Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 93: Sớm nở tối tàn




Tống Hứa và Ô Mộc đi theo các thú nhân lạc đà vào ốc đảo nghỉ ngơi một đêm. Ô Mộc nghe xong chuyện xưa bị cải biên của sóc nhỏ, rốt cuộc cũng thông minh, đoán được có thể Tống Hứa đã nói hươu nói vượn vài chỗ.

Có thể là nàng muốn kể cho hắn nghe thật nhiều điều về mẫu thân, nhưng lại không thu được bao nhiêu tin tức, nên đã tự thêm vào một vài chi tiết nhỏ để làm hắn vui.

Mẫu thân rời khỏi bộ tộc vào đêm trước ngày hắn trưởng thành, khi đó hắn đã xác định sẽ phải làm một bán thú nhân rời khỏi bộ lạc sống cuộc đời cô độc. Nhưng mẫu thân lại nghĩ có lẽ còn biện pháp khác, vội vàng rời đi. Lúc ấy mẫu thân nói rất nhanh sẽ trở về, dặn dò hắn sau khi thành niên thì cứ ở phụ cận bộ lạc chờ bà vân vân.

Ô Mộc cố gắng chờ mẫu thân chỉ là để nói với bà lời từ biệt. Hắc Sâm là thú nhân hổ hiếu chiến, bà thích tham dự vào đội ngũ săn thú, thường xuyên đi ra ngoài nhiều ngày. Nên từ khi còn nhỏ, Ô Mộc đã quen việc đói bụng thì ra phụ cận bộ lạc bắt vài con thú nhỏ ăn, da và xương đều nuốt sạch.

Chỉ những ngày ngắn ngủi Hắc Sâm trở về bộ lạc hắn mới được ăn thực phẩm chín. Có lẽ vì là bán thú nhân nên hắn cũng không thích ăn thực phẩm chín là bao, lại thêm Hắc Sâm nấu thịt không ngon lắm.

Khi đại lão hổ ngủ sẽ đặt cằm lên người hắn. Ô Mộc cảm thấy quá nóng muốn đi ra ngoài quấn lên cột cửa, Hắc Sâm chỉ cần vươn một móng vuốt là có thể đè hắn lại.

Sau này khi trưởng thành, tựa như những thú nhân niên thiếu khác trong bộ lạc, hắn cũng không thích thân cận mẫu thân. Phần lớn những mẫu thân khác trong bộ lạc cũng chỉ chiếu cố thú nhân non vị thành niên thôi, đợi đến khi chúng trưởng thành, các bà mẹ sẽ lập tức đuổi chúng đi để con mình sinh hoạt độc lập, mà Ô Mộc thì độc lập tương đối sớm.

Có được tin tức của Hắc Sâm, Tống Hứa còn cao hứng hơn Ô Mộc. Nàng khoa tay múa chân miêu tả tưởng tượng của nàng về lão thú nhân hổ oai phong uy mãnh kia, toát ra thần sắc khát khao trong mơ hồ. Tới tận bây giờ đại xà ngốc nghếch chậm tiêu mới phát giác được, có thể sóc con đang nhớ mẫu thân của nàng chăng?

Ô Mộc: "Tống Hứa, mẫu thân?"

Tống Hứa:

"Quan hệ của hai ta là gì chứ, đại lão hổ là trưởng bối. Ý ta là bà ấy cũng như mẫu thân của ta vậy! Yên tâm, dù sao chúng ta vẫn phải đi tiếp về phía trước, khẳng định sẽ nghe ngóng thêm càng nhiều tin tức cho ngươi."

Ô Mộc phát hiện nàng không hiểu hắn muốn nói gì, lại thêm một chữ vào:

"Tống Hứa, nhớ, mẫu thân?"

Tống Hứa:

"Đúng đúng đúng, ta muốn gặp mẫu thân Ô Mộc, khẳng định là một đại miêu xinh đẹp!"

Ô Mộc phát hiện nàng cố tình nghe không hiểu ý mình. Đột nhiên nàng bắt đầu hất cát bên cạnh lên người hắn.

Ô Mộc:?

Tống Hứa cười ha ha:

"Buổi tối lạnh lắm, đắp tí cát lên người giữ ấm nha!"

Chôn đại xà xong, chỉ còn chừa lại cái đầu, Ô Mộc lắc nhẹ đuôi đã làm đống cát chồng chất trên người mình đổ xuống, sóc nhỏ lại cần cù đắp thêm cho hắn, đồng thời yêu cầu:

"Đừng nhúc nhích, không được đá chăn!"

