Tịch Thanh đứng ở cửa động có phần lo lắng nhìn khu rừng phía xa, không biết Dạ Ngu Ngốc rốt cuộc đã đi đâu. Mắt thấy trời đã sáng, tại sao vẫn chưa về chứ?
Đang bất an đi qua đi lại, đã thấy Dạ Ngu Ngốc ôm Đường Thải Nhi nhẹ nhàng tiếp đất.
"Sao lại thế này?" Tịch Thanh nhìn ống tay áo loang lổ vết máu của Đường Thải Nhi, không khỏi căng thẳng, "Nữ nhân ngươi sao lại để bị thương đến thế này?"
Đường Thải Nhi vừa muốn cảm động, nhưng sau khi nghe xong câu kia, ý cảm động lập tức bị đập tan thành mây khói. Bởi vì thân thể không còn chút sực lực nào, vốn định nổi giận nhưng cũng đành lực bất tòng tâm. Cánh tay run run muốn chỉ hướng Tịch Thanh, cuối cùng vẫn vô lực buông thõng, "Tịch Thanh. . . . . ."
Dạ Ngu Ngốc đặt Đường Thải Nhi lên đống rơm, ngẩng đầu lo lắng nhìn Tịch Thanh, "Tiểu Tịch Tịch, làm sao bây giờ đây? Nương tử nàng bị sao. . . . . ."
Tịch Thanh vung vạt áo lên, ngồi chồm hổm ở bên Đường Thải Nhi, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng không khỏi cau mày, "Chẳng lẽ vì mất máu quá nhiều sao?"
Đường Thải Nhi yếu ớt lắc đầu, "Ta trúng độc. . . . . ."
"Là ai hạ độc? !"
"A! Ai muốn hại nương tử! Dạ Nhi sẽ giết hắn!"
Đường Thải Nhi trợn trắng mắt, nhìn hai nam nhân đang kích động trước mặt, thở một hơi thật dài, "Là tự ta hạ độc!"
". . . . . ."
"Nương tử. . . . . ."
Đường Thải Nhi thở hổn hển, nhíu nhíu mắt, "Giải dược, ở trong người ta."
"A a!" Dạ Ngu Ngốc vội vàng thò tay vào trong vạt áo của Đường Thải Nhi, một phát bắt được cục thịt nào đó, trong nháy mắt kinh hãi, "Đây là cái gì? !"
Gương mặt Tịch thanh đỏ ửng, vội vàng đứng dậy quay đầu lại, ho nhẹ mấy tiếng, thầm nghĩ trong lòng phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn. . . . . .
Đường Thải Nhi bị tức đến cả người run rẩy, sau đó khóc không ra nước mắt, "Tìm thuốc giải. . . . . ."
Hai mắt Dạ Ngu Ngốc lóe ra ánh sáng thuần khiết, sờ loạn trong vạt áo của Đường Thải Nhi một lúc, rốt cuộc cũng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, "Nương tử, là cái này sao?"
Đường Thải Nhi cố gắng mở miệng, "Phải . . . . ."
Dạ Ngu Ngốc ôm lấy Đường Thải Nhi, để nàng dựa trên cánh tay mình, đổ nước thuốc bên trong bình sứ vào miệng nàng.
Tịch Thanh đưa lưng về phía hai người, "Ngươi tự hạ độc mình làm gì?"
Đường Thải Nhi uống giải dược xong, tứ chi tê tê dần dần hồi phục, ngón tay miễn cưỡng có thể động nhẹ, "Giải cổ."
Tịch Thanh nghe vậy xoay người lại, nhìn thấy sự yếu ớt không giống Đường Thải Nhi nàng, không khỏi hừ lạnh, "Giúp người khác cũng không cần đối xử với bản thân như vậy đâu." Vừa nói vừa đi tới, vén ống tay áo Đường Thải Nhi lên. Vết thương được quấn bằng mảnh vải lụa đã nhuộm đầy máu.
Dạ Ngu Ngốc: "Tiểu Tịch Tịch, vết thương, cầm máu thế nào đây?"
"Ta có kim sang dược." Tịch Thanh vừa nói vừa xé mảnh vải ra, nhìn thấy miệng vết thương ghê người kia, không nhịn được muốn mắng nữ nhân ngu ngốc trước mặt này, "Vết thương này cũng là ngươi tự cắt sao?"
