Sao tự dưng lại lôi cha anh vào đây? Tiểu Mạt hiển nhiên không thể hiểu, chỉ nghĩ là Tiểu Lưu đã ra ngoài xã hội thực rồi. Sau khi lườm anh ta một cái đầy ngờ vực, cô liền bắt đầu chuyện tâm nghiên cứu vấn đề mang tính chiến lược vô cùng quan trọng là làm thế nào để mang bức “danh họa” về nhà.
Gấp lại cho vào túi xách? Như vậy sẽ bị nhăm nhúm.
Cuộn lại thì dài quá không nhét vừa túi, mép tranh sẽ bị gãy mất.
Tiểu Mạt lúng túng.
Tiểu Lưu dùng hai ngón tay vân vê ống hút, hút cô ca lúc được lúc không, nheo mắt nhìn Tiểu Mạt đang loay hoay quay trái quay phải như con khỉ.
Cổ lõm sâu vào hút khí lạnh càng thể hiện rõ sự đàn hồi của da Tiểu Lưu, và sự kiềm chế cực tốt của hắn ta.
Cuối cùng, ống hút xẹp lép thành một đường mỏng dính, phát ra tiếng “chụt chụt”, Coca đã bị hút hết sạch sự nhẫn nại của Tiểu Lưu cuối cùng cũng bùng phát.
Anh ta sốt ruột duỗi tay ra, chống khuỷu tay xuống bàn, ra hiệu: “Cô đi mua báo kẹp vào chẳng phải là được sao?”
Tiểu Mạt vẫn đang loay hoay thử để bức tranh vào trong áo, vừa nghe thấy Tiểu Lưu nói vậy, liền tỉnh ngộ, hai mắt sáng bừng lên gật đầu lia lịa: “Ý hay!”
Tiểu Lưu cười đắc ý: “Vừa nhìn là biết hồi nhỏ cô không đọc trộm truyện tranh, không có kinh nghiệm gì cả, thật đáng tiếc.”
Tiểu Mạt không biết nói gì, lại liếc mắt lên bàn, nhìn đống đồ ăn chỉ còn chút ít, càng không còn gì để nói, vội khua tay ra hiệu với Tiểu Lưu rồi chạy ra khỏi quán KFC, đến chỗ ông lão ngồi ngoài cửa mua tờ báo chiều Dương Tử, cẩn thận kẹp bức tranh vào giữa.
Đến cửa nhà, Tiểu Mạt cầm tờ báo đứng ngây tại chỗ, còn căng thẳng hơn cả ăn trộm, đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy. Cô móc điện thoại ra nhìn chắc chắn là giờ này Thượng Thừa Tuyên vẫn chưa tan làm mới yên tâm nhập mật khẩu.
Bi kịch là, mật khẩu chưa nhập xong, cửa đã tự động mở ra.
Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn Thượng Thừa Tuyên đầy ngạc nhiên, trong lòng lưỡng lự có nên giấu tờ báo ra sau không.
Giấu đi, nhưng hình như không ổn lắm, như thế có chút giấu đầu hở đuôi.
Đừng giấu, nhưng cái thứ này không bao giờ xuất hiện bên cạnh cô, nếu anh nghi ngờ thì làm thế nào?
Đầu óc xưa nay vốn chậm chạp của Tiểu Mạt, vì vấn đề “liên quan đến tồn vong” mà phá lệ trở nên nhanh nhẹn vô cùng.
Ai ngờ Thượng Thừa Tuyên chỉ đang bận dọn dẹp, nghe thấy tiếng động liền tạt qua mở cửa cho cô mà thôi, vốn dĩ không chú ý đến tờ báo, chăm chú lau sàn nhà: “Sao em về sớm thế?”
Phút chốc, Tiểu Mạt yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong giọng điệu tự nhiên để lộ ra chút sơ hở: “Thì đi gặp bạn cũ, cũng chẳng có việc gì.”
Thượng Thừa Tuyên là người khá mẫn cảm, còn có thể không nghe ra sự mâu thuẫn trong giọng điệu của Tiểu Mạt sao? Anh lập tức định thần, ngừng động tác đang làm lại, nhìn Tiểu Mạt từ đầu đến chân, vô thức liên tưởng: “Người bạn giữ thẻ lương hộ người yêu đấy hả?”
Tiểu Mạt ngây người, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh Thượng Thừa Tuyên nhét một chồng thẻ vào tay cô, và nói những lời mời gọi, mặt liền đỏ lựng lên, theo thói quen vô thức đan hai tay vào nhau…
Với hành động này, chắc chắn cô đã có chuyện.
Bình thường mỗi khi Tiểu Mạt thiếu tự tin, xấu hổ hay gặp chuyện oan ức chắc chắn sẽ đan tay vào nhau, vì vậy Thượng Thừa Tuyên đã nắm rõ được nhược điểm này, và đã chú ý ngay đến thói quen này của Tiểu Mạt. Lần này, tờ báo chiều Dương Tử to như vậy, có không muốn nhìn thấy cũng khó.
“Chẳng phải nhà mình đã đặt báo này rồi sao?” Thượng Thừa Tuyên hất đầu về phía bàn ăn.
Tiểu Mạt ngẩn người, đang thất thần liền bừng tỉnh trong nháy mắt đã dập tắt sự “điềm nhiên như không” trước đó. Cô vội vàng giấu tờ báo ra sau, chân trái vô thức lùi lại một bước, cho thấy đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy thoát bất cứ lúc nào, giọng điệu còn giả bộ thoải mái: “Ăn cơm xong em nhìn thấy có một ông lão bán báo đứng dưới trời nắng to…”
Sự thực chứng minh, chủ nghĩa kinh nghiệm đã hịa chết người rồi! Tiểu Lưu có kinh nghiệm đọc lén truyện tranh, nhưng không có kinh nghiệm ở cùng quái vật Thượng Thừa Tuyên!
