Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 56: Hèn




Dường như Lãnh Tương nhớ lại chuyện gì đó, nàng quay đầu nhìn Tưởng Tư Tư.

Sau lưng Tưởng Tư Tư đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện này là lúc nào?

Mình cãi nhau với người trên mạng? Bởi vì Lãnh Tương?

Năm đó mình đã làm ra cái chuyện ngu xuẩn này?

Lãnh Tương thản nhiên nói: "Đúng, tôi còn nhớ, lúc đó chị nói diễn xuất của tôi nát, đoạt được giải Ảnh hậu hoàn toàn là nhờ may mắn."

Tưởng Tư Tư: "................"

Cô nhớ ra rồi.

Đại khái là vào bốn năm trước, Tiêu Duyệt từ Anh trở về, tái hợp với bạn gái cũ bảy năm trước, sau khi cô nghe nói thì không vui lắm, đúng lúc lướt Weibo nhìn thấy người ta đang thảo luận một đề tài, là cái gì...

Là cái gì cô thật sự không nhớ rõ, có lẽ là một nữ diễn viên ở đoàn phim chơi bài lớn bị cộng đồng mạng công kích, còn bị lôi ra tin dồn nàng dùng quy tắc ngầm đi lên nhưng thất bại. Nói chung là, lúc ấy tâm tình của cô rất tệ, xem Weibo một hồi, nhất thời tò mò mở video của nữ diễn viên này xem, xem một lúc thì đưa ra kết luận.

Diễn xuất bình thường, không có gì đặc biệt.

Có lẽ chỉ là sao tác trong giới giải trí.

Trăm ngàn lần không ngờ, nữ diễn viên nàng chính là Lãnh Tương.

Thật sự là tâm trạng cô không tốt, thuận tay gõ vài bình luận, cụ thể nói gì, cô đã quên từ lâu, nhưng mà có thật là cô đã cãi nhau không? Không nên mà.

Cô có thể cãi nhau với ai? Lúc ấy Lãnh Tương và cô không quen không biết, tại sao cô phải vì nàng mà cãi nhau với người khác?

Tưởng Tư Tư ôm đầu nhớ lại một hồi.

Lúc ấy cô bình luận vài câu, vậy mà có một bên truyền thông muốn quấy rầy cô, liên hệ với cô, muốn hỏi ý kiến của cô về chuyện này.

Cô đang thất tình, trên cơ bản chạm một cái nổ ngay, nhà truyền thông này vừa lúc đúng tới cô, sau đó cô liền phát nóng.

Rác rưởi gì đó cũng muốn cọ nhiệt của cô.

Tiếp theo thì cãi ầm lên.

Nói đúng ra, là cô đơn phương công kích, công kích đến mức ngày hôm sau đối phương tìm đến văn phòng nhận lỗi trước mặt cô.

Chuyện này rất ít người biết, đại khái lúc đó cô buột miệng đề cập qua với Tống Ly Mặc, nhưng cô cũng đã thừa nhận rằng mình giận chó đánh mèo.

Cho nên nói, trí nhớ của Tống Ly Mặc tốt như vậy làm gì?

Ba người tụm lại nói thầm với nhau, giọng nói chìm vào tiếng gào la thảm thiết trong KTV, những người ở gần mới miễn cưỡng nghe được, còn những người khác cơ bản là không nghe thấy gì.

Dịch Cảnh bị người ta kéo đi chơi bài, phó đạo diễn biến thân thành cây nấm khổng lồ, ở bên cạnh vểnh lỗ tai nghe lén, quả thực không dám nhìn thẳng cảnh tượng hiện tại.

Lật lại chuyện cũ, thật phấn khích.

Tưởng Tư Tư: ".......... Cô nghe tôi giải thích."

Lãnh Tương trông rất bình tĩnh: "Lúc đó diễn xuất của tôi tệ như vậy sao?"

