Edit: Củ Cải Đường
“Chồng ơi, em cứ mặc thế này tới đó được không?” Thư Trạch mặc quần áo bình thường đứng trước gương xoay vài vòng, hỏi Mạc Kham.
Mạc Kham ngồi chơi game cách đó một khoảng ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Được.”
“Ăn mặc thế này trông có xuề xòa quá không….” Thư Trạch nhìn vào gương, thay quần áo liên xoành xoạch, “Chồng, thế này có được không?”
Chơi game đang đến lúc quan trọng, Mạc Kham không bị phân tâm. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, tay vẫn bấm bấm còn miệng thì đáp: “Được.”
“Liệu thế này có bị cứng nhắc quá không…” Thư Trạch nhìn vào gương một lúc lâu mà vẫn cảm thấy không ổn, bèn thay lại một bộ khác.
Mạc Kham chơi xong ván game, không biết đã nói chữ “Được” bao nhiêu lần rồi. Anh ném điện thoại lên giường, tiến tới túm lấy Thư Trạch vẫn còn đang định thay quần áo tiếp: “Đừng thay nữa, mặc bộ này đi.”
“Nhưng mà chồng ơi, em thấy bộ này không ổn….” Thư Trạch hơi do dự.
“Không được kén chọn nữa, mặc bộ này.” Mạc Kham nói, “Đi thôi.”
“Chồng à, nhỡ đâu ấn tượng của gia đình anh về em không tốt, thấy em là người xấu rồi không thích em thì phải làm sao?” Bây giờ Thư Trạch đang trong tình trạng rất lo lắng, “Hay là em thay bộ khác nha.”
Mạc Kham quàng lấy cổ Thư Trạch, cố kéo cậu đi.
Đã ở bên Thư Trạch một thời gian dài mà người nhà Mạc Kham cũng không quản anh. Vì mọi người đều nghĩ rằng Mạc Kham với Thư Trạch chỉ đơn giản là quan hệ bao dưỡng thông thường, Mạc Kham chỉ đang chơi bời với Thư Trạch một chút nên chẳng ai quan tâm.
Cho tới tận ngày hôm qua, hiếm khi họp gia đình một lần, Mạc Kham tiện đường nói anh định năm sau đi lãnh giấy chứng nhận với Thư Trạch. Lúc này người nhà Mạc gia mới nhận ra hai người yêu nhau thật. Các anh các chị đều nghiến răng nghiến lợi đòi gặp tên khốn nào đã bắt cóc em trai mình đi, đến em gái anh cũng hóng hớt theo. Vậy nên mới có buổi gặp mặt phụ huynh ngày hôm nay.
Mạc Kham đóng gói Thư Trạch lại nhét vào trong xe rồi ngồi lên ghế lái, khởi động xe.
Trông thấy Thư Trạch hồi hộp căng thẳng, Mạc Kham hơi bất đắc dĩ: “Em đừng căng thẳng như vậy. Người nhà của anh không phải quái vật, bọn họ cũng không ăn thịt em.”
“Không phải vì chuyện này.” Thư Trạch nói, “Em sợ bọn họ không thích em, không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau…”
“Tại sao lại không thích em?” Mạc Kham hơi khó hiểu. Thư Trạch rất hoàn hảo, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tính tình vừa ôn hoà ngoan ngoãn ngoại hình lại còn xinh đẹp, ừ, trọng điểm là ngoại hình xinh đẹp.
“Không phải trên TV người ta đều diễn như thế ạ?” Thư Trạch cuống cuồng lên, “Chồng ơi, nếu gia đình anh không đồng ý thì anh có chia tay em không?”
“Xem phim vớ vẩn ít thôi.” Mạc Kham vươn tay búng trán Thư Trạch.
Địa điểm là một nhà hàng năm sao. Sau khi Mạc Kham lái xe vào bãi đậu, hai người cùng xuống xe.
“Tóc không rối, hình tượng hoàn hảo.” Trước khi Thư Trạch hỏi, Mạc Kham đã chặn trước.
Thư Trạch nuốt ngược lại lời muốn nói, ngậm miệng lại, vươn tay ra nắm lấy tay Mạc Kham, nghiêm túc nói: “Chồng, cho dù người nhà anh không đồng ý, em cũng sẽ không rời khỏi anh, em sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ.”
“Đã bảo em xem ít phim truyền hình nhảm nhí đi rồi mà.” Mạc Kham liếc nhìn, dắt tay cậu bước vào thang máy.
Thang máy lên tới tầng ba, nhân viên phục vụ dẫn hai người tới phòng riêng.