Tiểu Mạt giằng xé trong lòng.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng vẽ ra câu chuyện lòng tốt với ông lão bán báo như vậy, có thể lừa được Thượng Thừa Tuyên suy cho cùng cũng chỉ là mua nhiều thêm một tờ báo mà thôi, chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Nhưng đáng tiếc, cô dự liệu đến bước này, lại không liệu đến bước sau…
Cô dám cầm tờ báo nhuốm đầy “vi khuẩn” này giơ ra trước mặt một đại nhân cường sạch sẽ như Thượng Thừa Tuyên, rồi mang vào trong căn phòng mà mấy phút trước thôi mới được quét dọn sạch sẽ không chút bụi bẩn!
Tiểu Mạt thừa nhận, cô sai rồi…
Thượng Thừa Tuyên hơi cau mày, ngón tay nhón cầm mép báo: “Bẩn chết được, bỏ tay ra.”
“Đừng, mua về không đọc thì phí tiền lắm!” Tiểu Mạt dùng lí lẽ bảo vệ quan điểm, giữ chặt lấy tờ báo.
“Cho em mười đồng, anh đã mua nó rồi” Thượng Thừa Tuyên nhướn nhướn mày.
“Không bán!” Tiểu Mạt nhìn tờ báo sắp bị xé đôi, chỉ sợ bị lộ bức tranh ra, vội đánh tới tấp vào tay Thượng Thừa Tuyên: “Bỏ tay ra, em đọc xong sẽ vứt nó đi.”
Thượng Thừa Tuyên bị đánh bất ngờ, ánh mắt liền đằng đằng sát khí: “Tô… Tiểu… Mạt! Em dám đánh anh vì một tờ báo sao?!”
Tiểu Mạt lo lắng, vẫn tiếp tục kéo lại, tuyệt đối không được để lộ, nhưng lại không làm cách nào để Thượng Thừa Tuyên bỏ tay ra, lẽ nào phải nói thật? Nói thật thôi… Chỉ là một bức tranh về game thôi mà, chỉ là một bức tranh, chỉ là tranh…
“Xoẹt…”
Âm thanh này đã lôi cô ra khỏi trận đấu tranh tư tưởng, trang bìa của tờ báo đã bị xé rách. Tiểu Mạt căng thẳng lao mạnh vào người Thượng Thừa Tuyên, sau đó nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, cầm tờ báo chạy vào phòng mình.
Cửa đóng sầm lại, Tiểu mạt không chút chần chừ khóa cửa, sau đó quay người thở không ra hơi, nhìn khắp phòng tìm nơi có thể giấu bức tranh, cuối cùng đã phát hiện ra mục tiêu – kẹp giữa giường và đệm.
Dốc hết sức lực, cô mới nâng được tấm đệm lên, đặt tờ báo vào trong. Sau khi ổn thỏa, Tiểu Mạt thở phào nhẹ nhõm, hít sâu mấy lần, với tinh thần coi nhẹ cái chết chuẩn bị ra ngoài đối mặt với sự sinh tồn u ám…
Bên ngoài rất yên tĩnh.
Tiểu Mạt thò đầu ra ngoài tìm kiếm khắp nơi, phát hiện trong phạm vi tầm mắt, đã không có sinh vật tên là Thượng Thừa Tuyên nữa.
“Người đâu?” Tiểu Mạt nghi hoặc.
Nhưng vẫn giữu thái độ cẩn thận, cô nhón chân, dè dặt bước từng bước một ra phòng khách.
Vừa đi ra được hia bước, mặt liền đập vào một tờ giấy, Tiểu Mạt giật mình rụt cổ lại, nghiêng đầu quát lớn: “Anh làm gì thế?”
Thượng Thừa Tuyên nhắm mắt, dựa mạnh vào cửa, giơ tờ báo trên tay lên: “Đây là cái gì?”
Tiểu Mạt nhìn chăm chú, cảm giác buồn bực trỗi dậy, tuy bản thân đã liều mạng cướp lại tờ báo, nhưng… nhưng vẫn không giữ được nó.
“Hả?” Thượng Thừa Tuyên trừng mắt nhìn Tiểu mạt, “Không phải thứ gì quan trọng chứ?”
Tiểu Mạt bị bế tắc bởi chính sự mơ hồ của mình, đang muốn nghĩ ra lý do để nói, vừa nghe Thượng Thừa Tuyên hỏi qua loa như vậy, như được giải tỏa, liền cười nói: “Không, không có gì quan trọng đâu.”
“Ồ?” Thượng Thừa Tuyên đứng thẳng dậy, thu tay ljai, ngắm nghía bức tranh.
“Không quan trọng thật mà!” Tiểu Mạt vội nói, tỏ vẻ trong sạch.
“Vậy thì tốt.” Thượng Thừa Tuyên gật đầu, thản nhiên vò bức tranh lại, cúi xuống ném vào túi rác dưới chân, sau đó xách túi lên, đi ra cửa, đổi dép. “Anh ra ngoài vứt rác.”
Tiểu Mạt ngẩn người…
Cửa mở…
Cửa lại đóng…
Nghĩ đến chuyện bức tranh mà cô ra sức bảo vệ đã bị Thượng Thừa Tuyên phá hủy trong chốc lát, Tiểu Mạt ủ rũ, chỉ biết khóc thầm trong lòng. Dường như thấy có lỗi với Tụ Thủ thêm một lần nữa… Cảm giác tội ác bao quanh từ đầu đến chân, Tiểu Mạt lấy lại dũng khí, lao ra cửa.
Tay vừa động vào khóa, cửa liền tự động mở.
“Sao em biết anh về?”
Thượng Thừa Tuyên cười mê người, in sâu trong đáy mắt thảng thốt của Tiểu Mạt.
Dũng khí vừa bùng lên lập tức tan chảy trong nụ cười này, Tiểu mạt khẽ thở dài, cúi gằm mặt: “Em đi tắm.” Nói xong, không chờ Thượng Thừa Tuyên trả lời, cô lao như bay vào nhà tắm.