Tưởng Tư Tư ngẩn người: "............. Cô muốn tôi nói thật?"

Lãnh Tương: "............"

Được rồi, nàng đã hiểu.

Năm đó nàng sỉ diện hảo, bị người ta nói công khai như vậy, bởi vì mấy câu của Tưởng Tư Tư, từ đó về sau gặp cô thì quay đầu bước đi.

Có điều trải qua mấy tháng nay, dùng góc độ hiện tại nhìn lại quá khứ, vào thời điểm đó Tưởng Tư Tư nói diễn xuất của nàng nát, quả thật cũng không sai.

Lúc ấy quả thật nàng dùng bản năng và kỷ thuật tự cho là đúng của mình để đóng phim, ở trong mắt Tưởng Tư Tư, thật sự có chút vô nghĩa.

Nàng hiểu được, nàng thừa nhận.

Tưởng Tư Tư ho khan hai tiếng: "Có điều hiện tại diễn xuất của cô rất không tệ, tiến bộ rất nhiều."

Lãnh Tương: "..............."

Tống Ly Mặc ở bên cạnh ngửi thấy mùi, đột nhiên nói: "Lúc ấy tại sao cô phải cãi nhau với người ta nhỉ? Tôi nhớ rõ lúc đó cô bởi vì người mình thích tái hợp với bạn gái cũ, vô tình giận cho đánh mèo?"

Là một câu hỏi, lọt vào lỗ tai Tưởng Tư Tư chính là một câu khẳng định.

Tưởng Tư Tư tối sầm mặt.

Trời ơi à, bây giờ mời Tống Ly Mặc cút ra ngoài có còn kịp không?

Tưởng Tư Tư bất lực che mặt: "Chị mau câm miệng, Tiêu Duyệt cậu ấy sắp kết hôn rồi, chuyện xưa lắc xưa lơ rồi, chị nhắc lại làm gì?"

Vốn dĩ Lãnh Tương còn rất bình tĩnh, nghe đến đây đột nhiên đứng lên và nói: "Tôi đi nhà vệ sinh một chút."

Nàng nói xong liền lách qua mọi người rồi đi ra ngoài.

Tình hình chuyển biến đột ngột, Tưởng Tư Tư cũng chưa khôi phục tinh thần.

Tống Ly Mặc nhìn thấy Tưởng Tư Tư ngồi sững sờ thì đá cô một cái, ra hiệu về phía Lãnh Tương đang rời đi: "Cô không định đuổi theo xem sao?"

Tưởng Tư Tư vô thức trả lời: "Tại sao tôi phải đuổi theo?"

Tống Ly Mặc nhìn Tưởng Tư Tư, có chút ý vị sâu xa.

Tưởng Tư Tư bị cô ấy nhìn đến dựng tóc gáy, cô nói: "Chị nhìn tôi như vậy làm gì?"

Tống Ly Mặc nói: "Cô có nhớ tôi từng nói với cô trước kia tôi làm gì không?"

Tưởng Tư Tư: "Nhớ chứ, chị nói chị là một sát thủ máu lạnh, tám tuổi có thể xuống biển chiến đấu với cá mập, là bởi vì đại tiểu thư nhà chị nên chị mới tìm thấy đường về, trở lại chính đạo."

Tưởng Tư Tư lại nói: "Chuyện này của chị bịa rất hay, chi bằng đổi nghề làm biên kịch đi, nói không chừng có thể làm ra một thế giới mới."

Tống Ly Mặc: "Thật đấy, tôi không đùa với cô."

Tưởng Tư Tư không tin, nói một cách dung túng: "Được được được, tôi tin chị, được chưa."

Tống Ly Mặc: ".........."

Tống Ly Mặc cũng lười so đo với người như thế: "Chúng tôi nhìn người rất chuẩn."

Tưởng Tư Tư: "Cho nên?"

