Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 53: Thổ Lộ




Chuyến đi Hồng Kông lần này thu hoạch khá nhiều, thăng quan phát tài, ngay cả công tác chuẩn bị cho nhà hàng mới cũng hoàn thành được sáu phần. DU thật sự là một người lợi hại, không biết dùng cách gì, nhà hàng còn chưa khai trương, người đặt hẹn đã nườm nượp kéo tới, lại còn đều là nhân vật có máu mặt. Giang Quân vui sướng, bàn tính trong lòng tính một phen, phỏng chừng trong nửa năm hoàn vốn là không có vấn đề rồi.

Đương nhiên cũng không phải mọi việc đều thuận lợi, tỷ như về vấn đề với Duẫn Triết. Trước khi cô đến Hồng Kông đã chính thức đề xuất với DU vấn đề để Duẫn Triết chuyển vị trí. Cô thật sự không có cách nào chấp nhận một người cứ nắm lấy quá khứ của cô nhắc đi nhắc lại không buông làm trợ thủ của cô. Hơn nữa, năng lực của Duẫn Triết đủ để độc lập gánh vác một tập thể, đi theo cô cũng thật sự là thiệt thòi.

"Jay không đồng ý, cậu ấy hy vọng tiếp tục làm trợ thủ của em, hơn nữa hiện giờ bên phía Bắc Kinh em cũng cần người giúp em" DU bộ dáng lực bất tòng tâm

"Em không cần anh ta làm trợ thủ của em" Giang Quân cố chấp nói: "Em hy vọng có thể có một không khí làm việc hài hòa, thoải mái, nhưng anh ta không được"

"Em tự mình nói với cậu ấy đi, anh đứng ở giữa rất khó xử" DU từ chối

"Nếu anh ta không phải em trai của anh, dựa theo lẽ thường em đã cưỡng chế ra lệnh anh ta chuyển bộ phận, hoặc là có thể sẽ trực tiếp Fire* anh ta" Giang Quân có chút nóng nảy: "Nếu em làm như vậy, anh càng khó xử hơn"

*Fire: sa thải

"Cậu ấy đã làm gì khiến em tức giận như vậy?" DU tò mò hỏi: "Cái này cũng không giống phong cách của em"

"Anh ta... Dù sao em không thể giữ anh ta"

"Được rồi, anh lại nói chuyện với cậu ấy, có điều bản thân em cũng phải xét lại một chút, rất ít khi thấy em không lý trí như vậy, dù sao cậu ấy là một trợ thủ khó tìm, có cậu ấy hỗ trợ em sẽ thoải mái hơn rất nhiều" DU thở dài, nửa thật nửa giả, cảm thán, nói: "Em thay đổi rất nhiều, sức mạnh tình yêu cũng thật là vĩ đại mà"

"Không liên quan tới cái này, anh biết em mà, hợp thì tụ, không hợp thì tan, người có thể làm rất nhiều không phải sao, cần gì phải khiến bản thân chịu tội"

"Biết rồi, khi nào thì em đi Bắc Kinh?" DU hỏi

"Ngày mai"

Anh ta có chút kinh ngạc "Vậy sao?"

"Mọi việc đều đã sắp xếp xong rồi, ở lại làm gì chứ, chờ anh đuổi em à" Cô cười nói: "Không phải anh đã dưn dò rồi sao, nhất định phải bảo vệ được Bắc Kinh"

DU cười đến vô cùng dối trá "Giúp anh làm việc là giả, vội về tham gia tiệc mừng thành lập công ty chi nhánh Bắc Kinh của GT mới là thật"

"Làm gì trực tiếp như vậy chứ" Cô có chút ngượng ngùng

"Juno, em chuẩn bị lấy tư cách gì tham gia?" "Khách quý à?"

"Người nhà đi"

"Nói thật, anh hy vọng em có thể lấy thân phận đại diện của MH Bắc Kinh cùng anh dự tiệc, chứ không phải dắt tay đối thủ làm cô vợ nhỏ", "Là thật?"

"Thật, bọn em vốn dự tính như vậy, có điều đến lúc đó anh ấy sẽ chính thức giới thiệu với người khác em là vợ anh ấy, dù sao người trong giới đều đã biết, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì"

"Hai người cũng đã công chứng rồi, em phải thông báo bên HR một chút, cập nhật tư liệu, mặt khác bảo đảm cho em, thị thực gì đó cũng để bọn họ sửa nhanh giúp em, trên hộ chiếu cũng cần sửa, đỡ cho chậm trễ công việc" DU dặn dò, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

"Đã biết, thời gian trước bận quá, em trở về sẽ cập nhật dữ liệu hộ tịch trước, lại làm thủ tục bên này" Cô thản nhiên nói: "Hôm nào mời anh uống rượu mừng bù"

"Được, anh chờ em" Anh ta nói, đáy mắt không có ý cười.

Buổi tối ông chủ mời ăn cơm, không ít cao tầng đi cùng, trong đó không thiếu thế lực đối địch với DU. DU và Giang Quân cẩn thận dự tiệc, cẩn thận ứng phó, ăn cơm một bữa, ăn đến đao quang kiếm ảnh, tia lửa bắn khắp nơi.

