Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 60: Đối xử tốt




Cả hội trường trầm mặc, đến bình luận chạy trên màn hình lớn cũng biến mất, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Tưởng Tư Tư.

Cô còn đang thản nhiên mỉm cười, Lãnh Tương nhìn cô chằm chằm, trong lòng bắt đầu dao động.

Chị ấy nói... ngược lại là mình bao dung rất nhiều thói hư tật xấu của chị ấy.

Tưởng Tư Tư chị ấy... vậy là có ý gì?

Câu nói kia không ngừng lặp lại bên tai nàng, gần như nàng không còn nghe được tiếp theo Tưởng Tư Tư nói gì.

Tưởng Tư Tư và nàng nhìn nhau một hồi, lúc này cô lại chuyển tầm mắt, không còn nhìn nàng nữa.

Lãnh Tương nhíu mày.

Mười giây sau, đèn flash lại chớp điên cuồng, tiếng chụp ảnh cách cách không dứt bên tai. Tưởng Tư Tư trên màn hình lớn, bình luận trực tiếp bao phủ cả màn hình.

"Cái gì??"

"Tôi mụ mị luôn rồi, là tôi nghe không rõ sao? Tư Tư vừa nói gì thế?"

"Cô ấy nói, Lãnh Tương bao dung cô ấy rất nhiều.........."

"Rốt cuộc là thế nào đây??"

Phóng viên bên dưới đều giơ tay muốn đặt câu hỏi, những người ở hàng ghế sau liều mạng dồn về phía trước, còn những người ở hàng trước gần như muốn chồm đến trước mặt Tưởng Tư Tư.

Bảo vệ cố gắng duy trì trật tự.

Lúc này Tưởng Tư Tư mới từ từ nói tiếp: "Mọi người cảm thấy tôi là người thế nào?"

Trong phút chốt các phóng viên đều mụ mị.

Đây là một phiên hỏi đáp sao? Nhưng mà không phải là câu hỏi của chúng tôi, Tưởng Tư Tư sẽ trả lời sao?

Một micro được chuyền xuống, bạn phóng viên may mắn nhận được micro luống cuống tay chân: "Tôi, tôi... cảm thấy đạo diễn Tưởng chị rất lợi hại, tính tình cũng tốt lắm!"

Bình luận chạy trên màn hình cũng ồ ạt chạy qua.

"Tính tình của Tư Tư rất tốt, ngoài trừ có khi chủ trì tiết mục rất độc miệng, nhưng cũng rất hiền hòa, cũng không có ra vẻ ta đây, siêu tốt nha."

"Có một lần tôi đến thăm đoàn phim, đoàn phim không cho vào, nhưng Tư Tư nghe nói tôi đi đường xa đến, cô ấy bảo tôi chờ một chút, sau đó idol của tôi đã ra gặp tôi!!!"

"Huhuhuhu em yêu Tư Tư cả đời!!"

Tưởng Tư Tư im lặng bọn họ thổi rắm cầu vồng, đợi một lúc khi không khí lắng xuống một chút, lại tiếp tục nói: "Thật ra con người tôi, thật sự là không được tốt cho lắm, người ta không thích cái gì, tôi càng thích làm cái đó, còn làm đến mức khiến cho người ta ghét."

Tất cả mọi người lại mụ mị.

"???"

"Đây là đoàn phim tự hắc sao?"

"Không, tôi cảm thấy Tư Tư đang rất nghiêm túc..."

Tưởng Tư Tư nói: "Tôi và Lãnh Tương tiểu tỷ tỷ của các bạn đã từng có mâu thuẫn, nguyên nhân chủ yếu là do tôi."

Nói xong cô liền dừng lại, khán giả và phóng viên ngừng thở chờ cô nói tiếp, gần như nín thở một hồi.

Tưởng Tư Tư sờ sờ cằm, dường như có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn lại cảm thấy rất tự hào.

Cô lại tiếp tục nói: "Lúc đó tôi rất tệ, bây giờ ngẫm lại những việc đó quả thật rất quá đáng, chọc cô ấy không vui, cô ấy còn chiến tranh lạnh với tôi một thời gian, suýt chút nữa không nhận lời mời đóng phim của tôi."

Cộng đồng mạng lại tiếp tục choáng váng.

"Hả???"

"Tình hình gì đây????"

"Tôi có một linh cảm không lành..."

"Nói thật, bây giờ tôi có cảm giác như đang nghe bạn cùng phòng của tôi phàn nàn về bạn trại của cô ấy..."

Tưởng Tư Tư lại cười nhẹ.

"Nhưng con người tôi thật sự là không tốt, khó khăn lắm cô ấy mới tha thứ cho tôi, tôi lại tiếp tục trêu chọc cô ấy, chúng tôi ở đoàn phim nay hai tháng, gần như mỗi ngày đều cãi nhau, từ sáng đến tối, quả thật có thể hình dung bằng hai chữ bất hòa."

Cộng đồng mạng dần cảm thấy không ổn.

"Tôi ngửi được một mùi chua quen thuộc... tôi đi đây, tạm biệt!!"

