Nhiếp Phong đưa mắt nhìn theo. Đập vào trước mặt hắn chính là một bức tranh khổng lồ hình một con cá vàng đang bơi lượn dưới nước. Đôi mắt của nó rất sinh động. Nhìn kĩ, Nhiếp Phong như cảm nhận con cá đang nhìn xuống theo dõi hắn vậy.
- Sao bức tranh lại hóa to dán lên trên trần hang động thế này được? Nhiếp tướng quân vẻ mặt kì quái quay sang Du Hương.
- Cái này ta cũng khó trả lời. Ta đoán bức tranh này là cánh cửa của một truyền tống trận cổ xưa. Làn khói đưa ta vào đây rất giống với làn khói trắng đang bốc ra từ bức tranh. Du bổ đầu xoa cằm nói.
Nhiếp Phong nghe vậy mới để ý. Hắn thấy có nhiều làn khói trắng đang bay ra từ bức tranh trên đầu. Nhưng nó chỉ bay trong phạm vi hai gang tay, rồi lại cuốn vào trong tranh. Sau đó lại bay ra, cuộn vào, cứ tiếp tục tuần hoàn đều đặn như vậy.
Nhiếp Phong lúc này thử vận khinh công bay thẳng lên trần hang động. Du bổ đầu nhìn thấy vậy chỉ kịp hô lên:
- Cẩn thận!
Trong chốc lát làn khói trắng tỏa ra từ bức tranh đã cuộn quanh Nhiếp Phong và hút hắn vào trong. Chỉ khoảng vài giây sau, đã không còn bóng dáng Nhiếp tướng quân đâu nữa.
Du Hương thở dài:
- Tên họ Nhiếp này thật là quá hồ đồ. Ta chưa nghiên cứu xong các ký tự nơi đây đã đánh liều xông thẳng vào trong bức tranh rồi. Không biết hắn còn bị truyền tống đi ra đâu nữa?
Cuối cùng cắn răng, Du bổ đầu đành phải phi thân lên thẳng vào bức tranh trên trần hang động. Một làn khói trắng mơ hồ bao phủ lấy cơ thể của nàng.
- Kia… Đây là nơi nào vậy?
Du Hương lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại. Nàng có cảm giác mình vẫn còn đang ngái ngủ. Trí óc của nàng lúc này rất mơ hồ, cứ như vừa trải qua một giấc mộng rất lâu.
- Cuối cùng đã tỉnh lại rồi! Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Du bổ đầu quay người sang thì thấy Nhiếp Phong đang bị trói đứng trên một cọc gỗ bên cạnh nàng. Nhìn xuống hạ thân, Du Hương sững sờ vì mình cũng đang bị trói giống như vậy. Xung quanh, khoảng mấy trăm người đều chung tình trạng tương tự với nàng và Nhiếp Phong. Có già, có trẻ, nam nữ đủ loại hạng người.
Đây là một nơi hoàn cảnh rất lạ lẫm và thần bí. Bầu trời tăm tối đêm đen, chói lọi một nửa vầng trăng đỏ như máu treo trên cao. Vầng trăng máu đang tỏa ra từng luồng huyết quang đỏ sẫm trông rất ma quái.
Du Hương thử dùng sức để thoát sợi dây đang buộc quanh mình nhưng không thành công. Càng dãy dụa sợi dây càng thít chặt lại hơn làm cho nàng hít thở không thông.
Nhiếp Phong nhìn vậy cất lời khuyên:
- Đừng có cố lãng phí sức. Ta đã thử mọi cách rồi. Sợi dây này như có phép thuật. Ta càng cố vùng vẫy nó càng siết chặt lại.
Lúc này, Du Hương cũng đình chỉ hoạt động của mình. Nàng hỏi thầm hệ thống trong đầu:
- Phát hiện manh mối nào chưa vậy?
- Dinh! Còn 2 phút nữa mới kiểm tra dữ liệu xong… Dữ liệu đang được sắp xếp.
- Dinh! Hệ thống thông báo ký chủ đã bị truyền tống đến một không gian khác. Nơi đây “quỷ quái” bắt người sống tới để làm tế đàn hiến máu mở ra đường thông hai giới với nhau. Có nhiệm vụ mới:
- Cùng Nhiếp tướng quân vượt qua cuộc hiến tế này và trở về không gian cũ. Thưởng là Xuyên Tinh Nỏ. Dồn chân khí vào nỏ. Tự hình thành mũi tên mang theo hỏa thuộc tính. Sức công phá khủng khiếp. Chân khí truyền càng nhiều thì mũi tên bắn ra càng nhiều.
Du Hương không ngờ cả hai bị truyền đến không gian khác và bị bắt làm mồi cho một cuộc hiến tế. Nàng bèn thuật lại thông tin cho Nhiếp tướng quân hay. Lúc này, nơi xa từng đàn dị thú kéo đến.