Tống Ly Mặc nghiêng đâu, chỉ chỉ ra cửa, thấp giọng nói: "Cô ấy thích cô, cô cũng thích cô ấy, hai người cứ làm chuyện kỳ quặc, ghế dài như vậy, mọi người chen chút ngồi với nhau, hai người còn có thể cách xa nhau ba mươi phân, làm gì thế? Xấu hổ à?"

Tưởng Tư Tư bị lời nói thẳng thắn và kỹ năng quang sát xuất thần nhập hóa của cô ấy làm cho kinh ngạc.

Lần đầu tiên Tống Ly Mặc gặp Lãnh Tương nhỉ?

Là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với Lãnh Tương nhỉ?

Tưởng Tư Tư nói: "............ Cô ấy thích tôi?"

Tống Ly Mặc: "Đúng vậy."

Thật ra cũng không phải cô không hề phát hiện.

Tuy rằng cô vẫn thường xuyên trêu chọc Lãnh Tương, ban đầu Lãnh Tương phản ứng rất dữ dội thậm chí tức giận, nhưng bây giờ cho dù ngoài mặt không vui lắm, nhưng trên thực tế Lãnh Tương không phải thật sự tức giận.

Thậm chí đã ngầm chấp nhận bị cô gọi là Tương Tương.

Cô cũng không phải thật sự không hề biết chuyện Lãnh Tương thích cô.

Đương nhiên là cô có cảm giác.

Chỉ là cô có một chút...

Chỉ là có một chút lo lắng.

..............

Nhà vệ sinh KTV.

Lãnh Tương ra khỏi buồng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, nhìn bản thân mình trong gương.

Nàng trong gương trang điểm nhẹ nhàng, cẩn thận lựa chọn trang phục, đơn giản nhưng thanh lịch.

Nàng nhớ lại những lời Tống Ly Mặc đã nói ban nãy.

Tuy rằng nàng từng khuyên mình coi như xong.

Dù sao Tưởng Tư Tư để nàng đóng [Xa Xỉ Phẩm] chỉ bởi gì nàng thích hợp.

Nàng đối với Tưởng Tư Tư mà nói cũng giống như Lạc Vi, chẳng qua là nguồn cảm hứng của [Xa Xỉ Phẩm] mà thôi, cho nên Tưởng Tư Tư mới để nàng làm nữ chính.

Tưởng Tư Tư đối với nàng không có ý nghĩ gì khác, bình thường chỉ là rất thích trêu nàng.

Tưởng Tư Tư bằng lòng tốn thời gian dạy nàng đóng phim, lo lắng giao bài tập và sách chuyên môn cho nàng, đối diễn với nàng, giúp nàng nhập vai, là bởi vì muốn làm cho diễn xuất của nàng được nâng cao.

Tưởng Tư Tư có quá khứ của mình, thậm chí cũng không chắc chắn là đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ.

Nửa đêm Tưởng Tư Tư gọi điện cho nàng bời vì chơi Thật hay Thách vô tình chọn trúng nàng, phó đạo diễn nói cô tỏ tình cũng là yêu cầu Thách, tiện thể hỏi nàng có muốn đến chơi cùng không thôi.

Mà bản thân nàng là không chút do dự, vội vàng trang điểm thay quần áo ra ngoài.

Tưởng Tư Tư có thể cũng không thích nàng.

Rõ ràng nàng đã khuyên chính mình, coi như xong, nhưng sao có thể thật sự như vậy được chứ.

Cho đến bây giờ nàng đều không thể che giấu được tính khí của mình, nếu thật sự thích, sao có thể coi như xong được chứ.

Nhưng mà nàng thật sự đã tận lực, nghe Tống Ly Mặc nói năm đó Tưởng Tư Tư bình luận về nàng trên weibo là bởi gì người cô thích tái hợp với người yêu cũ, nàng cảm giác cảm xúc của mình lại bắt đầu dao động, mà nàng căn bản không thể che giấu được sự dao động này.