"Vừa rồi không phải chúng ta nối Lãnh Tương chơi đại bài, Tưởng Tư Tư muốn hủy hợp đồng với cô ta sao? Như thế nào đảo mắt thành bị đút cơm chó rồi??"

"Tôi choáng cmn váng rồi..."

Tất cả trầm mặc nghe cô nói tiếp, đèn flash cũng ngừng nháy.

Tưởng Tư Tư khoát tay, cười cười: "Ngại quá, tôi đùa thôi."

Bình luận trên màn hình tiếp tục vì mỗi một câu nói của Tưởng Tư Tư mà không ngừng bùng nổ.

"Nói đùa?? Đang nói đùa??"

"Tôi đã không còn hiểu gì nữa rồi..."

Tưởng Tư Tư tiếp tục nói: "Tôi và cô ấy bất hòa, cũng không phải loại bất hòa như các bạn nói, lại càng không có cái gì gọi là cô ấy chơi đại bài, tôi hủy hợp đồng hay chọn nữ chính mới gì đó, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào."

Cô nửa thật nửa giả nói: "Hơn nữa giờ tôi nghèo muốn chết rồi, thật sự không có tiền."

Tưởng Tư Tư nhìn vào máy quay, thản nhiên cười, còn nói thêm: "Thực tế là, tôi còn phải cảm ơn cô ấy, mấy tháng trước lúc còn đang giận tôi nhưng vẫn nhận lời mời của tôi."

"Mà cảm hứng của bộ phim này cũng xuất phát từ cô ấy, nếu không có cô ấy, có thể tôi đã chẳng thể quay bộ phim này ra ngô ra khoai gì rồi."

"Cho nên tôi mới nói, là cô ấy bao dung tôi."

Lãnh Tương đứng ở phía sau che mặt mình, vẻ mặt đỏ bừng.

Tim đập liên hồi, như là có vô số tiếng chuông đập vào ngực nàng, tim nàng đập nhanh đến mức cảm thấy có hơi đau, nàng rất muốn xông ra che miệng Tưởng Tư Tư lại, nhưng càng muốn nghe cô tiếp tục nói.

Tại sao Tưởng Tư Tư lại nói với người khác những lời này chứ...

Trời ạ....

Đây quả thật giống như là tỏ tình công khai vậy.

Cộng đồng mạng đã muốn chịu không nổi.

"Thật xin lỗi, tôi bị say đường rồi, tôi bị hai người họ làm ngọt chết rồi!!"

"Tôi cũng thật sự không cmn ngờ, muốn xem kịch hay lại bị thồn cho một họng đường..."

"Những người còn lại trong đoàn phim đâu?? Có người nào lên kéo Tưởng Tư Tư xuống không!! Đừng khoe nữa!!!"

"Tôi chua quá!! Thật sự chua quá!!!"

Đột nhiên cả hội trường tối sầm.

Các phóng viên nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.

"Cúp điện sao?"

"Có trục trặc gì à?"

Sau đó, bình luận trên màn hình lớn phía sau Tưởng Tư Tư đều biến mất, màn hình tối sầm một lúc, sau đó lại sáng lên, thay vào đó là hình ảnh xoay tròn.

Ảnh chụp những tờ giấy chi chít chữ, trông như là ở trên giường khách sạn, phỏng chừng có thể bao phủ cả giường.

Mà trên những tờ giấy đó là những chữ được viết rất nắn nót.

Lãnh Tương liếc nhìn một cái đã nhận ra.

Đây đều là bài tập Tưởng Tư Tư giao cho nàng.

Nghỉ Tết nàng đã viết một trăm hai mươi tờ giấy, chụp không nhiều không ít, toàn bộ đều chụp lại hết.

Ánh sáng trên màn hình lớn chiếu lên mặt Tưởng Tư Tư, mơ hồ chỉ có thể thấy sườn mặt cô.

Lãnh Tương nhìn chằm chằm Tưởng Tư Tư, nhìn không chớp mắt.

Giống như cô là ánh sáng duy nhất trên sân khấu.

Tưởng Tư Tư nói: "Mọi người đoán xem đây là gì?"

Vì muốn chiếu cho phóng viên thấy rõ hơn, hậu kỳ tạm thời ẩn bình luận trên màn hình.

Có phòng viên run run giơ tay: "Đây hình như giống bài tập Tết của em gái tôi..."

Tưởng Tư Tư cười ra tiếng, cô nói: "Đây quả thật là một phần bài tập, là tôi giao cho Lãnh Tương."

Tưởng Tư Tư nói: "Trong quá trình quay phim, tôi cho rằng kỹ thuật diễn xuất hiện tại của cô ấy không đủ để hỗ trợ cho sự phát triển tính cách của nhân vật, cho nên tôi giúp cô ấy một chút, thỉnh thoảng hướng dẫn cô ấy. Đoàn phim chúng tôi nghỉ Tết bảy ngày, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ tôi đã giao cho Lãnh Tương bốn mươi tám trang bài tập, trước khi kết thúc kỳ nghỉ một ngày, cô ấy đã nộp cho tôi cái này."

Ảnh chụp còn đang luân phiên chiếu trên màn hình lớn.