Đường Thải Nhi đã hồi phục một chút, nhíu mày cười một tiếng, "Đúng vậy, tự ta làm bị thương."
"Ngươi thật đúng là dám xuống tay với chính mình." Tịch Thanh xấu hổ, lấy kim sang dược ra xức lên miệng vết thương của nàng.
Đường Thải Nhi cau mày nhịn đau đớn cào xé xuống, giơ tay lên xoa xoa lồng ngực Dạ Ngu Ngốc, "Dạ Nhi ngoan, không phải bảo ngươi và tịch thanh đợi ta ở đây sao? Tại sao ngươi lại xuất hiện trong rừng."
"Hừ! May nhờ có ta ở đó, nếu không nương tử sẽ bị người xấu khi dễ!"
Tịch Thanh nghe vậy ngẩng đầu lên, "Dạ Nhi học khinh công lúc nào vậy?"
"Ha ha ~ sư phụ dạy ta."
Tịch Thanh không hiểu nhìn về phía Đường Thải Nhi, sau đó thở dài, "Chính là lão tiền bối ban nãy, lão nhận Dạ Nhi làm đồ đệ."
"Thì ra là như vậy." Tịch Thanh gật đầu một cái, cúi đầu quấn băng lên miệng vết thương của Đường Thải Nhi.
"Không phải ngươi đã trở về Tịch Gia bảo sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Đường Thải Nhi vừa nói vừa rút cánh tay đã băng bó cẩn thận, an an ổn ổn nằm trong lồng ngực của Dạ Ngu Ngốc.
"Tịch Gia bảo được mời tới Hồn thành tham gia đại hội võ lâm."
Hai mắt Đường Thải lập tức sáng như sao, "Đại hội võ lâm? Muốn cử hành đại hội võ lâm sao? Mười năm một lần, ta rốt cuộc cũng gặp được một lần nha!"
Dạ Ngu Ngốc: "Sao? Nương tử, đại hội võ lâm chơi rất vui sao?"
"Dĩ nhiên, có thể nhìn thấy rất nhiều mỹ nam nha! !" Đường Thải Nhi không chút cố kỵ mà cười lớn.
Nghe vậy, trên trán Tịch Thanh lập tức lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh. . . . . .
Dạ Ngu Ngốc thì bĩu môi, "Ta với tiểu Tịch Tịch cũng là mỹ nam nha, lại còn muốn đi nhìn người khác nữa."
Một giọt mồ hôi nữa từ thái dương của Tịch Thanh chảy xuống. . . . . .
"Không đúng, vậy ngươi phải đang ở Hồn thành chứ, tại sao lại xuất hiện ở Tây quận này?" Đường Thải Nhi khó hiểu hỏi.
Tịch Thanh ngồi bên cạnh hai người, nghiêm túc nói: "Hồn châu rất gần Tây quận, ta muốn thuận đường đem Trạm Lô kiếm tặng cho Đường huynh ngươi, ai ngờ. . . . . ."
"Sao?" Đường Thải Nhi nghe vậy hai tay vội vàng ôm lấy bảo kiếm thắt ở bên hông của mình, "Không ngờ ngươi lại thấu tình đạt lý như vậy nha ~"
"Trên đường tới Tây quận, ngang qua Mi châu. Ta ở trong khách điếm nghe người của Thái Tử nói chuyện."
Đường Thải Nhi nghe vậy thu hồi biểu tình cợt đùa, dè dặt nhìn Tịch Thanh, "Người gây bất lợi cho ta và Dạ Nhi chính là bè lũ của Thái Tử."
"Bọn chúng đang bàn bạc cách thủ tiêu hai người. Ta vốn không có ý định can thiệp vào những chuyện báo thù trên giang hồ, nhưng lại nghe thấy bọn chúng nhắc đến cái tên Đường Cảnh."
"Ta hiện tại đang mặc nữ trang, làm sao có thể bị người khác nhận ra. . . . ."