Từ lúc bắt đầu tắm, Tiểu Mạt đã cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề. Nhưng hệ thống vận hành của bộ nào vẫn đang lờ đờ chưa nhận ra được, mãi đến khi tắm xong mới phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề!
Cô chưa lấy khăn mặt… Ôi trời, đương nhiên là quần áo cũng chưa lấy, tóm lại trong phòng tắm trừ những vật dụng dùng để tắm ra, chỉ có mỗi cô đang ướt sũng.
Cô thảm rồi.
“Hoa Tiểu Cường…” Tiểu Mạt nhoài người về phía cửa nhà tắm, tha thiết gọi Thượng Thừa Tuyên.
Không ai trả lời.
“Tiền Tiểu Ngữ.”
Vẫn không ai trả lời.
“Trịnh Thiên Thành! Lấy hộ em cái khăn mặt!” Tiểu Mạt nổi giận, gõ mạnh vào cửa.
Vẫn không ai trả lời…
“Lẽ nào ra ngoài rồi?” Tiểu Mạt lau nước trên mặt, nhìn qua khe cửa, rồi bước ra ngoài với mái tóc ướt sũng.
“Đến rồi đây!” người nào đó cầm khăn mặt ung dung bước tới.
Tiểu Mạt ngây người đứng im, đang chuẩn bị đỏ mặt chạy, bỗng thấy Thượng Thừa Tuyên nhắm chặt mắt.
“Đây.”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn đang đỏ bừng vì ngượng, Tiểu Mạt liền nghĩ cách trêu ghẹo anh, bèn chậm rãi nhận chiếc khăn, thản nhiên sai bảo: “Giúp em lấy thêm chiếc váy ngủ nữa.”
“…” Thượng Thừa Tuyên mở mắt ti hí, đang định từ chối thì lại bị đường cong tuyệt vời của cô đập ngay vào mắt, đành tình nguyện đầu hàng.
Tiểu Mạt đắc thắng cười ha ha: “Không ngờ Đỗ Tử Đằng anh cũng biết xấu hổ!”
Người nào đó muốn dùng sự tức giận để che đậy nỗi xấu hổ: “Không phải Đỗ Tử Đằng, là Thượng Thừa Tuyên! Đây là cái tên gì chứ, em không muốn lấy quần áo đúng không?”
Tiểu Mạt đảo mắt, dùng chiếc khăn tắm quấn quanh người, ra vẻ cực kỳ thành thạo bước tới gần Thượng Thừa Tuyên: “Em dám đứng ở đây, có vài người không dám nhìn thôi.”
Thượng Thừa Tuyên đang định quay đầu, cánh tay bống nhiên chạm phải thứ gì đó mềm mại… Vậy là, nhiệt độ bản thân tăng cao, anh đành cuống cuồng bỏ chạy.
Lúc sau, một chiếc váy ngủ được đưa qua khe cửa.
Tuy ban đầu Tiểu Mạt đã bị mất bức tranh yêu thích, nhưng sau đó bất ngờ trêu ghẹo Thượng Thừa Tuyên, tâm trạng laajo tức vui vẻ trở lại, chính đốn ổn thoả mọi thứ xong, cô chậm rãi online.
Vừa online, cô đã bị tin nhắn của Khanh Khanh Ngã Ngã oanh tạc.
“Mạt Mạt, sao cậu không online, Công Tử Huyên đột nhiên hẹn Tụ Thủ đấu trên võ đài đấy?”
“Mạt Mạt, căng thẳng chết mất, sao cậu vẫn chưa xuất hiện?!”
“Mạt Mạt…”
…
Tiểu Mạt liên tục nhấn dòng tiếp theo, cho đến khi…
“Mạt Mạt!!! Aaa… hệ thống lại BUG rồi! Công Tử Huyên phát loa nói cậu ta đã thắng!! Tụ Thủ cũng không phản bác…”
Tiểu Mạt giật mình, quay lại xem thời gian gửi tin thứ nhất, đến dòng cuối cùng, đúng vào lúc cô đang tắm.
Đây là trùng hợp sao?
Tiểu Mạt bỗng nhiên liên tưởng đến lúc kết hôn, lúc đó tự nhiên mất điện, giọng nói xen lẫn hơi thở hổn hển trong điện thoại, một loạt dấu chân xuất hiện ở cửa chính, tên trộm vô cớ biến mất và Thượng Thừa Tuyên rõ ràng đang nói dối mà không dám thừa nhận…
Và cả vừa nãy nữa, bình thường anh luôn trả lời ngay khi cô gọi, lần đầu tiên lâu như vậy anh vẫn không trả lời cô.
Có đúng thật chỉ là trùng hợp không?
Khi Tiểu Mạt đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào thời gian ghi trên máy tính, một bóng dáng màu vàng bỗng lướt đến trước mặt cô, cười nói:
“Sư phụ, tôi thắng rồi.”
Mái tóc màu lam nhạt rủ xuống gương mặt anh tuấn, ba cánh sen đỏ điểm chính giữa ấn đường của vầng trán cao rộng, đôi mắt biết cười phong tình. Tạo hình nhân vật vô cùng khôi ngô tuấn tú của Phái Thiên Long khiến Công Tử Huyên toát ra luồng khí mê hoặc lòng người.
Tiểu Mạt bỗng giật mình nhận ra, nhân vật game này có thể đẹp đến mức như vậy?!
“Sư phụ, giao dịch.” Công Tử Huyên gửi Tiểu Mạt yêu cầu giao dịch.
Tiểu Mạt không hiểu là gì nên ấn mở, bỗng nhiên phát hiện bên trên có hại bộ lễ phục màu đỏ! Một bộ là “Loan Phụng Hòa Minh”, một bộ là “Thiên Trường Địa Cửu”… Tiểu Mạt chưa kịp nói, Công Tử Huyền đã gõ icon đỏ mặt trong khung chat: “Không biết sư phụ thích bộ nào, nên ta mua cả hai. Chúng ta sẽ dùng một bộ khi hành lễ, một bộ khi động phòng nhé!”
Hành lễ?! Động phòng?!