Đúng rồi, nàng mới biết được người đó tên Tiêu Duyệt.

Nàng thật sự đang cố sức che giấu tâm tư của mình.

Nhưng làm sao nàng có thể thật sự che giấu được đây?

................

Lãnh Tương đứng trước gương trang điểm lại, khôi phục tinh thần một chút rồi trở về phòng.

Mọi người trong phòng không phát hiện nàng đi rồi trở lại, còn đang tiếp tục hát.

Bàn chơi bài ở một góc vẫn đang chơi, một chốc vang lên tiếng cổ vũ.

Tống Ly Mặc và Tưởng Tư Tư đang nói chuyện, Tưởng Tư Tư thỉnh thoảng lại ngó ra cửa.

Tống Ly Mặc: "Lo lắng à, lo lắng thì đi xem đi."

Tưởng Tư Tư không phản ứng.

Lúc Lãnh Tương đẩy cửa trở vào, Dịch Cảnh vừa thua bài, bị yêu cầu tiết lộ trong lần yêu đương cuối cùng tại sao lại chia tay và nhận được một tràn chế nhạo. Anh ta uể oải rút lui, vừa ngồi xuống sô pha, phát hiện Lãnh Tương đã trở lại thì vẫy tay với nàng.

Lãnh Tương ngồi lại vị trí cũ, Dịch Cảnh ngồi bên cạnh nàng, anh ta nói: "Cô là Lãnh Tương đúng không, tôi tên Dịch Cảnh, là ông chủ KTV này."

Lãnh Tương lịch sự gật đầu với anh ta: "Chào anh."

Dịch Cảnh cười hehe, quên mất buồn bực vì chơi bài thua vừa nãy: "Cô không hát hay chơi bài gì sao??"

Lãnh Tương lắc đầu.

Dich Cảnh: "Cũng đúng, ca hát chơi bài có ý nghĩa gì chứ, có muốn đến quán bar bên cạnh uống với tôi vài ly không, tôi mời."

Lãnh Tương vừa định từ chối, tầm mắt nhìn thấy Tưởng Tư Tư đang nhìn nàng.

Nàng xao động một chút rồi nói: "Hôm nay trễ quá không tiện lắm, hai ngày nữa phải tiến tổ, chờ quay phim xong đi."

Dịch Cảnh cười nói: "Được, theo ý cô, cô muốn lúc nào cũng được."

Tưởng Tư Tư bên cạnh ho khan hai tiếng.

Ngang nhiên cạy góc nhà cô, Dịch Cảnh có phải chán sống rồi không?

Quán bar bên cạnh là Hắc Trì.

Đột nhiên Lãnh Tương nhớ đến chuyện ở Hắc Trì.

Nàng từng bị người ta bỏ thuốc ở đó, đánh bậy đánh bạ cuối cùng lên giường với Tưởng Tư Tư.

Tuy rằng ký ức về tối hôm đó của nàng đã không còn chút gì.

Nàng còn bởi vì muốn đi gặp Tưởng Tư Tư mà mua say ở Hắc Trì.

Lãnh Tương bỗng cảm thấy trên mặt nong nóng.

Rõ ràng chuyện mới qua không bao lâu, sao lại cảm thấy giống như chuyện từ kiếp trước...

Lãnh Tương định nói sang chuyện khác: "Anh là chủ KTV này?"

Dịch Cảnh gật đầu: "Đúng vậy."

Lãnh Tương lại hỏi: "Vậy anh có biết bà chủ của Hắc Trì không, chị ấy là ai?"

Dịch Cảnh kinh ngạc nhìn Lãnh Tương: "Cô không biết bà chủ Hắc Trì sao, chị ấy là..."

Dịch Cảnh đột nhiên hét lên một tiếng.

Tưởng Tư Tư âm thầm đạp anh ta một cái.

Bỗng nhiên bị đạp, Dịch Cảm vô cũng ấm ức, ngẩng đầu nhìn Tưởng Tư Tư.

