Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 8: Trong trắng




Lãnh Tương tựa vào quầy bar mơ mơ màng màng, cả người như lạc vào cõi thần tiên, gần như sắp ngủ, đột nhiên có một gã đàn ông vỗ vỗ bả vai cô.

Lãnh Tương không phản ứng gì, lá gan của gã đàn ông cũng lớn hơn một chút.

Người pha chế đang ở trong kho lấy đồ gì đó, ở đây ngoại trừ một cô gái say rượu thì không có người nào nữa.

Cô gái say sỉn ở một mình, thật sự là cơ hội tốt.

Gã đàn ông còn nhớ rõ bộ dáng của tiểu mỹ nhân vừa mới khiêu vũ ngoài Hồng Trì này, đẹp đến rung động lòng người, chỉ mới nhớ lại một chút đã muốn hít thở không thông.

Gã đàn ông đỡ cô từ quầy bar dậy, miệng Lãnh Tương lẩm bẩm gì đó, gã đàn ông không nghe rõ, cũng không thèm nghe.

Gã đàn ông dứt khoát dựng cả người cô lên, dìu cô ra ngoài.

Lãnh Tương còn tưởng rằng Thẩm Tranh đến đón cô về, nhắm mắt lại tựa vào vai đối phương, dần dần không còn giãy dụa.

Lãnh Tương bị hắn ta dẫn đi xuyên qua quán bar, lên lầu hai, ánh đèn xanh u ám đột nhiên biến mất, sau đó biến thành ánh sáng trắng chói mắt, cô bị người ta nửa ôm nửa đỡ đưa lên lầu, trên lầu chính là khách sạn.

Gã đàn ông đến quầy lễ tân đặt phòng, lễ tân nhìn thấy dáng vẻ Lãnh Tương không ổn lắm, hỏi người đàn ông có cần trợ giúp hay không, gã đàn ông ôm sát bả vai Lãnh Tương, khoát tay nói không cần.

Gã đàn ông đê tiện nghĩ, trong quán bar, tiểu mỹ nhân một mình uống say, không phải là chờ người đến sao? Còn cần trợ giúp cái gì?

Gã đàn ông lấy thẻ phòng, ôm cô đi về phía thang máy, rất nhanh thang máy đã lên đến tầng mười lăm, gã đàn ông mang theo cô quét thẻ phòng, sau đó để Lãnh Tương lên giường, tháo mặt nạ xuống.

Hô hấp của gã đàn ông lập tức trở nên nặng nhọc.

Hắn ta vẫn lo lắng, nghĩ nghĩ rồi lấy một cái bình nhỏ từ trong bóp ra, đặt dưới mũi Lãnh Tương.

Lãnh Tương không hề hay biết, khí bên trong bình nhỏ đó theo hô hấp bị cô hít vào cơ thể.

Người pha chế mang theo người lên trên quầy lễ tân khách sạn, hỏi vừa rồi có người nào mang theo một cô gái say sượu đến mở phòng không.

Cô lễ tân vừa nghe bỗng nhiên bừng tỉnh, biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng báo số phòng cho người pha chế, người pha chế cầm thẻ phòng dự phòng vừa chạy đến thang máy, vừa gọi điện cho Tưởng Tư Tư.

Tương Tư Tư cúp máy lập tức lên lầu, cô lễ tân thấy boss của mình đến, vội vàng đến hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tưởng Tư Tư lạnh lùng ra mặt, gọi thêm vài bảo vệ, lên thang máy.

Lúc người pha chế quẹt thẻ phòng đẩy cửa vào, thần trí Lãnh Tương đã mơ hồ.

Gã đàn ông thấy có người xông vào phá hư chuyện của hắn, miệng mồm thô tục hùng hùng hổ hổ chửi bới.

Lãnh Tương còn nằm ở trên giường, quần áo vẫn còn nguyên, xem ra gã đàn ông còn chưa kịp ra tay.

Người pha chế mang theo người xông đến, khống chế hắn, vặn tay hắn ta ra sau lưng trói lại ném sang một bên.

Khi Tưởng Tư Tư vào nhìn thấy một màn này.

Lãnh Tương nằm trên giường, chăn phủ kín người cô, quần áo cũng còn nguyên vẹn.

Gã dàn ông đã bị đánh một trận, hắn không phục kêu gào: "Các người dựa vào cái gì đánh tôi, chuyện vợ chồng tôi liên quan gì đến các người!"

Hắn còn muốn giãy dụa phán kháng, lại bị người pha chế đạp một cái vào bụng: "Hai người là vợ chồng? Hay là tên cặn bã mày muốn thừa nước đục thả câu hả!"