Tiểu Mạt hơi choáng, định thần lại, nhớ đến lời trước kia Thượng Thừa Tuyên từng nói, ngoài cô ra thì anh chẳng cần ai khác, lẽ nào anh tưởng thật nên mới đi PK Tụ Thủ?!
Tiểu Mạt chưa kịp hiểu hết vấn đề, một dòng tin nhắn vàng rực đã được phát trên loa thế giới.
[Loa] Công Tử Huyền: Khanh Khanh sư bá, nhìn thấy loa chạy từ Nguyệt Lão thì hãy giúp tôi và sư phụ chủ trì hôn lễ.
Lời vừa nói ra, cả sever rộ lên. Ban đầu mọi người còn đang đoán, đồ đệ của Tường Vi Bào Mạt tại sao lại muốn đơn thân khiêu chiến với tình nhân của sư phụ? Tuy nhiên cũng có người rất giỏi liên tưởng đến chuyện yêu hận tình thù, nhưng rốt cuộc không bằng đương sự trực tiếp thừa nhận gây chấn động.
Vậy là trong chốc lát, kênh Thế giới, kênh Loa, kênh Bang phái, toàn bộ đều xôn xao, có người nói Tiểu Mạt là hồng nhan họa thủy, có người ngưỡng mộ Tiểu Mạt được nhiều người yêu mến, còn có người phê phán Tiểu Mạt vong ân bội nghĩa… Tóm lại, cho dù là hâm mộ hay chửi bới, đều lộ rõ mùi vị ghen tuông.
Trong đám người ồn ào, chỉ có một người vẫn luôn giữ im lặng.
Anh vẫn đang online.
Tiểu Mạt nhìn trong danh sách bạn bè thấy tên Tụ Thủ xuất hiện, trong lòng bất giác tràn đầy áy náy. Cô không rõ Tụ Thủ có để ý đến cái được gọi là Cuộc chiến đoạt vợ này hay không, nhưng chắc chắn Tụ Thủ để ý đến việc khiêu chiến thua người khác hơn.
Suy cho cùng thì anh vẫn luôn là đệ nhất sát thủ tuyệt đỉnh Tiếu Ngạo Hoa Sơn!
Nghĩ đến đây, Tiểu Mạt bỗng nhiên giật mình, đúng, hoàn toàn không có lý…
Nếu nói Lưu Ly Mộng do sát khí quá nhiều khiến tên nhân vật đã đổi sang màu đỏ nên mới xuất hiện BUG, như vậy Tụ Thủ hoàn toàn không có khả năng xuất hiện BUG khi thi đấu võ trường! Điều này giải thích kiểu gì cũng không hợp lý… Hơn nữa cho dù là BUG thật, Tụ Thủ cũng không nên ngầm thừa nhận kết quả này.
Nghĩ đến đây, Tiểu Mạt camt thấy không thể không hỏi quá trình trận đấu võ này, vậy là bỏ mặc cái giao dịch, đồng ý đã rồi nói sau. Nhận xong đang định gõ chữ, cô liền thấy trên đầu xuất hiện một dòng Loa khiến người ta muốn bốc lửa.
[Loa] Lưu Ly Mộng: Ha ha ha, ông trời quả nhiên có mắt, biết Tường Vi Bào Mạt ngươi chỉ xứng với người như vậy, ngay cả hệ thống cũng không thể chấp nhận được mà phải xuất hiện BUG!
Tiểu Mạt lập tức nổi điên, cái gì là “Tường Vi Bào Mạt ngươi chỉ xứng với người như vậy?” Chửi cô thì thôi đi, rõ ràng còn kéo Công Tử Huyên vào, cô ta còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa sao?
Sự thực chứng minh… Đương nhiên Lưu Ly Mộng có thể vô liêm sỉ hơn chút nữa, vì sự vô liêm sỉ của cô ta không có giới hạn!
[Loa] Lưu Ly Mộng: Ôi, ta nói cho mấy con bé yêu thầm Tụ Thủ biết, đây chính là cơ hội bày tỏ rất tốt, anh Tụ Thủ của các em hiện giờ đang rất buồn đấy, còn không mau đi an ủi?
Vận may của Tụ Thủ này rốt cuộc là thế nào? Câu nói không úp mở, e rằng chẳng có cô gái nào không muốn cưới anh ta! Đương nhiên, sở dĩ họ lấy người khác để chấm dứt tình trạng độc thân, chỉ là vì biết không có hy vọng lấy anh ta mà thôi.
Vì vậy, nếu nói dòng Loa trước kia, Lưu Ly Mộng có thể bị coi là vô sỉ, thì dòng này quả nhiên là rất độc địa! Vì rất nhanh sau đó, đã có rất nhiều tài khoản nữ biết tên cũng như không biết tên bắt đầu phát Loa bày tỏ với Tủ Thụ…
[Loa] Thiếp Ý Miên Miên: *Tay giơ nắm đấm mặt đầm đìa nước mắt* Tụ Thủ điện hạ, người ta không biết cái gì là BUG với không BUG, cũng không biết cái gì là thắng với thua, trong lòng Miên Miên, chỉ có một mình Tụ Thủ là anh hùng.
[Loa] Chu Chỉ Nhược: Lưu Ly Mộng, ngươi nói gì đấy! Tụ Thủ là đệ nhất sát thủ sever này, trước đây là thế, bây giờ vẫn là thế, mà sau này vẫn vậy! Còn nữa, Công Chúa chờ Tụ Thủ cả năm nay rồi, đừng ai giành với Công Chúa!
[Loa] Công Chúa Hồng Vũ Hài: *Cười khó xử* Chỉ Nhược đừng nói linh tinh… một năm có là gì, ta nguyện chờ cho đến ngày game này đóng cửa.
[Loa] Cốt Tử Lý Đích Ngạo: Tụ Thủ, chúc mừng anh cuối cùng cũng giải thoát rồi, nào, mọi người đừng tranh nhau nữa, chị em chúng ta hợp sức với nhau xây cho anh ấy một hậu cung đi.