Lúc hai người tới nơi thì mọi người đều đã đông đủ. Mạc Kham ôm vai Thư Trạch, giới thiệu mọi người với nhau.
Trong nhà, Mạc Kham là con thứ tư, trên anh còn có hai anh trai và một chị gái, bên dưới anh thì còn một em gái. Cha mẹ anh qua đời đã lâu, anh và em gái anh gần như được các anh chị trong nhà nuôi lớn.
Nhắc tới các anh chị của Mạc Kham, anh cả là đại gia giàu nhất nước Z, là một người rất nổi tiếng; chị hai là CEO nằm trong danh sách Fortune 500; anh ba thì chẳng có tham vọng gì, chỉ tuỳ ý thành lập một công ty thu âm và nền tảng trực tuyến chơi chơi; còn em gái thì càng bình thường hơn, vẫn còn là sinh viên.
Nghe Mạc Kham giới thiệu em gái anh chỉ là một sinh viên bình thường, Thư Trạch muốn trợn tròn mắt. Sinh viên Thanh Hoa, bình thường chỗ nào???
Gia đình Mạc Kham đúng là to sụ sừng sững, Thư Trạch lo lắng cũng là chuyện thường.
“Em chào anh dâu, người thật của anh dâu đúng là quá đẹp!” Mạc Dữu vừa cười vừa nhìn Thư Trạch.
Hả? Người thật? Thư Trạch ngạc nhiên, không hiểu ý cô cho lắm.
“Anh dâu, em là fan nhan sắc của anh!” Mạc Dữu vô cùng hào hứng kéo cổ tay Thư Trạch, “Ngày nào em cũng xem livestream của anh. Em chính là JJFFCC á! Anh có nhớ không?”
Thư Trạch chớp mắt hồi lâu cũng không nhớ ra được JJFFCC là ai. Mạc Kham thì hơi ngạc nhiên nhìn em gái mình. Người tên JJFFCC là người đứng thứ nhất trong bảng thường xuyên tặng quà cho Thư Trạch, không ngờ thế mà lại là em gái mình.
Mạc Nguyên hắng giọng, kéo Mạc Dữu lại.
“Anh Nguyên anh làm gì thế!”
“Đã nói là cùng nhau đối phó với bạn trai Mạc Kham cơ mà? Sao em lại phản bội nhanh thế hả!? Với cả JJFFCC thế mà lại là em á?”
“Anh cũng đâu nói cho em biết bạn trai anh Kham là Trạch Trạch chớ! Em vô cùng ủng hộ anh Kham mang Trạch Trạch về nhà!”
“……”
Hai anh em trao đổi với nhau bằng ánh mắt xong, Mạc Nguyên đau lòng ôm tim. Anh ta còn đang hậm hực JJFFCC rốt cuộc là phú ông phú bà nào nạp nhiều tiền cho anh ta như vậy, kết quả vòng đi vòng lại vẫn là người trong nhà, đời coi như tàn. Mạc Dữu đúng là kẻ phản bội, hôm qua vừa mới hùa theo bọn họ kêu nhất định phải chống lại bạn trai Mạc Kham, vậy mà cuối cùng nói phản bội là phản bội ngay được.
“Chị hai, không phải chị cũng vậy nhé?” Mạc Nguyên tuyệt vọng nhìn chị mình.
Người phụ nữ trông khéo léo giỏi giang đánh giá Thư Trạch, không để tâm cho lắm, nói: “Để làm được con dâu Mạc gia, giá trị nhan sắc thế này cũng miễn cưỡng qua cửa.”
Hàm ý là trông rất đẹp trai, chị đây vô cùng hài lòng.
Mạc Nguyên muốn quỳ xuống đến nơi, van cầu nhìn anh cả: “Anh cả, anh thấy sao?”
“Anh đồng ý cho em với Mạc Kham tạm thời ở bên nhau, nhưng nếu như em không đối xử tốt với nó….” Mạc Vũ nâng kính mắt, anh ta không nói nốt câu tiếp theo, nhưng anh tin Thư Trạch hiểu được.
“……” Mạc Nguyên gào khóc ôm lấy Mạc Kham, “Tiểu Kham, anh ba không cho em yêu đương. Rõ ràng em là cục vàng cục bạc của các anh chị, sao có thể ở bên người khác cho được chứ. Anh mặc kệ anh mặc kệ anh không đồng ý!”
Mạc Vũ kéo Mạc Nguyên lại chỗ mình: “Em đủ rồi đấy. Tiểu Kham không yêu đương chẳng lẽ ở với em cả đời à!? Muốn ế thì ế một mình đi, đừng có lôi kéo Tiểu Kham nhà mình.”
