ngạo, tỏa sáng rực rỡ, xinh đẹp đến chói mắt.

Thẩm Gia rút ra một tờ giấy đưa qua, thẹn thùng nói: “Trần công tử, đây là phương thuốc lần trước ta nói với huynh.”

“À...Đa tạ.” Trần Thích không nghĩ tới nàng còn nhớ cái này, vội vàng tiếp nhận, chỉ thấy phương thuốc được viết trên giấy hoa, nếu ngửi kỹ sẽ có thể ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng và thanh tao.

Thẩm Gia lấy từ trong tay áo ra một cái túi thơm màu xanh ngọc bích.

“Còn có cái này... Đây là túi thơm ta tự mình thêu, bên trong có ngải diệp, bạc hà, bạch chỉ, đinh hương... Đều là những loại thảo dược đuổi muỗi, thanh nhiệt, giảm ẩm ướt, không gây khó chịu. Mùa hè nóng ẩm sắp đến rồi, nếu huynh mang theo bên người thì sẽ không bị muỗi đốt."

Trần Thích nghe xong, sắc mặt phức tạp.

Phương thuốc thì không nói đi, nhưng túi thơm này... Thực sự là có chút không ổn.

Hắn đã có hôn ước với Thẩm Như, sau khi thành hôn, Thẩm Gia sẽ trở thành muội thê của hắn, nếu để người ngoài biết được, muội thê vậy mà lại đưa một cái túi thơm cho tỷ phu thì không khỏi sẽ bị người ngoài đàm tiếu.

Trần Thích nhìn Thẩm Như đang cúi đầu lựa chọn tượng, ngay sau đó hắn thu hồi tầm mắt, nghiêm mặt nói với Thẩm Gia: “Nhị tiểu thư, đa tạ ý tốt của tiểu thư nhưng theo tại hạ thấy, túi thơm là thứ không cần thiết.”

Thẩm Gia nghe vậy như sét đánh giữa trời quang.

Tại sao hắn lại không cần?

Hắn vậy mà dám từ chối nàng?

Thẩm Gia bị đả kích vẫn còn đang nghi hoặc thì Thẩm Như ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Nhận lấy đi.”

“Cái gì?” Trần Thích ngạc nhiên quay đầu lại, cho rằng mình nghe lầm.

Thẩm Như dịu dàng nói: “Dù sao đó cũng là tâm ý của tiểu muội, Trần công tử, huynh cứ nhận lấy đi.”

“Nhưng đây là...”

Trần Thích rất muốn giải thích một chút về ý nghĩa đặc thù của việc tặng túi thơm này, nhưng khi thấy vẻ mặt nhu mì nhưng lại không cho phép cự tuyệt của Thẩm Như, lời từ chối của hắn chỉ có thể nuốt trở về lại trong bụng.

Hắn quay đầu nói với Thẩm Gia: “Đã như vậy thì đa tạ nhị tiểu thư.”

Hắn duỗi tay nhận lấy túi thơm của Thẩm Gia.

Thẩm Gia không biết vì sao theo bản năng siết chặt túi thơm, bỗng nhiên có chút không muốn đưa cho hắn.

Túi thơm tuy rằng không phải là đồ quý trọng gì nhưng tốt xấu gì cũng là do chính tay nàng tự thêu, nàng cũng không am hiểu nữ công, vì để thêu xong túi thơm này, mười ngón tay của nàng gần như sưng tấy lên, ngay cả cữu cữu của nàng cũng chưa nhận được đồ do chính nàng tự thêu đâu.

Hai người mỗi bên cầm lấy một góc của túi thơm, cứ như vậy giằng co mãi.

Trần Thích: “???”

Nhìn thấy Trần Thích lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Thẩm Gia bỗng dưng phản ứng lại, mình đang làm cái gì vậy?

Nàng nhanh chóng buông tay ra.

Trần Thích lấy được túi thơm, để trong lòng bàn tay lăn qua lộn lại nhìn nhìn một chút, cuối cùng hắn mỉm cười nói: “Đa tạ, con vịt này thêu rất được.”

“...”

Khóe môi Thẩm Gia không khỏi giật giật.

Nàng thêu uyên ương chứ không phải vịt! Hơn nữa không phải thêu một con, mà là hai con đó!

Đằng sau quầy bán mặt nạ ở góc đối diện, Lý Dung đang dẫn đầu một nhóm người sẵn sàng phát động.

Bởi vì hắn là người đưa ra chủ ý cho nên Thượng Quan Tập chỉ định hắn dẫn đầu đội người đến bắt cóc Thẩm Gia. Một nhóm người được che chắn bởi các quầy hàng và đám đông trên đường đã nhìn chằm chằm vào ba người bên kia đường một lúc lâu.

Trong đó có một tên phụ tá hỏi: “Lý tiên sinh, Thẩm nhị cô nương là vị nào?”