Đề nghị xây hậu cung vừa được đưa ra, quả quyết có N người bắt đầu hưởng ứng tích cực, quá trớn hơn là có cả người đã kết hôn cũng muốn lý hôn, tuyên bố giậu đổ bìm leo với Tiểu Mạt… Lưu Ly Mộng thì ở giữa duy trì trật tự, thậm chí bắt đầu thảo luận vấn đề phân định hoàng hậu, phi tần, tú nữ…
Tiểu Mạt nhìn một loạt tên trên Loa, tức đến nỗi tay chân lạnh ngắt.
Công Tử Huyên đứng cạnh Tiểu Mạt, đương nhiên nhận ra sự khó chịu của cô, lập tức phát một dòng Loa ngang ngược.
[Loa] Công Tử Huyên: Làm sao, bổn công tử lấy Tường Vi, các người có ý kiến à?
Nhưng suy cho cùng Công Tử Huyên không có kinh nghiệm cãi nhau với con gái, vì vậy dòng này chẳng những không khiến họ im mồm, trái lại càng thêm sôi nổi.
Lưu Ly Mộng có chết cũng không quên được mối thù mất trang bị cực phẩm, thấy Công Tử Huyên, lập tức nhớ lại chuyện đau lòng.
[Loa] Lưu Ly Mộng: Ái chà, chúng ta sao có thể có ý kiến, chúng ta không đợi được nữa rồi! Ngươi và Tường Vi dù sao cũng phải bách niên giai lão, đầu bạc răng long, các chị em toàn sever sẽ cảm ơn đại ân đại đức của ngươi!
Câu nói này lập tức đưa Tiểu Mạt vào hàng ngũ “Độc thân có hại.” Những người hiểu liền nhao nhao cười ồ lên.
Các thành viên bang Tiều Hoa Đồng Độ đều không nhịn được nữa, dưới sự lãnh đạo của Khanh Khanh Ngã Ngã, tất cả xông lên phát Loa. Cả sever lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.
Công Tử Huyên chẳng thèm phí lời với lũ xấu xa này, chầm chậm bước đến bên Tiểu Mạt, mỉm cười: “Sư phụ, vào nhóm đi, chúng ta đến Nguyệt Lão.”
Tiểu Mạt lòng rối bời, đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện kết hôn.
Sau khi thẳng thừng từ chối lời mời Tổ đội của Công Tử Huyên, Tiểu Mạt một mình cưỡi Bạch Thổ chạy đi. Bây giờ cô không giận bất cứ ai, chỉ giận bản thân mình! Nếu lúc đầu thuận lợi kết hôn với Tụ Thủ, thì chắc chắn đã không xảy ra chuyện tiến thoái lưỡng nan ngày hôm nay!
Rõ ràng anh có online, nhưng lại không nói gì, không giải thích… Có phải đang quá thất vọng về cô không?
Tong đầu mơ hồ xuất hiện bức tranh đẹp đẽ đó, chữ ký phóng khoáng đó, màu tím cao quý đó… Tiểu Mạt như trúng tà chạy điên cuồng trong các bản đồ, hình như chỉ có khoảnh khắc chạy băng băng không ngừng đó mới có thể khiến cô bình tĩnh.
Chạy một mạch đến Côn Luân Sơn, xuống thú cưỡi, đi bộ vào vùng băng mịt mù khói trắng, Tiểu Mạt mới lấy lại được dũng khí xem kênh Thế giới.
Đúng lúc đó xuất hiện dòng Loa của bang chủ Ngạo Thế Thiên Hạ Nhất Thủ Già Thiên.
[Loa] Nhất Thủ Già Thiên: Công Tử Huyên, ta mặc kệ là BUG hệ thống cũng được, hay ngươi thật sự có khả năng cũng được, cho dù ta chưa từng thắng Tụ Thủ! Trận PK của hai người ngay cả người làm chứng cũng không có, lão tử không phục! Hoặc là ngươi đánh với ta một trận hoặc là ngươi đánh với Tụ Thủ một trận ở Dã Ngoại cho mọi người xem!
Là bang chủ của bang mạnh nhất sever hiện nay, lời của Nhất Thủ Già Thiên khá có trọng lượng. Ngay lập tức không những áp chế được cục diện hỗn loạn đó, mà còn đưa ra một cách giải quyết khá hay. Ít nhất trong lúc trăm mắt dõi nhìn, cho dù là BUG hệ thống, thì khi đi nói với nhà phát hành cũng có đủ người làm chứng.
Tuy Tiểu Mạt không muốn sự việc trở nên ồn ào như vậy, nhưng lại không nghĩ ra được cách gì tốt hơn, đành lặng lẽ mong chờ đề nghị này có thể nhận được sự đồng ý của Công Tử Huyên và Tụ Thủ Ỷ Tà Dương.
Suy cho cùng Công Tử Huyên là người thắng trước, hiển nhiên trả lời Nhất Thủ Già Thiên không chút khiêm ngường, khéo léo biểu đạt ý Tụ Thủ có lẽ không dám ứng chiến. Nào ngờ anh vừa phát Loa, Tụ Thủ im lặng từ nãy cuối cùng cũng lên tiếng.
[Loa] Tụ Thủ Ỷ Tà Dương: Côn Luân.
Hai chữ ngắn gọn, không thêm bớt thừa thãi, nhưng lập tức khiến Thế giới ầm ĩ chìm vào khoảng lặng. Dường như mọi người đều bị khí chất vương giả đó làm cho kinh sợ, chẳng ai dám nói lời nào chỉ nhao nhao gọi thú cười chạy đến Núi Côn Luân.
Trong đám người đang kinh sợ này, đương nhiên không có Tiểu Mạt.
Cco bỗng nhiên phát giác nơi cách mình không xa, có một sắc tím nhạt không màng đến thế sự đang lẻ loi đứng trong làn sương mù mịt, băng tuyết phủ trắng.
Anh đứng không gần cũng không xa, dung mạo như hoa, dáng vẻ hào hoa phong nhã.