Người pha chế túm lấy gã đàn ông đánh tiếp, gã đàn ông bị đánh liên tục kêu la.

Tưởng Tư Tư nói: "Gởi hắn đến Đồn cảnh sát."

Người pha chế chỉ vào Lãnh Tương trên giường: "Nhìn cô ấy không ổn lắm." . Đọc‎ thê𝗺‎ 𝗇hiề𝑢‎ tr𝑢yệ𝗇‎ ở‎ [‎ Tr𝑼𝗺Tr‎ 𝑢y𝙚𝗇.𝚅N‎ ]

Người pha chế thuận tay đạp gã đàn ông một cái: "Nói, mày đã là chuyện tốt gì rồi?"

Gã đàn ông bị anh ấy đẩy ngã trên mặt đất, người pha chế tìm được một cái bóp tiền trên người hắn, trong có một cái bình nhỏ, nhổ một ngụm nước bọt, mắng: "Thằng chó này mày dám bỏ thuốc!"

"Bà chủ, xử lý sao đây?"

Gã đàn ông bị mang đi, Tưởng Tư Tư cầm bình thuốc nhìn nhìn, trong lòng cân nhắc, rồi quăng cái bình đi: "Gọi bác sĩ trực ở khách sạn lên đây xem."

Vì phòng ngừa phát sinh tình huống ngoài ý muốn, ở khách sạn trên lầu của Hắc Trì mỗi ngày đều có bác sĩ trực.

Bác sĩ nhanh chóng đến, kiểm tra sơ bộ tình hình của Lãnh Tương.

Một đám người bên cạnh đứng nhìn.

Thần trí của Lãnh Tương dưới tác dụng của thuốc đã không còn rõ ràng, thỉnh thoảng cúi đầu phát ra âm thanh nỉ non.

Bác sĩ nhìn một lát, lắc lắc đầu: "Thuốc đã thấm quá sâu, hơn nữa xem ra cũng đã phát tác rất lâu rồi, trước mắt không thể khống chế được, bây giờ cô ấy đã có triệu chứng mất nước."

"Bằng không thì, bằng không...."

Tưởng Tư Tư nói: "Bằng không thì sao?"

Bác sĩ nói: "Bằng không thì để cho cô ấy trút ra hết, tự nhiên sẽ không sao thôi."

Tưởng Tư Tư do dự một hồi, nói: "Các anh đi trước đi, ở đây để tôi xử lý."

Bác sĩ chần chừ, hình như muốn căn dặn gì đó, nhưng nghĩ lại cũng không nói, rời khỏi trước.

Người pha chế rất tin tưởng năng lực xử lý của bà chủ nhà mình, gật gật đầu, dẫn theo người đi khỏi phòng khách sạn.

Tưởng Tư Tư quay đầu nhìn Lãnh Tương nằm trên giường.

Lãnh Tương vô cùng không an phận vặn vẹo trong chăn. Tưởng Tư Tư đi qua, ngồi bên giường cô, lấy tay sờ thử trán của cô, kiểm tra tình hình của cô.

Mặt nạ hồ ly màu đen đã bị người ta ném xuống đất từ lâu, Lãnh Tương nhắm chặt hai mắt, khóe mắt đỏ ửng lên một mảnh, giống như bị người ta bắt nạt đến khóc. Sự cao ngạo thận trọng ngày thường của cô đều biến mất không dấu vết, cả người chỉ có thể đáng thương cuộn lại trong chăn.

Ánh mắt Tưởng Tư Tư lưu luyến nhìn trên người cô một hồi, lại vươn tay thăm dò trán cô.

Nóng quá, không giống như nhiệt độ cơ thể của người bình thường.

Nếu tiếp tục như vậy, không khéo sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lãnh Tương mơ mơ màng màng, cô không biết tại sao mình lại như thế này, chỉ biết là nóng quá nóng quá, nóng muốn chết đi được.

Toàn thân cô đều là mồ hôi lạnh, nhưng thân thể thì lại vô cùng nóng, có một luồng nhiệt dâng trào, trong cơ thể còn có dòng điện nhè nhẹ chảy qua, toàn thân cô run rẩy, cả người bị tác dụng của thuốc tra tấn đến mơ hồ.

Đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cô.

Lãnh Tương dường như tìm được một chút thoải mái, vội vàng sít sao dán lên đó, gần như toàn thân đã lộ ra khỏi chăn, quần áo vẫn còn lộn xộn quấn trên người, Lãnh Tương cảm thấy khó chịu, vô thức dùng sức vùng vẫy, chỉ nghe thấy tiếng vải vóc đột nhiên bị xé rách.

- ----------------------------

éccccccccccccccccccccccccc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.