Rồi nàng cũng chất cho mình một đống cát. Đống cát nho nhỏ nằm bên cạnh đầu đại xà. Tống Hứa móc móc hạt cát, đột nhiên cảm thấy mình như một con ốc, không khỏi cười chít chít một trận.

Rắn bự lặng yên bất động, chỉ phát ra âm thanh khè khè nghi vấn. Tống Hứa lại nhìn lên bầu trời nói:

"Ngôi sao thật sáng!"

Chốc lát nàng lại nói:

"Giờ đang là mùa thu sao? Mùa đông chừng nào mới đến? Không biết lúc đó chúng ta sẽ đi tới nơi nào."

Mùa xuân hai người xuất phát từ khu rừng của Ô Mộc, nhưng càng đi thì ranh giới giữa các mùa càng mơ hồ. Nếu như tính theo thời gian thì mùa thu cũng sắp phải trôi qua rồi, nhưng ở nơi này vẫn nóng bức như vậy, thậm chí nhiệt độ còn cao hơn lúc trước bọn họ đi ngang qua sa mạc tràn đầy sắc thu.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Dạo này Tống Hứa vẫn luôn nghĩ về một vấn đề. Đó là Ô Mộc ngủ đông ở đâu?

Rắn ngủ đông không phải theo mùa, đúng ra là theo nhiệt độ, nếu như cứ nóng ấm mãi thì rắn bự sẽ không ngủ đông luôn.

Nếu cả hai cứ đi về phía trước, nhiệt độ xuống đến một mức nhất định, Ô Mộc sẽ phải ngủ đông gấp rút. Nàng phải cân nhắc tìm chỗ an toàn trước để Ô Mộc vượt qua kỳ ngủ đông này mới được.

Chỉ nghỉ ở ốc đảo một đêm, rất nhanh Tống Hứa và Ô Mộc đã cáo biệt đội ngũ thú nhân lạc đà. Trước khi đi, đại lạc đà còn nói cho hai người biết phương hướng mà Hắc Sâm đã rời đi.

Tống Hứa xem xét phương hướng, được rồi, lại đi về hướng Tây, kết quả cuối cùng vẫn là hướng Tây.

Mục đích ban đầu của Tống Hứa là ra ngoài nhìn ngắm thế giới, không phải vì Hắc Sâm. Nhưng hiện tại lần lượt nghe được tin tức của bà làm suy nghĩ tìm kiếm của nàng thêm mãnh liệt. Mặc kệ có tìm được hay không, nghe ngóng thêm nhiều tin tức cũng rất thú vị.

Sau đó dọc đường đi, Ô Mộc nhìn Tống Hứa tích cực chào hỏi tất cả các thú nhân đi ngang qua, hỏi thăm có ai từng nhìn thấy sợi dây chuyền răng nanh trên cổ nàng không, hoặc hỏi có ai từng gặp một thú nhân hổ ở phụ cận hay không. Đáng tiếc nàng chỉ nhận lại những câu trả lời phủ định.

"Đây gọi là gì? Gọi là cố tình trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh. Nghĩa là lúc không tìm thì tin tức tự đưa mình tới cửa, đến khi đặc biệt đi tìm thì chẳng thấy đâu." Tống Hứa cảm khái.

Có lúc hai người đi qua một vùng đất rất hoang vu, mãi không tìm được nguồn nước, phải dựa vào bình nước bằng vỏ quả mà đại lạc đà tặng mới vượt qua được.

Lại được trông thấy một tí màu xanh phía trước, dù chỉ một tí xíu nhưng cũng làm Tống Hứa reo hò không ngừng, ăn nhiều hơn hẳn ngày thường.

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Gió ấm từ một hướng khác thổi tới, cơn mưa ngắn ngủi làm mặt đất cằn cỗi mọc đầy hoa và cỏ dại. Ở đây không có đại thụ, chỉ có mặt đất bằng phẳng mênh mông.

Thế nhưng sự ấm áp và màu xanh đầy sức sống này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cũng như sự xuất hiện ngắn ngủi của ốc đảo trong những ngày hai người đi trên sa mạc. Đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, con đường phía trước lần nữa trở nên hoang vu.

Mùa đông lạnh thấu xương mà Tống Hứa lo sợ đột nhiên đến sau một lần hai người cáo biệt cỏ xanh hoa tươi. Trên bình nguyên không có gì che chắn, đến một đại thụ hay một khối đá lớn cũng không, nhiệt độ giảm xuống chính là chí mạng.

Hai người không tìm được chỗ trú, trên mặt đất phủ một lớp sương trắng làm Tống Hứa càng lo âu. Thân rắn trườn trên lớp sương này, những phiến vảy mềm mại vào mùa hè nay trở nên lạnh như băng thiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.