Tưởng Tư Tư lắc đầu với anh ta.

Dịch Cảnh: ".................."

Đây là đang đùa cái gì chứ?

Lãnh Tương không chú ý đến động tác của Tưởng Tư Tư, thấy Dịch Cảnh đột nhiên hét lên tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nàng do dự một chút rồi nói: "Không thể nói sao?"

Dịch Cảnh: "........ Cũng không phải không thể, có điều cô cũng biết quy tắc của quán bar bọn họ, để tiện chơi, bà chủ và khách đều phải đeo mặt nạ để che giấu danh tính, tại sao cô muốn biết chị ấy là ai?"

Lãnh Tương kể rõ: "Có một lần tôi uống say, chị ấy chăm sóc tôi, sắp xếp tôi ngủ ở khách sạn trên lầu, tôi muốn cảm ơn, tiện thể trả tiền thuê phòng hôm đó lại cho chị ấy."

Dịch Cảnh: "............."

Cô gái này cũng thật thà quá.

Nhưng hai người đang chơi trò gì vậy chứ? Trò đố cô biết tôi là ai sao?

Dịch Cảnh ngẩng đầu, lại nhận được một ánh mắt cảnh cáo từ Tưởng Tư Tư.

Dịch Cảnh: "..............."

Được được, các người muốn chơi thế nào cũng được, tôi sẽ không xen vào.

Dịch Cảnh nói: "Hai nhà chúng tôi có qua lại trong công việc, nhưng tôi không thể nói cho cô biết chị ấy là ai?"

Lãnh Tương hơi thất vọng một chút: "Được rồi."

Nàng cũng hiểu.

Dịch Cảnh lại ngẩng đầu quan sát sắc mặt Tưởng Tư Tư.

Lãnh Tương thấy anh ta nhìn phía sau mình, cũng quay đầu nhìn theo, cùng Tưởng Tư Tư bốn mắt nhìn nhau.

Nàng vội vàng quay mặt lại.

Lãnh Tương: "Anh đang nhìn gì vậy?"

Dịch Cảnh khoát tay: "Không có gì, không có gì."

Anh ta vừa đổi ý, tuy rằng không biết hai người kia rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện anh ta muốn làm.

Anh ta biết Tưởng Tư Tư có hai tài khoản Wechat, một cái cá nhân, một cái công việc.

Tài khoản cá nhân có nhiều người quen, mà trong đó cũng không phải ai cũng biết Tưởng Tư Tư là bà chủ của Hắc Trì.

Tài khoản công việc cơ bản là add những khách hàng của Hắc Trì và những người làm việc với quán bar, nhưng những người đó lại không biết thân phận thật sự của Tưởng Tư Tư.

Dịch Cảnh tính toán trong lòng, trông Tưởng Tư Tư và Lãnh Tương khá thân nhau, cùng một đoàn phim, Tưởng Tư Tư chắc là đã add Lãnh Tương.

Hơn nữa chắc chắn là dùng tài khoản cá nhân.

Như vậy... chắc là không có add tài khoản công việc.

Dịch Cảnh bắt đầu nói đối trắng trợn: "Tuy rằng tôi không biết chị ấy là ai, nhưng hai nhà chúng tôi có trao đổi công việc, tôi có Wechat của chị ấy, cô có muốn lấy không?"

Lãnh Tương sáng mắt lên: "Có thể không?"

Ánh mắt Dịch Cảnh bắt đầu tách ra, vừa nhìn Lãnh Tương vừa nhìn Tưởng Tư Tư: "Chắc là..."

Bên kia Tưởng Tư Tư do dự một chút rồi gật đầu với anh ta.

Dịch Cảm mỉm cười với Lãnh Tương: "Có thể."

Tưởng Tư Tư nhìn Lãnh Tương và Dịch Cảnh tụm lại, cầm điện thoại làm gì đó.