Lý Dung nghĩ thầm trong đầu hắn làm sao biết được cơ chứ, hắn cũng chưa từng nhìn thấy chân dung của hai tỷ muội Thẩm gia, chỉ biết Thẩm đại tiểu thư đã hứa hôn với Trạng Nguyên lang Trần Thích, nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, hắn thực sự không thể phân biệt được ai là vị hôn thê của Trần Thích, ai là mục tiêu bắt cóc của bọn họ.

Nếu bọn họ bắt cóc nhầm người thì sẽ không ổn, cũng không thể bắt cóc hai nữ nhân cùng một lúc.

Nhìn thấy ba người đối diện lại chuẩn bị di chuyển, Lý Dung đổ mồ hôi đầm đìa, trong phút chốc lại nhanh trí, đứng dậy hô to: “Thẩm Gia!”

Thẩm Gia đang cảm thấy phiền lòng, nghe được tiếng hô gọi tên mình, không kiên nhẫn quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì ngoài người qua đường.

“Ai đang gọi ta?” Thẩm Gia nghi hoặc nhìn xung quanh, bỗng nhiên hai mắt nàng tối sầm, một cái bao tải đột nhiên trùm lên đầu của nàng.

Thẩm Như phát ra một tiếng thét chói tai, Trần Thích vội vàng bảo vệ che chắn cho nàng.

Đầu Thẩm Gia bị chúc xuống, bị người nhấc ngược lên vác trên vai, nam nhân trùm bao tải lên đầu nàng có mang khăn che mặt, nhìn không rõ diện mạo, khiêng người vác lên vai rồi bỏ chạy.

Thẩm Như cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, nàng đẩy Trần Thích ra, vội vàng đuổi theo.

“Tiểu muội -- người đâu! Cứu mạng!”

Đúng ngay lúc này, đội ngũ diễu hành kéo đến, trong đó có hàng trăm nhà sư vác tượng Phật trên vai, họ vẩy nước dọc đường, theo sau là hàng nghìn tín đồ vui chơi ca hát suốt dọc đường, sôi động đến nỗi chẳng mấy chốc cả con phố dài đã bị chật như nêm cối.

Một cô nương yếu đuối nhu nhược như Thẩm Như làm sao có thể đuổi kịp một người đàn ông cao lớn thô kệch, Trần Thích cũng chỉ là một thư sinh nên cũng chẳng đuổi thể đuổi kịp…

Trước đó Thẩm Gia ngại phiền nên đã tống cổ nhóm nha hoàn với người hầu đi đến quán trà, hiện tại ngay cả một người giúp đỡ cũng không có.

Cuối cùng, hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Gia bị bọn bắt cóc khiêng trên vai chạy xa.

-

Sau khi Thẩm Gia bị bao tải trùm đầu bắt không được bao lâu, nàng phản ứng lại thì nghĩ rằng người bắt cóc nàng chắc hẳn là Hoài Ngọc, cho nên nàng cũng không kêu ra tiếng, an phận để hắn khiêng nàng chạy đi.

Nhưng tại sao tên tiểu tử này lại không làm theo những gì mà họ đã thương lượng chứ?

Rõ ràng là nàng chỉ yêu cầu hắn dịch dung thành ác bá bên đường dọa nàng một chút, để Trần công tử có cơ hội ra tay, còn bây giờ lại biến thành hắn trói nàng mang đi, chạy trốn còn nhanh hơn cún, Trần Thích cũng khó có thể đuổi kịp thì làm sao có thể cứu nàng?

Thẩm Gia bị bao bọc trong một cái bao tải kín mít, tâm tình vô cùng khó chịu.

Không biết đã qua bao lâu, nàng cảm thấy mình đã bị chuyển dời lên lưng ngựa, con ngựa bắt đầu phi những bước lớn khiến cho bụng nàng đau đớn.

Thẩm Gia thật sự nhịn không nổi nữa, cuối cùng nàng hét lên nói: “Dừng lại! Mau dừng lại! Nếu không ngừng ta sẽ nôn ra đấy! Ta thật sự sẽ nôn, nôn..."

Ngựa ngừng lại, Thẩm Gia liền bị người mang bao tải ném xuống đất, lăn một vòng, nàng đau đến mức hung hăng mắng Hoài Ngọc một tiếng.

Sau khi bao tải được người mở ra, Thẩm Gia vội vàng thò đầu ra ngoài, hô hấp vài hơi thở trong lành, nhưng nàng lại đối diện với khuôn mặt xa lạ của một nam nhân.

Thẩm Gia sửng sốt: “Ngươi là ai?”

Nam nhân ở nàng trước mặt ngồi xổm xuống, dùng roi ngựa trong tay vỗ vỗ vào mặt nàng: “Thẩm cô nương, rất vui được gặp ngươi, tại hạ là Lý Dung.”

Thẩm Gia đoán chừng người này là thuộc hạ của Hoài Ngọc.

Nàng đứng lên từ trên mặt đất, nhảy nhảy để giảm bớt tê dại ở lòng bàn chân, đồng thời hỏi: “Chủ tử của các ngươi đâu?”