“Cho dù Tiểu Kham có yêu đương thì cũng phải yêu đương với con gái chứ! Nhóc Thư Trạch này ngoại hình dù đẹp đến đâu cũng không thể sinh con được!”
Mạc Nguyên tủi thân giảng giải: “Mọi người ngẫm lại đi, con của Tiểu Kham đấy! Mọi người không muốn bồng bế ư?”
Mọi người nghe xong lập tức tưởng tượng ra tình cảnh đó, bắt đầu thoáng dao động.
“Anh, chị, bây giờ công nghệ hiện đại phát triển như vậy, nếu các anh chị muốn bế con em thì đi thụ thai nhân tạo chẳng phải là được à?” Mạc Kham lên tiếng, “Nếu chỉ vì đứa con mà bắt em ở bên một người phụ nữ em không yêu, em sẽ không hạnh phúc.”
“Tiểu Kham nói đúng.” Mạc Vũ hắng giọng, quăng sạch mấy tưởng tượng không hay trong đầu ra ngoài, vừa nâng kính vừa nói.
Mạc Lam, cũng là chị hai Mạc Kham khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Hai phiếu rồi.” Mạc Vũ chỉ mình với Mạc Lam, rồi chỉ sang Mạc Nguyên, “Chỉ cần một phiếu nữa thôi thì bọn anh sẽ tạm đồng ý.”
“Gọi anh chị đi.” Mạc Kham vỗ vỗ Thư Trạch.
“Anh cả, chị hai, anh ba, em gái!”
Thư Trạch lễ phép cúi chào từng người một: “Chắc chắn em sẽ đối xử tốt với Mạc Kham, mọi người cứ yên tâm giao anh ấy cho em!”
“…….” Mạc Kham giật giật khóe miệng. Sao anh cứ cảm thấy điệu bộ này của Thư Trạch như thể con rể đang hứa hẹn với mẹ vợ thế nhỉ? Nhưng mà thôi không sao, dẫu sao chuyện ra mắt gia đình thế này coi như cũng nằm trong kế hoạch của anh.
Trên Mạc Kham có hai anh trai và một chị gái, chỉ cần được hai trong ba người họ chấp thuận thì chuyện này coi như ổn thoả rồi.
Đúng như anh nói, hiện giờ khoa học kỹ thuật tân tiến như vậy, thời đại cũng dần cởi mở, hôn nhân đồng tính không phải chuyện gì to tát, hơn nữa… Cả nhà họ đều mê sắc đẹp, Thư Trạch hoàn toàn có thể sử dụng nhan sắc để thuyết phục các anh chị đồng ý!
“Chồng ơi, gia đình anh thực sự đồng ý cho chúng ta ở bên nhau ư?”
Mở cửa nhà ra, Mạc Kham nghe thấy Thư Trạch hỏi câu này tới lần thứ mười tám sau lưng mình, không nhịn được chọc ghẹo: “Anh cả của anh bảo, bây giờ mới đang là thử việc thôi, nếu em đối xử với anh không tốt thì anh gặp phải hàng rởm rồi.”
“Em sẽ đối xử với anh thật tốt, không cho anh có cơ hội trả hàng đâu!” Thư Trạch túm lấy gấu áo Mạc Kham, khẽ nói.
“Anh chờ em đối xử thật tốt với anh.” Mạc Kham quay người lại ôm Thư Trạch vào lòng, nhận lấy cái ôm quấn quýt đáp trả của cậu.
Sau trận mây mưa, Thư Trạch ôm chặt Mạc Kham không nỡ buông tay.
Mạc Kham híp mắt vuốt lông đuôi Thư Trạch. Anh cực kì thích vuốt đuôi cậu, lúc vuốt cảm giác cực kỳ sướng tay.
“Kham Kham, em yêu anh lắm.” Thư Trạch khẽ nói.
“Anh biết.” Mạc Kham cười.
“Anh không biết.” Thư Trạch lẩm bẩm, “Chúng ta đã bỏ lỡ nhau rất lâu….”
“Sao chúng ta lại bỏ lỡ nhau rất lâu?”
Mạc Kham không hiểu lắm. Trí nhớ của anh rất tốt, những chuyện xảy ra từ ngày quen biết Thư Trạch tới nay anh gần như đều nhớ rõ. Hình như không có nhớ sai khoảng nào mà?
“Em nhớ thôi là được rồi.”
Thư Trạch nói một câu cụt lủn như vậy, sau đó mềm mại bám dính chồm qua hôn lên môi Mạc Kham: “Mạc Kham, em và anh vĩnh viễn ở bên nhau nhé.”
“Ừm, vĩnh viễn ở bên nhau.”