Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 59: Là cô ấy bao dung tôi




Hai giờ rưỡi chiều, sảnh phòng hội nghị khu A, phóng viên tập trung rất đông.

Đồng thời các trang web phát sóng trực tiếp đã mở bình luận chạy trên màn hình, phút chốc màn hình trực tiếp trở nên đen kịt, vô số bình luận chữ chạy khắp màn hình.

"Họp báo trực tiếp! Tôi thích!"

"Thật đúng là phong cách của Tưởng Tư Tư trước sau như một... Có chuyện nói trực tiếp, giáp mặt nói với toàn bộ cộng đồng mạng."

"Có điều là tôi thật sự không ngờ, Tưởng Tư Tư phô trương thanh thế như vậy? Chẳng lẽ là muốn tuyên bố với cộng đồng mạng, cô ấy muốn tuyển nữ chính mới trong toàn quốc?"

"Ha ha ha ah!! Lầu trên trí tưởng tượng phong phú thật!"

"Đây là hủy hợp đồng trực tiếp sao! Thật mong chờ! Muốn xem vẻ mặt Lãnh Tương! Cho cô ta dám chơi đại bài! Cho cô dám nhăn mặt!!"

"Ha ha ha ha ngẫm lại cảm thấy thật phấn khích!!"

"Chư vị, tối qua Tưởng Tư Tư đăng bức ảnh kia, nếu tôi không nhìn lầm, trên đó viết chắc là [Lời đồn có lẽ có]..."

"Các vị bình tĩnh một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này, tôi cảm giác chắc là muốn giải thích điều gì đó?"

Qua một lúc, phòng hội nghị to như vậy đã không còn chỗ trống, hàng ghế sau xếp đầy máy ảnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng chớp đèn.

Tưởng Tư Tư vừa trang điểm vừa nói chuyện với Đàm Nhã, hầu hết người trong đoàn phim đều đã tập trung ở hậu trường, phía sau phòng nghỉ đầy tiếng cười đùa tán dóc.

Chị biên kịch: "Tôi cảm thấy tôi quay quá hay, quá giật gân rồi!"

Thầy đạo cụ: "Cô cút đi, là ai nói đi nói lại rồi tự khóc luôn hả?"

Thầy ánh sáng: "Vì ghi hình mà sáng nay tôi còn cố ý trang điểm."

Chị biên kịch: "Nói thật, tôi viết kịch bản cũng không ngờ đến bản thân mình có ngày phải đối diện với máy quay như thế này."

Thầy đạo cụ: "Tôi nhớ hình như hôm nay phát trực tiếp."

Chị biên kịch: "Phát trực tiếp?? Anh nói thật sao?"

Thầy đạo cụ: "Đúng vậy, sáng nay tôi nghe đạo diễn Tưởng nói."

Chị biên kịch che mặt lại, xong rồi: "A a a a a sáng nay tôi không trang điểm làm sao bây giờ!! Tôi có thể ghi hình lại được không?"

Thợ tranh điểm đang đánh nền cho Tưởng Tư Tư, hỏi: "Đạo diễn Tưởng, vừa rồi tôi có nhìn thoáng ra bên ngoài, có rất nhiều phóng viên đến."

Tưởng Tư Tư nhắm mắt lại, cô nói: "Nhiều người mới thú vị, không có nhiều người thì có gì mà chơi chứ."

Thợ trang điểm đổi cọ, nhìn nhìn bốn phía, lại nói: "Chuyện họp báo, đạo diễn Tưởng có nói với Lãnh Tương không?"

Tưởng Tư Tư: "Tôi không nói với cô ấy."

Thợ tranh điểm có chút tiếc nuối: "Tại sao không nói với cô ấy? Rõ ràng cô ấy tốt thế mà lại bị người người trên mạng hắc đến thảm như vậy, chúng tôi thấy còn tức giận. Bây giờ có cơ hội giải thích tốt như vậy, nếu cô ấy không xem, vậy thật đáng tiếc."