Lý Dung cười: “Thẩm cô nương hỏi cái này làm cái gì, chẳng lẽ muốn cầu xin chủ tử của ta thả ngươi đi sao? Tại hạ khuyên cô nương hãy từ bỏ ý định này đi, ngoan ngoãn đi theo chúng ta.”

"..."

Thẩm Gia không nói nên lời nhìn hắn.

Vị huynh đệ này, có phải ngươi đã nhập vai quá sâu hay không?

Thẩm Gia nhìn xung quanh, ngoài Lý Dung ra còn có bốn gã nam nhân cưỡi trên lưng ngựa, đoán chừng cũng là người do Hoài Ngọc gọi tới.

Vì để diễn trọn một màn này, hắn vậy mà lại đầu tư đến như vậy, Tiểu Sát Tinh cũng thật là có thành ý mà.

“Vậy chúng ta đi đến chỗ nào?”

“Hạng Trạch ở phía nam kinh thành.”

Xa đến như vậy à? Chẳng trách phải cưỡi ngựa.

Thẩm Gia cau mày, nàng biết Hạng Trạch này, đây là một tòa phủ đệ nổi danh kinh thành, cũng là một phủ đệ hoang tàn có ma.

Nơi đó vốn là phủ đệ riêng của một vị quan chức quyền lực trong triều đại hoàng đế quá cố sau đó lại bị Hoàng đế hiện tại tịch thu, lão thái giám dùng một mảnh lụa trắng treo cổ tự tử trên xà ngang. Sau này Hạng Trạch này liền bị bỏ hoang, nghe nói còn bị ma ám, người dân trong kinh thành cũng không dám tới gần chỗ đó, chỉ có một số ăn mày cùng với đạo tặc sẽ lẻn vào ban đêm.

Hoài Ngọc đang có ý gì?

Thẩm Gia đang cảm thấy nghi hoặc, quay đầu liền nhìn thấy Lý Dung kia mở bao tải ra lại chuẩn bị trùm lên đầu nàng, tức khắc nàng giật mình nhảy sang một bên.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Lý Dung lạnh lùng nói: “Thẩm cô nương, tại hạ đã nói cô nương phải ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta, nếu không cô sẽ chỉ chịu thiệt mà thôi.”

Thẩm Gia không nói nên lời: “Ta có nói không phối hợp sao? Hạng Trạch phía nam là được chứ gì?”

Nàng đoạt lấy roi ngựa, bắt lấy yên ngựa rồi leo lên lưng ngựa.

Không giống như những cô nương quyền quý ở kinh thành không thể ra khỏi cổng, bước ra ngoài cửa, Thẩm Giai có thể cưỡi ngựa, chính cữu cữu đã dạy nàng cưỡi ngựa, khi nàng còn nhỏ, cữu cữu của nàng đã cho nàng một con ngựa màu hạt dẻ.

Sau khi nàng ngồi vững, Lý Dung lại muốn leo lên lưng ngựa cùng với nàng, hiển nhiên hắn định ngồi chung một con ngựa cùng nàng.

Thẩm Gia giận dữ, quất một roi qua: “Ngươi làm cái gì vậy? Nam nhân hôi hám như ngươi cũng dám chạm vào ta? Cút xuống cho ta!”

Mặt Lý Dung bị quất xuất hiện một vệt máu, bi phẫn lại mờ mịt: “Chỉ có một con ngựa thôi!”

Thẩm Gia nói: “Chuyện này đâu liên quan gì đến ta? Ta khuyên ngươi nên tôn trọng ta một chút, cẩn thận ta về báo lại với chủ tử của ngươi!"

Lý Dung che mặt sửng sốt: “Ngươi quen biết chủ tử của ta à?”

“Đúng vậy!” Thẩm Gia hừ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống: “Ta cùng với chủ tử của ngươi có giao tình thân thiết, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, ngươi chọc giận ta chính là chọc giận hắn, nên làm như thế nào thì ngươi tự mình quyết định đi!”

Bốn chữ “Giao tình thân thiết” không phải đơn giản, nhất thời Lý Dung cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Thẩm Gia có quan hệ tình cảm với tiểu hầu gia?

Hắn nhớ tới thói quen tán tỉnh nữ nhân thường ngày của Thượng Quan Tập, cũng không phải là không có khả năng, huống chi diện mạo của Thẩm nhị cô nương này rất xinh đẹp, quả thật là đúng sở thích của tiểu hầu gia.

Vậy mà hắn lại trói người của gia? Ngày ấy hắn cũng không nghe hắn ta đề cập đến chuyện này...

Không đúng, Thẩm nhị cô nương này không phải là người tình của Tiểu Sát Tinh sao? Chẳng lẽ nữ nhân này trời sinh ong bướm lả lơi, bắt cá hai tay?

Đầu óc Lý Dung hoàn toàn không đủ dùng, lại thấy Thẩm Gia nhẹ nhàng thúc giục tọa kỵ hướng về phía thành nam mà chạy.

Trên đời này vậy mà lại còn có con tin phối hợp với bọn bắt cóc như vậy à?

Lý Dung sờ sờ ót, không hiểu ra sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.