Điện thoại cô lập tức rung lên, trên màn hình hiển thị: Bạn nhận được một tin nhắn Wechat.

Cô vội vàng xóa tin nhắn.

Suýt chút nữa rớt điện thoại, sợ chết khiếp.

Sau này phải cẩn thận.

................

Gần sáng, ở đây mọi người đều mệt mỏi cả rồi.

Dịch Cảnh ngáp một cái, hỏi Tưởng Tư Tư: "Mọi người muốn qua đêm không, nếu muốn thì tôi đi nói với lễ tân một tiếng, đem một ít đồ ăn đến."

Tưởng Tư Tư quay đầu trưng cầu ý kiến mọi người.

"Không được, không được, mệt quá rồi, người ta muốn về ngủ."

"Tuổi còn trẻ, cố gắng sống tốt, qua cái gì mà đêm chứ."

"Không còn mấy ngày nữa, về ngủ sớm thôi."

Tưởng Tư Tư: "Vậy không được rồi, đều về ngủ đi."

Có người ồn ào nói: "Cô Tưởng, cả đêm chị chỉ chơi một ván bài, còn chưa hát bài nào."

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi theo đoàn phim nhiều năm như vậy, cho đến nay chưa từng nghe đạo diễn Tưởng hát."

"Hát một bài! Hát một bài!"

"Tư Tư cô đến hát một bài đi! Chúng tôi cũng chưa nghe cô hát bao giờ."

Tưởng Tư Tư bất đắc dĩ nói: "Mấy người không sợ tôi hát dở giống Bùi Sương sao?"

Mọi người trầm mặc.

"Tôi tin cô Tưởng không phải loại vũ khí giết người biết đi đó!"

"Tôi tin đạo diễn Tưởng là người tốt, nhất định cũng sẽ hát hay!"

"Hát đi! Hát đi! Hát đi!"

Tưởng Tư Tư: "........"

Đã nhiều năm rồi cô không hát.

Cũng không phải không thể hát, chẳng qua cô không có hứng thú.

Lãnh Tương đã sớm mệt mỏi, lại còn chưa đi, ngồi ở sô pha lẳng lặng nhìn Tưởng Tư Tư bị công kích.

Tưởng Tư Tư bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt đảo quanh, dừng lại trên người nàng vài giây, lại lướt qua.

Mọi người càng ồn ào hơn.

Tưởng Tư Tư: "Được được, tôi đây tùy tiện hát một bài, cảm thấy khó nghe cũng phải nghe hết cho tôi, không được chạy."

Mọi người thấy cô đồng ý rồi, có người nhanh chóng chân chó chạy đến hỏi cô muốn hát bài gì.

Tưởng Tư Tư nghĩ nghĩ, nói tên một bài hát.

Một lát sau, nhạc đệm nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Tưởng Tư Tư ngồi trên ghế cao nhỏ, cầm micro, im lặng nhìn màn hình hiện chữ.

Thật ra cô hát cũng khá hay, giọng hát trầm ấm nhẹ nhàng thong thả vang lên trong căn phòng.

"Tôi đã thấy mưa rơi trên sa mạc,

đã thấy biển cả khẽ hôn cá mập,

đã thấy hoàng hôn đuổi theo ánh bình minh,

nhưng chưa từng thấy em."

"Tôi biết đẹp đẽ rồi sẽ phai tàn,

ngoài sinh mệnh vẫn còn sinh mệnh,

tôi biết trong gió có lời thơ,

nhưng chẳng biết gì về em."

.................

"Tôi đã quên đặt mình trong hòn đảo đơn độc,

đã quên nước mắt chẳng qua là liều thuốc quá hạn,

đã quên ngạn ngữ trăm năm trầm lặng,

nhưng không thể quên được em."

"Tôi muốn có vầng trăng tròn đẹp đẽ đó,

muốn có sự điên cuồng bất định,

muốn bộc bạch thẳng thừng,

tôi muốn có em."