Thợ trang điểm lại nói: "Hơn nữa, đây cũng là tâm ý của đoàn phim chúng ta mà."

Tưởng Tư Tư: "Tôi cảm thấy, lòng tự trọng của cô ấy cao như vậy, chắc sẽ không muốn xem đâu."

"Cũng đúng." Thợ trang điểm hít một hơi: "Nhưng hi vọng cô ấy sẽ đến xem."

Đàm Nhã nhắc nhở: "Đạo diễn Tưởng, đã sắp hai giờ ba mươi lăm rồi."

Tưởng Tư Tư: "Clip còn chưa chỉnh xong, cho bọn họ chờ đi, đừng vội."

Người biên tập clip thở hồng hộc chạy từ bên ngoài vào, đưa cho Tưởng Tư Tư một cái USB, thậm chí thở không nổi nữa: "Đạo diễn Tưởng, clip làm xong rồi, chị xem đi."

Tưởng Tư Tư không hề có chút lo lắng náo, trang điểm xong, tiện tay lấy máy tính bên cạnh lại, cắm USB vào.

Cô mở một đoạn clip trong USB lên, bắt đầu chỉnh sửa.

Đàm Nhã lại thúc giục một lần nữa: "Đạo diễn Tưởng, hai giờ bốn mươi rồi."

Tưởng Tư Tư: "Bảo vài người ra ngoài tâm sự với phóng viên đi, tôi phải chỉnh lại một chút."

Hai giờ bốn mươi, vẫn không có ai từ hậu đài bước ra.

Ngoài hội trường ồn ào, mọi người châu đầu ghé tai, không biết Tưởng Tư Tư định làm gì.

Ngay cả bình luận trên màn hình cũng bắt đầu chậm lại đáng kể, ít nhất có thể nhìn thấy được khuôn mặt của phóng viên trong màn hình.

Hai giờ năm mươi, cuối cùng cũng có động tĩnh từ trong hậu đài.

Các phóng viên và cư dân mạng đồng loạt hoan hô, ống kính máy quay cũng chuẩn bị sẵn sàng, chờ Tưởng Tư Tư đi ra.

Một bàn tay ló ra trước.

Rõ ràng là một bàn tay hơi béo, đầu ngón tay u ú giống như một cái củ cải.

Các phóng viên không quan tâm, nhanh chóng ấn máy điên cuồng, chủ nhân bàn tay kia cũng từ từ rụt lại, rồi lại từ từ đi ra.

Mọi người nín thở chờ đợi.

Phó đạo diễn béo ú từ trong hậu đài đi ra, liếc nhìn người bên dưới.

Mọi người thấy đó không phải là Tưởng Tư Tư, không hẹn mà cùng thất vọng cất camera đi.

Phó đạo diễn vui vẻ: "Tưởng Tư Tư bảo tôi ra trước tâm sự với mọi người, cho mọi người đỡ buồn chán, nhưng có vẻ tôi không được hoan nghênh lắm nhỉ?"

Các phóng viên vội lắc đầu, làm sao dám không chào đón chứ.

Chính là người của Tưởng Tư Tư mà?

Bình điên cuồng chạy trên màn hình.

"Ha ha ha các người thấy sắc mặt của mấy phóng viên đó không!! Rất buồn cười ha ha ha ha!!"

"Tốt xấu gì cũng là phó đạo diễn Mập Mập của chúng ta, sao có thể khinh thường Mập Mập của chúng ta như vậy chứ?"

"Tôi nhớ nắm trước đoàn phim bay khắp cả nước tuyên truyền, đạo diễn Tưởng ở trên sân khấu gọi bé Mập, còn vừa gọi vừa cười!!"

"Mập Mập cũng rất thích gọi đạo diễn Tưởng là Tưởng Lóc Da ahahaha!! Cả đoàn phim đều điên như nhau!! Được lắm!!"