Tất cả ồ lớn một tiếng, rồi im lặng không nói gì.

Tưởng Tư Tư tiếp tục nói: "Cô ấy có thể vì một cảnh không quan trong trong kịch bản mà ngã bầm tím chân, mất một tuần mới hồi phục, mà trong thời gian cô ấy dưỡng thương, chúng tôi cũng không hề tạm ngừng tiến độ, cảnh nên quay thì quay, cô ấy chưa từng phàn nàn một câu."

"Cô ấy vì quay phim mà chạy hai tiếng đồng hồ từ lúc bốn giờ sáng, chạy đến mức ngã quỵ không đứng dậy được, cũng không nói một lời."

Tưởng Tư Tư nhẹ nhàng cười: "Cho nên, tôi cũng không biết những lời đồn trên mạng nói cô ấy chơi đại bài là từ đâu mà ra, tất cả mọi người trong đoàn phim chúng tôi chưa từng cảm thấy cô ấy có chỗ nào không tốt."

"Cô ấy là một người rất tốt."

Tưởng Tư Tư suy nghĩ, lại nói thêm: "Chỉ là không thích nói chuyện, cái này xem như khuyết điểm."

Tất cả im bặt.

Lãnh Tương che miệng, ngơ ngác đứng đó, trợn mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình, hồi lâu mới có thể phản ứng lại.

Tưởng Tư Tư chị ấy...

Chị ấy thế mà lại....

Chị ấy thế mà lại vì mình làm những chuyện này.

Tưởng Tư Tư hài lòng nhìn phản ứng của tất cả mọi người, cô tổng kết lại: "Nói thật, tôi làm đạo diễn mấy năm, Lãnh Tương cũng không phải nữ diễn viên thiên phú nhất mà tôi từng gặp, nhưng Lãnh Tương chắc chắc là nữ diễn viên chăm chỉ nhất tôi biết, không có người thứ hai."

Ảnh chụp biến mất, thay vào đó là bình luận chạy trên màn hình.

Nửa phút trôi qua không có động tĩnh gì.

Cho đến khi bình luận đầu tiên chạy ra.

"Thật xin lỗi."

Càng thêm nhiều bình luận giống nhiên nổ ra điên cuồng.

"Thật xin lỗi huhhuuhu!!"

"Thật sự xin lỗi!!!"

"Tôi khóc, tôi thật sự khóc rồi, tôi tôi tôi tôi.... Xin lỗi tiểu tỷ tỷ!!"

"Cô ấy nỗ lực học tập như vậy, lại còn xinh đẹp, sao chúng ta lại mắng cô ấy chứ!!"

"Rõ ra cô ấy rất tốt... Lãnh Tưởng tiểu tỷ tỷ thật là số khổ mà!!"

"Tôi vừa vào, có thể phổ cập lại cho tôi chuyện gì đã xảy ra không?? Đoàn phim có hủy hợp đồng với Lãnh Tương chưa?"

"Hủy cái đầu ông!! Nói nhiều quá rồi đó!! Mau xin lỗi đi!!"

"Lãnh Tương tiểu tỷ tỷ tôi thật sự xin lỗi!!"

"Tiểu tỷ tỷ có ở đó không? Cô ấy có đang ở đó không?"

"Cô ấy có đến xem không?"

Lúc bình luận chạy điên cuồng trên màn hình, cả hội trường vang lên một tràng vỗ tay thật dài.

Lãnh Tương nhìn thấy trên màn hình đầy dòng chữ 'thật xin lỗi', đột nhiên hốc mắt nóng lên.

Nàng che mắt lại, dựa lưng vào tường, thở hổn hển.

Thật ra nàng đã quen với những lời ác ý của dư luận, nàng đã nghe rất nhiều rồi.

Thật sự đã sớm thành thói quen.

Bất luận lúc nàng đang nổi, đột nhiên bị tuyết tàn, sau đó bị cộng đồng mạng chửi rủa, hay bây giờ bị nói chơi đại bài, nói nàng bệnh công chúa, ở trong mắt nàng, đã không phải là chuyện gì to tát.

Chỉ cần còn có thể đóng phim, nàng đã sớm không quan tâm người ngoài đánh giá nàng thế nào.

Bị hiểu lầm nhiều năm như vậy, chưa từng có bất kỳ ai nghĩ đến việc ra mặt giải thích cho nàng, cho đến giờ nàng cũng không quá hi vọng xa vời, chuyện này đã sớm thành thói quen.

Nhưng mà Tưởng Tư Tư.............

Đột nhiên cô giải thích với mọi người, nàng lại cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, thơ không ra hơi, phản ứng đầu tiên là bối rối, xoay người muốn chạy khỏi nơi này.

Giống như một đứa nhỏ trước nay chưa từng được cho kẹo, đột nhiên nhận được một lâu đài kẹo.

Mà người tặng nàng tòa lâu đài đó, mỉm cười nói với nàng, đây là thứ nàng nên có.

Làm cho nàng muốn có, lại càng muốn chạy trốn.

Đã rất nhiều rất nhiều năm rồi nàng chưa từng được đối xử tốt như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.