Không chút dễ dàng mới tiễn bước được các lộ thần tiên, DU mới gọi xe tới đưa Giang Quân về nhà. Hai người dường như đều rất mỏi mệt, dọc đường cũng không có ai mở miệng, người nhắm mắt dưỡng thần thì dưỡng thần, người xoay đầu ngắm phong cảnh thì ngắm phong cảnh. Xe đến cửa khu nhà, tài xế xuống xe mở cửa xe giúp Giang Quân, cô thấy anh ta nhắm mắt giống như đang nhập định, không nói, không động, liền tự mình xuống xe rời đi.

Khoảnh khắc đóng cửa xe kia, cô nghe thấy anh ta nói: "Anh hối hận rồi"

"Cái gì?" Cô nghi hoặc nhìn anh ta. DU nở nụ cười, cũng xuống xe, cách xe cùng cô nhìn nhau, đáy mắt cũng là sa sút

"Anh rất hối hận, nếu anh xin em ở lại, em chịu không?" Anh ta hỏi

"DU, anh biết đáp án của em mà" Cô khẽ nhíu mày

"Như vậy ở cùng anh một lúc có được không?" Anh ta có chút bất lực nói, vòng qua xe, đi đến bậc thang trước cửa khu nhà ngồi xuống, thấy cô còn đứng yên ở đó liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Chỉ là ngồi một chút, anh muốm trò chuyện với em"

Giang Quân đi qua, ngồi xuống, cố ý kéo xa khoảng cách với anh ta.

"Chúng ta ngoại trừ công việc, thật sự không có việc gì có thể trò chuyện đúng không?" DU nhìn về phía xa, nói xa xôi.

Giang Quân không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu gảy vòng kim loại trên túi da

"Nếu không có cậu ta, em sẽ thử ở cùng với anh chứ?" Anh ta hỏi

"......"

"Anh rất thích em"

"...."

DU hoàn toàn không nhìn cô, giống như độc thoại một mình, nói "Lúc anh 17 tuổi đã yêu một người phụ nữ. Thời điểm đó thật là trong sáng, cô ta hôn anh, anh cũng sẽ đỏ mặt. Lúc đó anh luôn hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút, chờ anh tốt nghiệp trung học là có thể kết hôn với cô ta, sinh một đám nhóc con, sau đó vĩnh viễn ở cùng nhau... Sau đó anh cuối cùng cũng tốt nghiệp trung học, cô ta lại gả cho cha của bạn học của anh, một ông già lái ô tô"

Anh ta nhìn lên trời, tự giễu cười: "Mẹ của anh luôn nhắc nhở anh, tình yêu là thứ cần vật chất đúc ra, không có người phụ nữ nào sẽ cùng một tên nhóc không tiền, không địa vị ở cùng một chỗ. Chỉ cần anh có thể trở nên nổi bật, muốn tình yêu dạng gì sẽ có tình yêu dạng đó... Anh ban đầu còn không phục, sau đó mới phát hiện là thật. Sau khi mẹ qua đời, anh không có tiền ở nhà trọ trong trường nữa, đành phải dọn đến khu người da đen, mỗi ngày phải dậy từ rất sớm giúp người ta dắt chó đi dạo, sau đó tới trường lên lớp, giữa trưa tới nhà ăn bên cạnh làm thuê, buổi tối đi làm gia sư, về nhà thì giúp người ta hiệu đính tài liệu, tiền kiếm được còn thường xuyên bị mấy kẻ hút thuốc phiện cướp đi... Vợ trước của anh là em gái lớp dưới của anh, thoạt nhìn là một phụ nữ dịu dàng như vậy... Cô ta chủ động tiếp cận anh, ở cùng cô ta không bao lâu, cô ta liền nói có con với anh, phải lập tức kết hôn. Anh biết có vấn đề, nhưng anh không có cách nào khác, nếu vẫn không có kinh tế duy trì, anh ngay cả đại học cũng không có cách nào tốt nghiệp. Nửa năm sau, đứa nhỏ sinh ra, anh nhớ rất rõ cách thời gian lần đầu tiên anh và cô ta lên giường cùng lắm cũng chỉ có 8 tháng. Đứa nhỏ vừa sinh thì đã bị ôm đi, bởi vì quá rõ ràng rồi, cô ta vậy mà lại muốn lấy giống của một người da đen tính lên đầu anh......"