Đoàn đội của Tưởng Tư Tư đều cố định, tình huống bình thường sẽ không có sự thay đổi lớn về mặt nhân sự, phần lớn cư dân mạng cũng vô cùng quen thuộc với họ, mà tất cả phim của cô đều do nhóm này thực hiện.

Tưởng Tư Tư kề cà không đến, phó đạo diễn nhàm chán vô cùng, chỉ có thể nói chuyện vô nghĩa với các phóng viên.

Phó đạo diễn: "Mùng bốn Tết mọi người có ra rạp xem [Thiếu Niên Du] chưa?"

Bình luận chạy trên màn hình đồng loạt đăng lên, trên màn hình lại bị bình luận giăng đầy.

"Xem rồi!! Siêu hay!"

"Cuối cùng lúc Nguy Ninh giết người đó tôi đã vừa khóc vừa cười huhuhu!!"

"Lạc Vi thật sự là thần tiên tỷ tỷ! Đạo diễn Tưởng của các người sao có thể chọn người hay như vậy chứ, trời ạ!!!"

Phó đạo diễn: "Tôi có một vai khách mời trong đó, mấy người có thấy không?"

"Thấy rồi! Liếc mắt một cái là thấy!!"

"Trong ba thi thể ông là chiếm diện tích nhất, béo đến mức làm người ta chú ý..."

"Thật lãng phí máu giả mà....."

Các phóng viên nhìn nhau, cái miệng đã quen với việc tranh luận, cũng rất không quen với loại họp báo tầm phào thế nào.

Cho nên rốt cuộc Tưởng Tư Tư chạy đi đâu rồi?

Ba giờ mười phút, vẫn không có động tĩnh dưới hầu đài.

Mọi người nín thở chờ đợi.

"Nói chuyện lâu như vậy, các phóng viên đều nghẹn điên rồi chứ..."

"Ha ha ha ha, tôi cảm thấy còn đang chơi rất vui, lần đầu tiên được gần với đoàn phim như vậy!"

"Tôi thích đoàn phim này rồi nha! Mập Mập thật đáng yêu!"

"Tư Tư đã chịu ra rồi a a a!!"

"Là Tưởng Tư Tư sao!!!"

Người đi ra trước là Đàm Nhã, ngay sau đó chính là Tưởng Tư Tư.

Hôm nay Tưởng Tư Tư mặc rất đơn giản, áo len trắng, quần bò lưng cao, chân dài uyển chuyển bước lên sân khấu.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc được kẹp tùy tiện sau đầu, phần tóc hai bên thái dương xõa xuống che khuất khuôn mặt, trông thật dịu dàng và xinh đẹp.

"Hu hu hu hu Tư Tư a a a a!! Cô ấy đẹp quá!! Quá là đẹp luônnnnn!!"

"Tư Tư chúng ta bàn một chút, bộ phim tiếp theo quay trễ hơn được không, chúng tôi không vội!!"

"Trời ạ, là người thật!! Vợ à đã lâu không gặp chị!!!"

"Đã bao lâu rồi Tưởng Tư Tư không có xuất hiện trước mặt chúng ta?"

Đèn flash dưới sân khấu chói đến mức khiến người ta gần như không thể mở mắt được.

Tất cả máy ảnh đều nhắm ngay Tưởng Tư Tư. Bản thân Tưởng Tư Tư cũng kinh ngạc, cô đưa tay về phía dưới, ra hiệu dừng lại.

Tưởng Tư Tư nhìn vào màn hình trực tiếp mỉm cười.

Tiếng 'cách cách' khắp phòng biến mất, cả hội trường im lặng.

"Vũ trụ đệ nhất thần Alpha!!!"

"Động tác vừa rồi, quả thực là bắn vào tim tôi, tôi không xong rồi..."