Chị không thấy ai? Chị không biết về ai?

Chị không thể quên được ai? Chị muốn có ai?

Lãnh Tương lặng lẽ nhìn cô.

Bài hát này, chị hát cho ai?

..............

Tưởng Tư Tư hát xong, mọi người còn thấy chưa đủ, lại hét bảo cô hát thêm một bài, nhưng bị Tưởng Tư Tư đuổi ra khỏi phòng, ai về nhà nấy.

Nhà của Tưởng Tư Tư gần nhưng ô tô không đậu gần đó. Tống Ly Mặc lái xe đến, cô ấy cũng sống gần đường vành đai phía bắc, nửa đêm bắt taxi không an toàn, Tưởng Tư Tư đề nghị Tống Ly Mặc đưa Lãnh Tương về.

Tống Ly Mặc gật gật đầu đồng ý, bảo Lãnh Tương lên xe. Cách nơi đỗ ô tô không xa, cô ấy châm điếu thuốc, hít một hơi.

Tưởng Tư Tư đứng nói chuyện phiếm với cô ấy: "Làm phiền chị."

Tống Ly Mặc: "Không có gì."

Tống Ly Mặc phả khói về phía xe, nói thêm: "Rốt cuộc cô nghĩ thế nào?"

Tưởng Tư Tư: "Không nghĩ thế nào, cũng không muốn thế nào cả."

Tống Ly Mặc: "Là bởi vì Tiêu Duyệt sao?"

Tưởng Tư Tư tức cười một cái, nhớ đến chuyện vừa rồi ở trong phòng: "Sao chuyện gì chị cũng nói ra hết vậy."

Tống Ly Mặc xùy một tiếng: "Để người ta biết thì biết thôi, cô sợ cái gì?"

Trước nay Tống Ly Mặc đều tùy hứng như vậy, có gì thì nói đó.

Tưởng Tư Tư nói: "Vậy được thôi, không còn sớm nữa chị mau về đi. Một tiếng trước đại tiểu thư nhà chị đã gọi cho chị đúng không? Chị còn không về sớm một chút, để người ta chờ sốt ruột."

Tống Ly Mặc không phủ định, vừa muốn trở lại xe, nghĩ nghĩ rồi xoay người nói với cô: "Tiêu Duyệt cũng đã ở bên người khác bốn năm năm rồi, cô còn chưa buông bỏ được sao?"

Tưởng Tư Tư cười cười: "Không phải tôi không buông bỏ được cậu ấy, tôi đã không còn ý gì với cậu ấy từ lâu rồi."

Tống Ly Mặc: "Vậy cô....."

Tưởng Tư Tư: "Không nói rõ được, loại chuyện này không thể nói rõ được. Nói thật, mấy năm nay cũng không phải tôi không muốn yêu đương, nhưng mà không được, tôi cũng hết cách."

Cô lại cười cười: "Có thể đã định là tôi sẽ cô độc cả đời."

Tống Ly Mặc: "Thôi đi, bây giờ cô phát hiện mình thích người ta, sắp lâm trận liền lúng túng tay chân."

Tống Ly Mặc bình luận một cách khách quan: "Chính là hèn."

Tưởng Tư Tư: "................"

Tống Ly Mặc vẫn luôn nói trúng tim đen như vậy.

Tưởng Tư Tư do dự một chút rồi nói: "Lát nữa trên đường đi, chị đừng nói gì không nên nói đó."

Tống Ly Mặc dùng ánh mắt cười nhạo nhìn cô.

Cô ấy khoát tay về phía cô: "Được, tôi đảm bảo sẽ không nói câu nào."

Tống Ly Mặc lại nói: "Có điều, chuyện của cô, bản thân cô cân nhắc cho kỹ, đừng để mình hối hận."

- -------------

Lời tác giả: Lời bài hát lấy từ bài [Khả năng kỳ diệu] của Trần Lạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.