Tịch Thanh nghe vậy liếc mắt nhìn Đường Thải Nhi mặc một bộ lụa gấm mỏng, mất tự nhiên ho khan một tiếng, "Bây giờ có người buôn tình báo gì gì đó, tin tức rất linh hoạt, cho dù ngươi có dịch dung cho Dạ Nhi."
Đường Thải Nhi liếc nhìn Dạ Ngu Ngốc trước mặt, đưa tay vuốt hai cái, "Dạ Nhi, mặt của ngươi, có cảm thấy khó chịu không?"
Dạ Ngu Ngốc lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu một cái, "Cũng có chút ngứa ngáy. . . . . ."
"Đồ ngốc! Tại sao ngươi không nói sớm!" Đường Thải Nhi liền giơ tay hung hăng đánh một cái lên đầu Dạ Ngu Ngốc, ngay sau đó túm lấy cánh tay của hắn, "Ta tháo cho ngươi."
Thịt trên mặt Tịch Thanh co rút mạnh, nhìn hai người chạy đến bờ sông nhỏ, buồn bực gọi, "Này. . . . . . Ta đang nói chính sự mà!"
----------------
Giữa trưa.
Trong khách điếm tại Tây quận.
Lâm Mục khoát tay cho mấy tên thuộc hạ đi nghỉ, ngồi uống trà ở bên cạnh bàn như có điều suy nghĩ.
Đang xuất thần, “Ầm” một tiếng, thiếu chút nữa khiến chén trà trong tay hắn rơi xuống đất. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên áo đen đang dựa vào lan can cửa sổ, tiện tay đùa bỡn Thập Tự đao.
Đôi ánh mắt đen láy nghiền ngẫm nhìn về phía Lâm Mục, "Lão Lâm đầu, đã lâu không gặp ~"
Lâm Mục bật cười, "Thượng Quan Linh? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Thượng Quan Linh nhảy một cái, vững vàng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lâm Mục, ngồi chồm hổm, nhíu mày cầm bình trà lên tự rót một chén, "Nghe nói người nọ gặp nạn, lưu lạc tới đây?"
Lâm Mục cau mày, "Không được vô lễ với Tam Hoàng tử."
Thượng Quan Linh vẻ mặt giảo hoạt, mắt chuyển vòng tròn ngó lên trên trần, thảnh thơi uống trà, "Aizzz ~ ngươi là thuộc hạ của hắn, nhưng ta không phải ~"
Lâm Mục bất đắc dĩ thở dài, "Tại sao ngươi tới đây?"
Thượng Quan Linh cười to, thân thể nhảy một cái, phóng khoáng ngồi vào ghế, "Ngươi không biết sao?"
"Không biết."
Thượng Quan Linh nheo mắt lại, khóe miệng mang vẻ khoa trương, đứng lên ghé sát vào gò má của Lâm Mục, "Xem náo nhiệt."
Lâm Mục cau mày, "Làm gì có náo nhiệt để xem chứ, càn quấy."
"Tại sao không có, Tam Hoàng tử gặp nạn chạy đến đây, hơn nữa ta nghe nói còn bị mất trí nhớ? Ha ha! Đây không phải là náo nhiệt sao? Ta ấy à, là cố ý đến đây nhìn chút cho hả hê ~" Thượng Quan Linh cười đùa nói.
Lâm Mục đứng dậy đang muốn nổi giận, đã thấy thân ảnh trước mắt chợt biến mất. Lúc phục hồi lại tinh thần, Thượng Quan Linh đã sớm đứng ở trên lan can cửa sổ hướng về phía hắn khoát tay áo, "Ta đi xem náo nhiệt đây ~"
Dứt lời, tung người nhảy xuống.
Lâm Mục ngẩn người, "Ngươi biết Tam điện hạ ở đâu sao? !" Chạy đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới, đã sớm không có bóng dáng của Thượng Quan Linh. Không có kết quả, phẫn hận đập bể lan can cửa sổ, "Chạy rất nhanh!"
"Người đâu !" Lâm Mục quát to một tiếng.
Mấy tên thủ hạ mở cửa vào, chờ lệnh.
"Truy tìm Thượng Quan Linh, hắn biết Tam Hoàng tử ở nơi nào."
"Vâng!"
-----------------
Trước sơn động, ba người Đường Thải Nhi ngồi ngay ngắn vây quanh đống lửa, chờ gà nướng ra lò.