"Tôi cảm thấy giống như bá đạo tổng tài Alpha trong bách hợp tiểu thuyết vẫy tay với mình vậy..."

"Rõ ràng cô ấy ăn mặc nền nã vậy mà, sao khí chất lại bá đạo tổng tài như thế chứ!! Thật phản khoa học!!!"

"Ăn ảnh gì chứ! Thế này mới thật sự là ăn ảnh!! Mười mấy năm lên chương trình truyền hình không uổng công!! Hi vọng các bạn nghệ sỹ có thể học hỏi một chút!!"

Bình luận chạy điên cuồng trên màn hình, còn trong hội trường thì im ắng.

"Vừa rồi có chút việc, chậm trễ một chút, thật ngại quá, để mọi người đợi lâu." Tưởng Tư Tư cầm lấy micro Đàm Nhã đưa qua. Tay cô cầm một sợi dây, một đầu cắm vào USB.

Tưởng Tư Tư hắng giọng cười nói: "Đã lâu không gặp mọi người."

"Đã lâu không gặp!"

"Tôi rất nhớ cô đó Tư Tư!!! Huhuhu!!"

Những năm đầu Tưởng Tư Tư chủ trì tiết mục linh hoạt bay bổng, có điều những năm gần đây đã ngày càng thong dong trầm tĩnh, đã không còn hoạt bát như trước.

Tuy rằng trong lòng khán giả cảm thấy tiếc nuối, không còn có thể nhìn thấy được dáng vẻ kia của Tưởng Tư Tư nữa, nhưng có người cười nói, xem như chúng ta nhìn thấy Tưởng Tư Tư trưởng thành đi.

Tưởng Tư Tư nói: "Tôi tin vừa rồi ông mập chết tiệt đó toàn nói với mọi người những lời vô nghĩa----"

Phía dưới truyền đến một tràng cười, bình luận chạy trên màn hình cũng nổi lên đầy chữ hahaha.

Tưởng Tư Tư dừng một chút, tiếp tục nói: "Tiếp theo, tôi sẽ nói chính sự."

..............

Cùng lúc đó, Lãnh Tương mới từ phòng khách sạn đi ra.

Tối hôm qua lướt Weibo cả đêm, hôm nay lại có thông báo không quay phim, vì thế nàng mới ngủ bù, ngủ một giấc đến hơn hai giờ, Vương Lâm Lâm gõ cửa phòng nàng liên tục, đánh thức nàng dậy.

Suýt chút nữa Lãnh Tương bị cô ấy hù chết.

Vương Lâm Lâm hét: "Chị Lãnh Tương!! Đã mấy giờ rồi! Họp báo cũng đã bắt đầu rồi! Sao chị còn ngủ!!"

Cô ấy vừa hét, vừa lấy đồ ăn trong túi ra đưa cho nàng: "Bây giờ nhà hàng cũng không có đồ ăn, em nghĩ chị đã đi rồi nên tìm chị khắp nơi đó! Chị ăn chút sô cô la lót dạ trước đi."

Lãnh Tương bóc vỏ sô cô la ăn: "Họp báo bắt đầu thì bắt đầu, không phải có Tưởng Tư Tư ở đó được rồi sao."

Vương Lâm Lâm khựng một chút, cười hai tiếng: "Nói là nói vậy, nhưng mà... chị cũng đi xem thử đi, tất cả mọi người trong đoàn phim đều ở đó."

Lãnh Tương ăn một chút, sau khi rửa mặt xong thì ra khỏi phòng.

Nàng ra khỏi phòng, dưới tầng trệt im ắng, ngoài trừ hai người các cô thì tất cả nhân viên đoàn phim gần như đã rời khỏi khách sạn.

Toàn bộ khách sạn vắng lặng.

Lúc Lãnh Tương và Vương Lâm Lâm đến hội trường khu A, cửa lớn đã sớm được đóng lại.