Có mãng xà to gấp ba bốn lần con cự mãng mà Nhiếp Phong đã hạ. Có con thì hình dáng giống khủng long bạo chúa. Tất cả trên lưng đều có bóng người hình thù hết sức cổ quái. Kẻ đầu mọc hai sừng. Kẻ có cánh trên lưng. Kẻ thì lại có mỏ chìa ra phía trước.
Nhiếp Phong nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi tim đập chân run. Hắn chưa bao giờ đối mặt nhiều “quỷ quái” như hôm nay. Lúc này hệ thống của hắn cất giọng:
- Thỉnh lựa chọn: A. Nhắm mắt chờ chết. Mặc cho “quỷ quái” lấy máu hiến tế. Thưởng biến thành một trong những “quỷ quái” giống bọn chúng.
- B. Cùng phối hợp Du bổ đầu phá vỡ cuộc hiến tế. Tìm đường về nhà. Khen thưởng ba cái Ẩn Thân Phù.
Không suy nghĩ nhiều, Nhiếp Phong hô lớn:
- Ta tuyển B!
Nhanh chóng trong ô hệ thống của hắn hiện ra ba cái ẩn thân phù chú. Nhiếp Phong mỉm cười với Du Bổ Đầu. Hắn vận dụng một cái ẩn thân phù cho chính mình dùng. Phút chốc, Cọc gỗ trói họ Nhiếp đã không thấy hình dáng hắn đâu nữa.
Nhiếp Phong bây giờ đã như người vô hình. Hắn đi đến bên Du Hương dùng Lưỡng Nghi kiếm cắt dây thừng trói cho nàng. Du Hương ngạc nhiên trước hệ thống lựa chọn của Nhiếp Phong không ngờ lại có tác dụng to lớn như vậy.
Họ Nhiếp đưa một cái ẩn thân phù cho Du Hương. Đúng lúc này, Bọn “quỷ quái” đồng loạt ra tay. Từng người bị trói trên cọc gỗ phút chốc la hét thảm thiết. Trên cọc xuất hiện nhiều gai nhọn đâm xuyên cơ thể người. Máu chảy theo dòng, xuống thành hàng, ký hiệu dưới mặt đất.
Du Hương phát hiện các ký hiệu này, giống hệt như ở hang động nàng và họ Nhiếp phát hiện bức tranh con cá to đùng treo trên trần. Nàng nhanh chóng cùng Nhiếp Phong dùng ẩn thân phù chạy nhanh ra giữa đống cọc gỗ. Nơi đây khuất tầm nhìn của bọn chúng. Muốn trở về rất đơn giản. Chờ cuộc hiến tế diễn ra thành công. Cả hai sẽ theo bọn “quỷ quái” tiến vào thế giới cũ.
Du bổ đầu và Nhiếp Phong đều âm thầm nín thở chờ đợi. Máu người mỗi lúc chảy xuống càng nhiều. Ánh sáng đỏ của vầng trăng máu trên cao hòa cùng huyết tinh dưới mặt đất tạo lên một thông đạo đỏ lòm.
Lũ “quỷ quái” hú lên âm thanh quái dị rồi ùn ùn tiến vào thông đạo. Họ Nhiếp cùng Du Hương dùng ẩn thân phù bước vào theo sau.
Lãnh Huyết lúc này đang đứng ở ngoài quảng trường rộng lớn trong hang động. Nhận được thư của Nhiếp Phong xong. Hắn cưỡi ngựa không ngừng nghỉ hai ngày hai đêm đến tận Chu Gia Trang. Trên đường đi, họ Lãnh đã phải thay hai con khoái mã. Hiện tại, đứng một mình trên quảng trường, hắn đang chăm chú nhìn bức tranh hình con cá vàng bơi lội trên trần hang.
Bỗng nhiên, lưỡng đạo huyết quang xé rách không gian bắn thẳng từ bức tranh xuống nền đất hang động. Lãnh Huyết rút kiếm ra khỏi vỏ đề phòng. Hai luồng sáng đỏ như máu nhanh chóng hiện ra bóng người. Một kẻ thân hình cao to khoác áo choàng đỏ, vận võ phục màu đen, lộ hai cánh tay trần cuồn cuộn cơ bắp. Người còn lại, thân khoác y phục bổ đầu đỏ sẫm tướng mạo xinh đẹp đến khó ngờ.
Nhìn thấy Lãnh Huyết đang đứng đầy vẻ ngạc nhiên. Nhiếp Phong vội vàng phi đến hô lớn:Mau mau chạy nhanh thoát ra khỏi chỗ này thôi. Một lát nữa, nơi đây chẳng mấy chốc sẽ đầy một động quỷ.Lãnh Huyết vẫn còn chần chừ:Đệ sao thoát ra được từ bức tranh con cá trên trần hang vậy? Cô gái mặc quan phục bổ đầu này là ai? Sao lại đi cùng với đệ ở nơi này?