Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương

Chương 5: Trừng Phạt




Nhìn Viên Soái quay đầu rời đi, tim cô bỗng nhiên co rút đau đớn, đẩy DU ra, vội vàng chạy vào cửa. Mơ hồ nghe thấy tiếng anh ta hô gọi cô, giọng nói nghèn nghẹn, cô quan tâm không xuể, cô thật sự không thể quan tâm được nhiều như vậy.

Cô xông vào phòng, Viên Soái ngồi trên sô pha trong phòng khách, đầu chôn thật sâu trong gối ôm. Cô chạy tới kéo anh, anh ngẩng đầu, nhìn cô như người xa lạ, cô run rẩy muốn tới ôm anh, anh né ra, không quay đầu lại, ung dung đi vào phòng.

Cô thẫn thờ đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh, một lần lại một lần tẩy rửa chính mình, thân thể từng chút, từng chút một chết lặng, làn da biến thành xanh tím. Anh đá văng cửa ra lao vào, từ sau lưng ôm lấy cô, răng nanh sắc nhọn hung hăng ghim lên cổ cô. Cô ngẩng đầu lên, mặc anh cắn xé, lạnh băng, tuyệt vọng, mê ly, bất lực. Anh buông cô ra, tắt nước, dùng khăn lông lau nước trên người cô, mỗi một bộ phận, mỗi một tấc da thịt, không chút biểu cảm, không chút tiếng động, không mang theo một chút dục vọng.

Bọn họ ôm nhau nằm trên giường trong phòng ngủ, hơi thở cô phả ra phun lên mặt anh. Anh dán mặt trên ngực cô, chất lỏng ấm áp chậm rãi thấm ướt làn da cô, từng giọt, từng giọt hòa vào trái tim cô. Đau đớn không thể đè nén từ nơi đó dâng trào ra, máu huyết toàn thân sôi trào tuôn về nơi đó, rít gào tìm kiếm giải thoát.

Cô xoay người ngăn chận bờ môi vội vàng tìm kiếm của anh, anh dừng lại một chút, lập tức lại ép tới, tứ chi thon dài hoàn toàn vây quanh cô, cái lưỡi trơn ẩm cùng của quấn quýt chặt chẽ, tay anh ôm lấy trước ngực cô, khi nhẹ nhàng, khi mạnh mẽ xoa nắn, đầu lưỡi vươn vào cổ họng cô.

Cô cong người lên, ngón tay anh tiến vào thân thể cô, hoạt động qua lại. Cô vặn vẹo thân thể, không nén được rên rỉ. Anh tăng thêm sức nơi ngón tay, mạnh mẽ va chạm hạt nhân nhạy cảm nhất của cô.

Khi thân thể cô căng cứng đến cùng cực, cùng lúc anh đột nhiên rút quân, dùng sức đẩy mình vào trong cơ thể cô. Nghe thấy tiếng rít đau đớn của cô, anh nâng lấy thân thể cô, khiến bọn họ càng dán vào nhau thêm chặt chẽ.

Anh liếm láp môi cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hạt nhân dục vọng của cô, kiên nhẫn chờ đợi.

Bọn họ hiện giờ chính là thân mật như vậy, bọn họ vốn nên ở bên cạnh nhau, bên trong thân thể cô ấm áp như vậy, sự mềm mại của cô, sự cứng rắn của anh, hòa hợp hoàn mỹ cùng một chỗ. Cô giống như dây leo quấn quanh người anh, để mặc anh đòi hỏi.

Cô như con mèo nhỏ mà rên rỉ. Anh bắt đầu chậm rãi di động, cô điên cuồng khóc gọi tên anh, nâng cao người nghênh đón anh tiến vào. Anh hài lòng thỏa mãn, mang cô cùng đến cực lạc.

Trong tích tắc kia, cô bị ném khỏi nhân gian, pháo hoa rực rỡ, từng đóa, từng đóa lớn nở rộ dưới người cô, chất lỏng phun trào như suối. Anh ôm chặt thân thể cô, gọi tên cô, điên cuồng va chạm, gầm nhẹ, bắn vào nơi sâu nhất.

Cô tựa vào lòng anh, nói với anh những việc đã xảy ra của cô ở MH mấy năm nay. Trước đây cô cũng không nói với anh cong việc của cô ở MH. Tuy rằng anh vẫn luôn chú ý người phụ nữ tên Juno kia, cô là trợ thủ đắc lực của Lei.Du. GT mấy lần đưa mức lương cao mời gọi cô đều bị từ chối. Ngoại hình hoàn mỹ, năng lực nghiệp vụ hoàn mỹ, tính cách hoàn mỹ, quan hệ xã giao hoàn mỹ, không người thân, không bạn trai thân thiết, không bạn gái thân thiết, bọn họ ngầm gọi cô là nữ vương IBD.

Đối với anh mà nói, Juno hoàn toàn là một người phụ nữ xa lạ, anh vuốt ve cánh tay cô. Anh sai rồi sao?

Khi đó cô chỉ là một cô gái nhỏ bé. Cô ở trong vườn địa đàng họ tạo cho cô. Cô gọi anh là anh trai. Cô yêu một người đàn ông xa lạ. Anh không thể ngăn cản cô yêu người đàn ông kia. Anh căm giận cô, anh căm giận người đàn ông kia, anh căm giận tình yêu của bọn họ.

Cô không cần cánh, không cần vương miện, chỉ muốn làm Eva. Người nhà anh hủy diệt vườn địa đàng của cô, anh hủy diệt tình yêu của cô. Anh chờ mong thời khắc cô từ đám mây rơi xuống, thành tiên hoặc thành ma.

Đây là trừng phạt cho sự phản bội của cô, cũng chỉ có như vậy anh mới có thể mang cô đi.