Các cô đi vào bằng cửa hông, Vương Lâm Lâm đến hậu đài. Còn nàng không động đậy, một mình ôm cánh tay đứng ở một góc sau hội trường.

Tất cả ánh đèn flash đều nhắm vào Tưởng Tư Tư, không ai nhìn thấy nàng.

Lãnh Tương nhìn Tưởng Tư Tư trên sân khấu, còn có hình ảnh của cô trên màn hình lớn, trên đó có vô số bình luận chạy qua.

Một số người điên cuồng khen ngợi Tưởng Tư Tư, cũng có những dòng hahaha vô nghĩa, còn có một số đang mắng nàng.

Nàng nheo mắt lại nhìn kỹ, trên đó hình như còn có người nói, có phải Tưởng Tư Tư tuyên bố đổi nữ chính không.

Lãnh Tương không xem bình luận nữa, ngược lại nhìn Tương Tư Tư trên sân khấu.

Cách một khoảng không, nàng thấy Tưởng Tư Tư đứng trên đài, giống như cô đang đứng ở điểm ghi hình của đài truyền hình.

Nhiều năm như vậy, Tưởng Tư Tư hoạt bát đã trở nên thành thục hơn, phong cách chủ trì tiết mục cũng thay đổi, nhưng nhìn kỹ, cô ấy lại chẳng thay đổi gì.

Dường như Tưởng Tư Tư cũng chú ý đến nàng, ánh mắt va vào nhau, cô khẽ mỉm cười với nàng.

Cô ở trên sân khấu thật sự là hào quang vạn trượng.

Cũng không biết tại sao nàng lại nhìn cô từ một khoảnh cách xa như vậy.

Lãnh Tương nghe giọng nói trầm bổng của cô vang lên khắp hội trường.

"Tiếp theo, tôi sẽ nói chính sự."

"Đầu tiên, [Xa Xỉ Phẩm] sẽ đóng máy trong hai mươi ngày nữa, chúng tôi sẽ không đổi nữ chính, cũng không thể đổi nữ chính."

"Thứ hai, gần đây trên mạng truyền ra một vài lời đồn đãi, tôi nghe xong cảm thấy rất thú vị, hôm nay ở đây giải thích với mọi người một chút."

"Quan hệ giữa tôi và Lãnh Tương, đúng như lời đồn, cũng không tốt lắm."

Toàn bộ mọi người đều ồ lên, vô số phóng viên đã bắt đầu đứng ngồi không yên, ở dưới bắt đầu muốn giờ tay đặt vấn đề.

Tưởng Tư Tư bảo mọi người im lặng, mọi người dần bình tĩnh lại.

Tưởng Tư Tư cầm micro, cười cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh Tương.

Rõ ràng nàng đứng ở một góc phía sau, nhưng không biết tại sao Tưởng Tư Tư chỉ vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy nàng.

Bình luận trên màn hình lại bắt đầu chạy điên cuồng.

"Thừa nhận rồi!!! Tư Tư cô ấy thừa nhận rồi!!"

"Bây giờ có thể chắc chắn Lãnh Tương chơi đại bài chưa!!!"

"Tôi đoán là có vô số cư dân mạng đã bay qua Weibo của Lãnh Tương mắng cô ta rồi..."

"Lãnh Tương thật sự còn có thể ở lại đoàn phim sao?"

"Vậy mà cô ta còn ở lại được, không gọi là chơi đại bài, da mặt đã dày như tường thành rồi.".

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

"Đây là muốn cho Lãnh Tương nghe được tự mình cút đi sao?"

Tưởng Tư Tư nhìn bình luận chạy trên màn hình, lắc đầu, mỉm cười: "Không, các bạn hiểu lầm rồi, quan hệ giữa tôi và Lãnh Tương không tối, nguyên nhân chủ yếu là do tôi, không phải do cô ấy."

"Ngược lại là cô ấy, hơn hai tháng nay, bao dung rất nhiều thói hư tật xấu của tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.