Tiểu Mạt nghẹn ngào, rất nhiều lời giải thích, rất nhiều lời xin lỗi, rất nhiều rất nhiều điều đều nghẹn lại cổ họng, một câu cũng không thể nói ra, chỉ vô thức vén váy chạy như bay đến chỗ anh.
Bàn chân nhỏ bé của cô gái áo hồng giẫm lên sương mù, lội qua sông, bước qua từng bông hoa trắng.
Khi cô vừa chạy đến bên Tụ Thủ, dưới bàn chân bống nhiên trải dài ra một biển hoa hồng màu đỏ, trên mỗi hoa đều không ngừng tỏa ra những trái tim hồng.
[Hệ thống] Tụ Thủ Ỷ Tà Dương hai tay dâng chín trăm chín mươi chín đóa hồng, nhìn Tường Vi Bảo Mạt đắm đuối, nói với cô: Yêu nhau không cần Nguyệt Lão, tình cảm có thể dùng thơ se duyên…
Chín trăm chín mươi chín đóa hồng!
Tiểu Mạt vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc nhìn Tụ Thủ Ỷ Tà Dương, lại nhìn thấy một trái tim màu hồng tinh xảo bao trọn hai người ở giữa, cô đã đứng trước ngực anh.
Chơi game này hơn một năm rồi, từ trước tới giờ cô chỉ hâm mộ người khác là “Tiên Tử Hoa Hồng”, Thương Hải Nhất Niệm thường nói độ hảo hữu của hia người đã đầy rồi, mua hoa hồng không bằng chế tạo trang bị, vì vậy Tiểu Mạt chưa từng nhận được hoa hồng. Cho dù là cô gái hiền lành chất phác cũng có chút chuộc hư vinh, Tiểu Mạt đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Mà hoa hồng này là do Tụ Thủ Ỷ Tà Dương tặng, giá trị cũng càm thêm phi phàm. Người chơi toàn sever đều nhìn thấy thông báo hệ thống này, thế giới lập tức rộ lên ca ngợi. Chắc chắn cũng có người đố kị, phẫn uất, nhưng lại không ai dám nói ra, vì chẳng ai có gan phá hoại tình cảm của Tụ Thủ Ỷ tà Dương lúc này!
Đương nhiên, Công Tử Huyên chính là một ngoại lệ…
Anh phe phẩy chiếc quạt chen vào giữa hia người, ba màu tím vàng hồng chồng lên nhau, những thứ gọi là lãng mạn tất thảy đều trở thành một dòng phù vân nơi chân trời…
Nhưng lúc này người đứng xem xung quanh đã đông nghịt, ba người họ chẳng ai có thể nhượng bộ.
Tụ Thủ không thể nhường, hai người con trai đứng dính chặt lấy nhau chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao? Làm người cần phải cẩn thận.
Còn Công Tử Huyên… Nếu anh muốn nhường thì vốn dĩ đã không đứng ở đây rồi! Dù thế nào anh cũng không vào địa ngục, ai thích vào thì vào…
Vậy là màn nhiệt huyết “Quyết Chiến Côn Luân” bỗng chốc biến thành vở kịch với nội dung hài hước “Trong ba người ắt có người là vợ”…
Sau mấy phút hiếu kỳ quan sát, đám người xung quanh đồng loạt ra đòn tập thể với châm ngôn “Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền”. Trên đầu ba nhân vật chính trong chớp mắt hiện ra các loại tuyên chiến, cuối cùng dưới sự gắng sức của các kỹ năng gây mù quần thể của phái Nga My, đá văng đơn thể của phái Minh Giáo, và phong ấn đơn thể của phái Tiêu Dao, họ đã tiến hành thủ thuật tách rời ba người…
Sau đó, trong tiếng hoan hô vô cùng náo nhiệt phấn khích, một trận huyết chiến mà tất cả mọi người đều mong chờ đã bắt đầu.
Một Đạp Tuyết Vô Ngấn, một Hàm Mai Tật tẩu, hai người gần như cùng lúc tung ra tuyệt chiêu của môn phái mình. Trong màn tuyết bay lả tả, hai màu sắc lóa mắt nhất tô diểm cho nhau bằng các hiệu ứng kỹ năng đẹp mắt, mê loạn khắp núi Côn Luân.
Tất cả những người đứng ở đây đều ngây người xem, người thông minh đã biết rõ BUG hệ thống chắc chắn là nói bậy…
Không rảnh thưởng thức trận PK đẹp mắt này, Tiểu Mạt bỗng nhiên nhận ra mình không muốn nhìn thấy một trong hai người này ngã xuống trước mặt mọi người, bèn liên tục chăm chú theo dõi cột máu của hai người.
Nếu có thể, khi một người sắp ngã cô sẽ thêm máu cho người đó, sau đó hét lớn bắt họ dừng lại. Dù sao thắng bại đã rõ, không cần lằng nhằng thêm…
Đang nghĩ, cô bỗng thấy cột máu của Công Tử Huyên bắt đầu nhấp nháy, một tầng máu mỏng đã không thể chống đỡ được cuồng công của Tụ Thủ, Tiểu Mạt nghiến răng, lập tức đưa lên một “Thanh Tâm Phổ Thiện Chú”. Ánh sáng dịu nhẹ màu hồng bao phủ lên người Công Tử Huyên, cứu anh khỏi giây phút sinh tử.
Thế nhưng vì hành động này, một lần nữa Tiểu Mạt lại rơi vào tình cảnh ai ai cũng có thể chỉ trích. Vào cái thời khắc cô thêm máu cho Công Tử Huyên, một tòa bảo tháp màu vàng bỗng nhiên đè lên Tụ Thủ, trên màn hình hiện ra bốn chữ màu đỏ tươi “Vạn Nhạc Triều Tông”.
Biển xanh sóng bạc trong chớp mắt mất đi ánh sáng rực rỡ, Tụ Thủ lảo đảo hai bước, ngã xuống đất. Mái tóc đen dài bay bay trong làn băng lạnh, vẽ ra một hình ảnh màu lam đen, màu áo tím ma mị cũng dần biến thành sắc đen.