Anh khuyên cô về làm việc với anh. Anh mở thông phòng trọ của hai người. Anh bỏ tiền cùng cô mở nhà hàng. Anh quen thuộc mỗi một thói quen trong cuộc sống của cô. Điều duy nhất ngoài kế hoạch chính là khi cô kết thúc thực tập MBA vậy mà lại lựa chọn MH, lựa chọn chuyên ngành cạnh tranh kịch liệt nhất, tàn khốc nhất.

Có điều không có người mới nào có thể vượt qua kiểm tra ma quỷ của DU. Thành tích người này yêu cầu, ngay cả tay già đời công tác hơn 2 năm còn không thể làm được. Trong thế giới ngân hàng đầu tư hạng nhất, không có tình người, chỉ có lợi ích, bọn họ đều vô cùng hiểu rõ mới có thể đi đến vị trí này. Ở GT, anh có thể giúp người phụ nữ anh yêu dần dần làm quen, thế nhưng DU dựa vào cái gì? Có thê là 1 tháng hoặc hơn, bảo bối của anh sẽ bị con số máy móc kia một cước đá khỏi MH. Đến lúc đó, anh sẽ giống như trước đây, an ủi cô, cổ vũ cô, để cho cô ở dưới đôi cánh của anh không chịu bất cứ tổn thương gì.

Lúc đầu, anh nhìn cô ủ rũ đi vào thư phòng ngẩn ngơ cả một đêm. Anh đau lòng, muốn giúp cô, bị cô từ chối. Mỗi ngày cô chỉ ngủ 2-3 tiếng, buổi tối nằm mơ còn sẽ mắng to "DU, cái tên khốn nhà anh."

Anh cũng không khuyên cô từ bỏ, bởi vì cô là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Anh thật sự không ngờ trong thân thể mảnh khảnh của cô cất giấu tiềm lực lớn như vậy. Anh thật sự không ngờ tới DU vậy mà lại dùng thái độ khác thường dung túng cô, bao che cô. Anh thật sự không ngờ tới, anh ngàn vạn lần không ngờ tới, vậy mà đã tạo nên một người phụ nữ hoàn mỹ tên Juno, hơn nữa thiếu chút nữa chắp tay tặng cho người khác.

Anh tức giận cắn cắn tai cô, cô đang ngủ, không hài lòng ngắt đùi anh một cái. Cô nàng này từ trước đến nay rất nhỏ nhen, có thù tất báo. Anh tiếp tục tra tấn vành tai cô

"Em có biết lúc trước vì sao anh giúp em đặt tên là Juno không?" Ngậm lấy vành tai cô, anh nhỏ giọng hỏi

"Ông nội anh" Cô bị anh quấy rầy ngủ không được, dứt khoát xoay người đứng lên, nhéo tai anh, "Hồi đó anh nói em là heo, lại thích ngủ, cho nên gọi là Juno, bây giờ em hối hận chết đi được, Trư...nao (Heo kêu)". Cô học theo bà nội cô, dùng giọng miền nam đọc tên tiếng Anh của cô.

Anh cười đến đau bụng, ra sức nhào nặn khuôn mặt cô, "Đây là tên của nữ thần?"

"Ai thèm làm nữ thần, ai thích làm thì làm đi!" Cô không để ý tới anh, xoay người nằm xuống.

Anh nhắm mắt lại ôm cô ngủ thật say. Thời gian lướt qua bọn họ, trở về buổi chiều đầy nắng hôm đó. Anh theo ông nội đi vào bức tường đỏ thần bí kia, nhìn cô một mình ngồi trên núi giả trong sân, tết bím tinh tế, ôm búp bê tò mò nhìn anh.

Cô nói "Anh là cháu của bà dì, vậy có tính là anh ruột của em không?"

Cô nói: "Bà dì không còn nữa, về sau anh đến nhà của em được không, bà nội của em cũng sẽ là bà nội của anh"

Cô nói: "Chúng ta về sau cùng nhau chơi trò gia đình được không, anh làm ba, em làm mẹ, đây là con của chúng ta "

Cô gọi anh là anh trai, cô là em họ không cùng huyết thống của anh.

Tên tiếng Anh của anh là Zeus, Juno là em gái và vợ của Zeus trong thần thoại cổ.

......

Anh chưa được như ý chưa từ bỏ, làm rộn "Em vẫn chưa nói rõ ràng với anh đâu, hôm nay đến cùng là chuyện gì?"

"Cái gì là cái gì?" Cô cố gắng dùng chăn cuộn mình thành một cục

"Cái này" Anh đẩy bảo hộ của cô ra, cắn một cái lên cổ

"Muỗi cắn "

"Rắm"

"Em quên rồi"

"Anh cắn à"

"Chỉ là hôn một cái" Cô che miệng lại trước khi anh đánh tới.

Anh kéo cô lại để cô nằm sấp trên anh, bốp bốp vỗ xuống mông hai cái.

"Còn chỉ là hôn một cái? Em còn muốn làm gì nữa hả?"

"Còn làm gì nữa?"

"Không có, thật sự"

"Không thành thật" bốp bốp, lại vỗ hai cái

"Anh đánh em nữa, em cắn thằng em anh"

Bốp bốp bốp bốp, vỗ một tràng, "Mau đi, nó chờ em cả buổi rồi"

"Sờ chỗ này không?"

"Không... . Ưm. ."

"Chỗ này thì sao?"

"Không... . A. ."

"Chỗ này thì sao?"

"Ưm, đừng cắn mạnh... Đau"

"Còn chỗ nào nữa?"

"Nhìn chỗ này, chỗ này, chỗ này, tất cả, em xem mà làm đi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.