"DU" Cô nhịn không được, nhỏ giọng gọi anh ta

"Hãy nghe anh nói hết" DU bình tĩnh nhìn cô: "Nhưng anh vẫn nhịn xuống, vì tiền của nhà cô ta, có kinh tế của nhà bọn họ duy trì, anh cuối cùng có thể chuyên tâm học tập, làm việc mà anh muốn làm. Anh vào MH, có tiền, có địa vị, phụ nữ mới yêu thương nhung nhớ anh. Anh biết rõ đó đều là giả. Cái gì cũng đều là giả, chỉ có thứ bản thân có thể nắm giữ mới là thật. Anh từ một sale ở tầng thấp nhất của MH làm cho tới hôm nay, mục tiêu của anh chỉ có một, chính là đi đến vị trí cao nhất......... Nhưng từ sau khi anh gặp em thì đều thay đổi rồi. Hôm nay, lúc cùng đám lão già kia ăn cơm, anh vậy mà lại cảm thấy rất chán ghét, thậm chí muốn nhìn xem bộ dạng bọn họ sau khi anh ngay tại chỗ ném đơn từ chức cho bọn họ. Anh thật sự là một tên khốn nạn, anh vậy mà lại bị em lừa đi mở nhà hàng, còn tràn đầy khát khao tưởng tượng tới bộ dáng sau khi về hưu làm nhân viên phục vụ" DU cười mỉa nói

"Em là tốt cho anh" Cô nói, "Quá khứ đều đã qua rồi, không ai còn dám coi thường anh nữa. Anh hiện giờ đã ở đỉnh phong… thay vì tốn thêm mấy chục năm làm công cho người ta, không bằng tự mình làm ông chủ sảng khoái một chút trước"

Anh ta cười nóng rực: "Anh biết, em là thật lòng quan tâm anh, anh có từng nói với em, lần đầu tiên nhìn thấy em, cho rằng em vẫn chưa trưởng thành, ánh mắt trong sáng như vậy, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhỏ xinh chưa từng chịu khổ hay không? Có điều em thật sự làm cho anh kinh ngạc, làm tốt như vậy. Anh quan sát em 4 năm, từ một cô gái lúc ban đầu, cho tới em hiện giờ, em vẫn đều là như vậy" Ngón tay anh lướt qua chân mày cô, "Ánh mắt vẫn xinh đẹp như vậy, sạch sẽ như vậy, em cho tới bây giờ đều là như vậy, không có dục vọng, không có nhược điểm, cái gì cũng không cần, giống như một đứa trẻ, cái gì cũng trở thành trò chơi thám hiểm."

Anh ta ôm lấy mặt cô, tỉ mỉ quan sát "Anh nghĩ là anh yêu em rồi, nói cho anh biết, làm thế nào em mới có thể ở lại bên người anh?"

Giang Quân bị thổ lộ của anh làm cho kinh sợ, mãi đến cảm giác thấy nóng ẩm trên môi mới luống cuống tay chân đẩy anh ta ra, "Anh không phải người mà em cần" Cô có chút tức giận bản thân phản ứng chậm chạp: "DU, chúng ta không có khả năng"

"Cho anh một lý do"

"Nếu em muốn anh từ bỏ nghiệp vụ mảng FID trong nước, anh hội từ bỏ sao?"

"Em hỏi câu này là sao?" Anh bị lời nói không đầu không đuôi của cô làm cho ngẩn người

"Anh sẽ không, tới từng bước này rồi, anh không có khả năng từ bỏ, nhiều năm khổ tâm kinh doanh như vậy, thành công ngay trước mắt, anh làm thế nào bỏ xuống?" Cô nói: "DU, người đàn ông em cần là người yêu em trăm phần trăm, có thể vì em từ bỏ tất cả mọi thứ, anh ấy có thể nghèo, có thể đi ăn mày, chỉ cần anh ấy toàn tâm toàn ý yêu em là được rồi"

DU kinh ngạc nhìn cô: "Em vẫn còn là một cô nhóc sao? Người đàn ông như vậy sẽ có sao? Không có sự nghiệp, không có địa vị, anh ta làm thế nào có thể bảo vệ em, em lại dựa vào cái gì mà yêu anh ta?"

"Đương nhiên là có, em đã tìm được rồi" Nghĩ đến Viên Soái, cô khẽ nhếch lên khóe miệng.

"Trời ơi" Anh vỗ vỗ đầu cô, cười bất đắc dĩ "Em thật sự là một bảo bối, sao lại ngây thơ như vậy?"

"Không phải ngây thơ, DU, đừng lấy tiêu chuẩn của anh mà suy xét người khác, thứ anh muốn, Viên Soái chưa chắc đã cần"

"Cậu ta không cần? Cậu ta... Quên đi, anh biết hiện giờ nói gì cũng không thể thay đổi thái độ của em với anh ta. Cái anh có chính là thời gian và kiên nhẫn chờ đợi, anh không muốn vòng vo với em nữa. Nói rõ ràng với em, hiện giờ anh có thể chỉ là bạn, là ông chủ của em, không tới quấy rầy cuộc sống của em, chỉ khi nào em quyết định rời khỏi cậu ta, như vậy quay trở lại, anh là lựa chọn hàng đầu làm người đàn ông của em"

Cái này cũng có thể hẹn trước? Giang Quân không biết nên tức hay nên cười, "Cần gì phải thế?" Cô nói

Anh ta nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào trong mắt cô, một lúc lâu mới dung giọng điệu dò xét nói "Anh không tìm thấy người thứ hai như em nữa rồi" Anh ta chua sót cười cười "Cái này cũng coi như báo ứng đi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.