Tiểu Mạt ngây người, sao có thể trùng hợp như vậy?! Sao có thể khiến Công Tử Huyên phát ra bạo kích vào lúc này! Nhất định là ông trời muốn trêu ngươi cô!
“Thi đấu công bằng mà lại mang theo Nga My thêm máu!”
Trong đám người xem không biết ai bỗng nhiên hét lớn, tất cả lập tức nhao lên phẫn nộ.
“Tường Vi Bào Mạt ngươi đúng thật là xấu xa! Tụ Thủ đã giúp ngươi nhiều như thế, ngươi lại nhẫn tâm thêm máu cho địch thủ của anh ấy!”
“Hô hô, nhân vật với trang bị cực phẩm toàn bảo thạch cấp bảy, đánh không lại còn phải dựa vào Nga My thêm máu!”
“Tường Vi Bào Mạt ngươi đúng là thấy ai có tiền liền bám lấy người đó! Ngươi nghĩ là Tụ Thủ đánh không lại cái tên người toàn đồ cấp bảy sao!”
“Rõ ràng là Công Tử Huyên thua rồi!! Tất cả chúng ta đều nhìn thấy!!”
Đương nhiên, những lời bàn tán trên nghe rất chói tai, nhưng ít nhất cũng nói ra được lý do tức giận. Quá đáng hơn là những người đó chỉ lặp đi lặp lại những từ nhục mạ sỉ vả kiểu như “Quá đáng quá!”, “Vô liêm sỉ”, “Đồ đê tiện”.
Tiểu Mạt lúng túng nhìn xung quanh, thân là một Nga My thường đi chiến đấu, đương nhiên cô hiểu quy rắc đơn chiến. Trong tình trạng này, cô chẳng còn cách nào cãi lại được, dù cô có thề với trời, nếu có một chút ý nghĩ muốn Tụ Thủ thua sẽ bị trời tru đất diệt ngay lập tức!
Nhưng sẽ chẳng có bất kỳ ai tin cô…
Vì lần này, ngay cả Khanh Khanh Ngã Ngã, người chị em thân thiết nhất của cô cũng không dám tin, bèn gõ một dòng ảm đạm: “Mạt Mạt… cậu…”
Tụ Thủ vẫn nằm im không nói gì, không đến Địa Phủ. Rất nhiều Nga My của Ngạo Thế đều lao đến cải tử hoàn sinh cho anh, nhưng anh vẫn không dậy.
Trận tuyết lớn lặng lẽ rơi trên người anh, rồi lặng lẽ tan biến.
Đã từng có lúc, trong suy nghĩ của mỗi người chơi đề có một Tụ Thủ Ỷ Tà Dương. Bọn họ gọi anh là “Nhiệt huyết”, “Nghĩa khí”, “Cao ngạo”, “Sao sát”, “Phóng khoáng”, “Thiên thần”…
Nhưng bây giờ, trước mặt tấtcả mọi người chỉ có một Tụ Thủ, một Tụ Thủ bị người con gái mình hết lòng bảo vệ đâm sau lưng rồi đau buồn ngã xuống băng thiên tuyết địa.
Trong khái niệm của Thượng Thừa Tuyên, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, đương nhiên cũng không quan tâm xem người khác bình luận thế nào. Đối với anh mà nói, sự giúp đỡ vừa rồi của Tiểu Mạt chỉ là thể hiện tình yêu sâu đậm, căn bản không cần phải tăng lên đến bất cứ ngưỡng đạo đức nào. Hơn nữa… khi bạo kích tiêu diệt Tụ Thủ, rõ ràng anh đã lén đánh trộm một đòn.
Nói cho cùng người đó là Nhan Phong, thật ra chẳng cần phải khách khí.
“Sư phụ, chúng ta đi thôi.” Công Tử Huyên phe phẩy chiếc quạt, mỉm cười đi đến bên cạnh Tiểu Mạt.
Nhưng vào thời khắc anh đến sát gần, cô bỗng nhiên lại đứng tránh ra, trong sự chỉ trích chửi rủa của mọi người, cô từng bước tiến đến màu tím trầm lặng đó.
Đứng bên cạnh Tụ Thủ, Tiểu Mạt mỉm cười trước màn hình, ấn phím động tác – Bất tỉnh.
Cô gái áo hồng lập tức lảo đảo, thân thể mảnh như tờ giấy gập lại, từ từ ngã xuống bên cạnh Tụ Thủ.
Tuy cô đã cứu người khác, nhưng có thể chết cùng anh!
Mọi người dần dần im lặng, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng thốt ra một câu cay nghiệt “Giả vờ”, nhưng cuối cùng vẫn tiêu tan trong sự trầm mặc của mọi người.
Vào lúc tất cả những người có mặt đều không can tâm bỏ đi, cứ nhìn mãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trên đầu Tụ Thủ bỗng xuất hiện một câu phá tan bầu không khí…
“Lúc nãy không ngồi máy.”
Nói xong, anh liền đứng dậy, khiến đám người chơi nữ rơi lệ liền lau nước mắt ngay lập tức.
Tiểu Mạt cũng vội đứng dậy, trong lòng tự mắng mình ngốc nghếch. Ai bảo vừa nãy cô tự nghĩ rằng Tụ Thủ rất buồn, rất buồn, mới làm cái trò đồng sinh cộng tử uyên ương hồ điệp đó.
Mất mặt quá!
Tụ Thủ mỉm cười quay người, không đếm xỉa đến ánh mắt lạnh nhạt của Công Tử Huyên, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mạt, nhân tiện gửi một thông báo.
[Loa] Tụ Thủ Ỷ Tà Dương: Xin lỗi, vừa rồi khiến mọi người hiểu lầm. Kỳ thực trước khi PK đã đồng ý với Tường Vi làm theo chỉ dẫn của cô ấy, do ta đi ra ngoài không chú ý, không liên quan đến cô ấy.