Dạ Ngu Ngốc khôi phục gương mặt vốn là tuyệt sắc, làm hại Đường Thải Nhi thỉnh thoảng thất thần, Tịch Thanh cũng giống nàng thỉnh thoảng nhìn hắn.
Dạ Ngu Ngốc vuốt vuốt tóc mái trên trán, nhìn Đường Thải Nhi, "Nương tử? Trên mặt Dạ Nhi có dính bẩn sao?"
Đường Thải Nhi cười ha ha, "Không có nha, đã lâu không nhìn thấy ngươi, muốn nhìn lâu một chút."
Dạ Ngu Ngốc trợn tròn mắt, "Dạ Nhi mỗi ngày đều ở cùng nương tử mà."
Đường Thải Nhi ngượng ngùng khoát tay chặn lại, "Ai nha, ta tùy tiện nói thôi, ha ha, ha ha, ăn gà, ăn gà đi."
"Gà chưa chín đâu." Vẻ mặt Tịch Thanh không chút thay đổi, chen miệng nói.
Đuôi lông mày Đường Thải Nhi nhếch lên, không nhìn Tịch Thanh, nghiêng đầu nhìn vào trong động, "Vân tỷ ngủ mê man cả đêm, tại sao còn chưa tỉnh vậy?"
"Đúng vậy nha, nhưng mà nương tử, đừng nên quấy nhiễu Vân Nhi tỷ ngủ." Dạ Ngu Ngốc cười, "Nếu không thịt gà không đủ chia đâu ~"
Đường Thải Nhi tán đồng gật đầu một cái, "Đúng vậy."
Tịch Thanh tức cười, "Các ngươi. . . . . ."
"A! Lúc này được rồi được rồi! Dạ Nhi, cánh! Hai cái đùi gà thuộc về ta!" Đường Thải Nhi cao giọng phân phó nói.
Tịch Thanh mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Đường Thải Nhi, "Khỏi phải tranh, Tịch mỗ không ăn đùi gà!"
"Oa oa oa ~ Được oa!" Đường Thải Nhi trực tiếp bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Tịch Thanh, khoái trá gặm đùi gà.
Tịch Thanh cảm thấy có chút mệt mỏi, cầm đao lên cắt thịt trên ức gà, ăn trong im lặng.
Dạ Ngu Ngốc giải quyết hết thức ăn trong tay, liếc nhìn hai người, cười ha hả nói, "Ta đi ra bờ sông lấy ít nước."
Đường Thải Nhi gặm thịt gà, hướng về phía hắn khoát tay áo, "Đi đi, thuận tiện hái ít quả dại làm điểm tâm."
Dạ Ngu Ngốc được lệnh của nương tử, vì vậy nhảy lên bay đến bờ sông.
Đi tới bờ sông, theo phương pháp của sư phụ dạy, gom mấy lá cây thật lớn, uốn thành một cái phễu (vốn là cuốn/ gói/ quyển nhưng kun’ để phễu cho dễ hình dung) nắm trong tay, ngồi xổm múc nước dưới sông.
Tiếng quần áo bị gió thổi vang lên bên tai, Dạ Ngu Ngốc tò mò nghiêng đầu nhìn, đôi mắt đen láy xuất hiện trước mặt, làm hắn sợ hết hồn.
Có chút hốt hoảng nhìn nam tử áo đen đứng ở trước mặt mình, "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"
Thượng Quan Linh nhìn Dạ Ngu Ngốc từ đầu đến chân mấy lần, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi đoán xem?"
Dạ Ngu Ngốc nắm chiếc lá lớn, đứng dậy, bĩu môi nhìn người quái dị trước mặt kia, "Ta không biết ngươi, nếu ngươi là người xấu, ta sẽ đánh ngươi!"
Thượng Quan Linh sửng sốt, hai mắt nhìn theo thân thể Dạ Ngu Ngốc dần xa.
Trầm mặc chốc lát, một tiếng cười vang phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh. Thượng Quan Linh ngã ngửa, té xuống đất cười đến chết đi sống lại, "Ha ha! ! Ha ha! ! ! Không những bị mất trí nhớ! Còn ngu nữa ~ ha ha ha. . . . . ."