Mọi người hồi tưởng lại, quả đúng như vậy, nửa sau trận đấu hầu như Tụ Thủ chỉ ra những đòn công kích phổ thông, rất có khả năng đúng là để chế độ Auto.
Nhất Thủ Già Thiên liền tức giận mắng Tụ Thủ.
[Loa] Nhất Thủ Già Thiên: Tên tiểu tử này giỏi thật đấy, chết cũng đáng! Giao đấu với tên toàn đồ cấp bảy mà dám bỏ đấy ra ngoài! Phu thê hai người cũng thật là, tranh thủ thời gian làm tốt việc vủa mình đi, mọi người không quan tâm đến chuyện nhà các người.
Những người xung quanh lập tức phấn chấn trở lại như gà mổ thóc, trước thì quyết đấu sau lại là hôn lễ, tối nay quá là thú vị.
Cô vẫn nhớ rõ buổi hôn lễ của Thương Hải Nhất Niệm và Lưu Ly Mộng trước đây, nếu hôm nay Tường Vi Bào Mạt lấy Tụ Thủ Ỷ Tà Dương thật, thì chắc chắn là giáng cho hai người đó một đòn mạnh mẽ.
Tuy nhiên, từ sau khi Lưu Ly Mộng trở thành đệ nhất Nga My toàn sever, có vẻ như mọi người chẳng có ý kiến gì với chuyện cô ta cướp chồng của chị em mình, nhưng trong lòng ai không thấy bất bình chứ? Game chính là một xã hội thu nhỏ, chẳng bao giờ thiếu chuyện cười trên nỗi đau của người khác và chuyện bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Vì vậy hôn lễ này có thể gọi là việc mà mọi người đều kỳ vọng, khi Tiểu Mạt nhận lời cầu hôn của Tụ Thủ, cô lập tức từ người bị quần chúng chỉ trích trở thành người được vạn kẻ sùng bái!
Lưu Ly Mộng hận tới mức đỏ mắt, dường như đoán được màn kịch tiếp theo càng khó coi, lập tức offline.
Một người khác cũng offline ngay lập tức, không chút nghi ngờ đó chính là Công Tử Huyên.
Thượng Thừa Tuyên gập quyển sổ ghi chép lại, cất vào trong túi, sau đó chạy đến gõ cửa phòng bên với thần sắc không hề vui vẻ: “Tô Tiểu Mạt, đi ngủ đi!”.
Từ bên trong vọng ra giọng nói mang chút nũng nịu không đồng ý: “Mới tám giờ, anh đồng ý cho em chơi đến mười giờ mà!”
Nghe giọng nói có vẻ như… rất vui mừng?
Cơn ghen tăng lên cấp số nhân, Thượng Thừa Tuyên gõ mạnh cánh cửa: “Anh đói rồi, ra đi ăn cơm cùng anh.”
“Trời, anh ăn một mình đi, em đang bận” Tiểu Mạt trả lời vội vàng, giống như đang bận thật.
Chuyện gì có thể quan trọng hơn đi cùng ông xã chứ?
Thượng Thừa Tuyên nhắm mắt, dựa vào cửa trầm giọng nói: “Anh đếm đến ba, nếu em không ra, anh sẽ ngắt cầu giao điện.”
Tiểu Mạt vừa nghe thấy vậy, cảm thấy buồn bực, chiêu này thì chịu rồi, bèn vội vàng chạy ra, nhìn Thượng Thừa Tuyên với ánh mắt long lanh: “Giang Tiểu Ba, em có chuyện thật mà, đảm bảo đúng mười giờ sẽ đi cùng anh được không?”
“Không phải Giang tiểu Ba, là Thượng Thừa Tuyên.” Thượng Thừa Tuyên túm chặt Tiểu Mạt kéo vào lòng mình, cố nén cơn ghen, dịu giọng, hỏi: “Có chuyện gì quan trọng hơn anh hả?”
Tiểu Mạt chớp chớp mắt, nhất thời không nghĩ ra được gì để nói, đành trả lời qua loa: “Một người bạn trong game nhờ em giúp một việc, lần trước em đã lỡ hẹn một lần, lần này bất luận thế nào cũng không thể cho người ta leo cây được, nếu không có lỗi lắm!”
“Vậy sao?” Đôi đồng tử của Thượng Thừa Tuyên đột nhiên đậm hơn, ngưng kết lại vẻ sầu muộn không nói ra được. Anh đẩy Tiểu Mạt ra, bảo cô nhìn thẳng vào mắt mình, “Không giúp không được thật sao?”
Tiểu Mạt nhếch miệng nghĩ, rồi gật đầu một cách kiên định. Thực sự cô không muốn làm Tủ Thụ thất vọng một lần nữa, đặc biệt là sau khi biết anh chính là họa sỹ trẻ tài hoa đó…
Yết hầu Thượng Thừa Tuyên rung lên, biết chiêu dùng tình cảm chắc chắn không có tác dụng, bắt đầu nói lý: “Tô Tiểu Mạt, lẽ nào em quên chức vị trợ lý hành chính của mình rồi sao? Chỉ cần cấp trên có lệnh, bất cứ lúc nào cần gọi là em phải đến ngay”.
Lại lấy việc này ra gây áp lực với cô… không thể chấp nhận được.
Tiểu Mạt bĩu môi lườm anh, trợn mắt làm mặt quỷ: “Tổng giám đốc, thật xin lỗi, khi nãy tắm rửa tôi bị cảm rồi, muốn xin nghỉ ốm, anh quan tâm cấp dưới như vậy chắc chắn sẽ phê chuẩn đúng không?”
Thượng Thừa Tuyên nghẹn họng, khi cả tình cảm vào đạo lý đều không có tác dụng, vậy chỉ còn lại một cách bất chấp hình tượng, đó là giở trờ lưu manh…
“Này, này… anh muốn làm gì!” Tiểu Mạt gắng sức chống cự lại nụ hôn của Thượng Thừa Tuyên.