- Dạ Diễm, anh đưa tôi đi đâu? Lối đến trường có phải đường này đâu!
Lục Hy Tuyết nhận ra sự việc bất thường liền quát lớn. Dạ Diễm không hề trả lời cô, im lặng lái xe
Dạ Diễm đưa cô đến Dạ gia, hắn vác cô lên vai mặc cho cô đang giãy dụa muốn thoát khỏi hắn. Người hầu trong nhà kinh ngạc, lần đầu tiên thiếu gia đưa con gái về nhà a~ nhưng không ai dám lên tiếng vì trong khoảng thời gian gần đây, Dạ Diễm rất đáng sợ, chỉ cần phạm lỗi nho nhỏ hắn sẽ cho người đó lĩnh hình phạt rất nặng. Phận làm người hầu khiến bọn họ không dám tiến len nên đành nhắm mắt cho qua
Lục Hy Tuyết bị hắn đưa đến một căn phòng tối âm u. Cô nghi hoặc, dù rằng đã quen nhìn trong bóng tối nhưng trong căn phòng này cô không thể nào nhìn ra được bất kì thứ gì. Cả căn phòng sáng lên, Dạ Diễm lạnh lùng ôm cô đến một kệ sách
Lục Hy Tuyết nhận ra đây là phòng ngủ của hắn, Dạ Diễm xoay đầu một bức tượng nho nhỏ, kệ sách tự động mở ra một lối đi dãn xuống dưới lòng đất. Lục Hy Tuyết giật mình
- Này Dạ Diễm!
Trong lòng cảm thấy bất an nhưng Dạ Diễm không nói gì, chậm rãi vác cô trên vai dần dần đi xuống. Lục Hy Tuyết giãy dụa muốn trốn thoát nhưng tất cả đều vô ích
Không lâu sau trước mắt cô hiện ra một căn phòng khiến cho cô run sợ
Cả căn phòng có ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mọi thứ. Căn phòng rộng lớn, giữa phòng sát tường có một chiếc giường lớn, bên phải là những tủ kính chứa đựng những dung dịch đủ loại màu sắc, bên trái là những kệ đồ lớn, nhưng trong không khí thoang thoảng mùi hóa chất. Lục Hy Tuyết thầm báo động trong lòng
- Dạ Diễm, thả tôi ra!
Dạ Diễm đặt cô lên giường, ghì chặt hai tay cô. Đầu giường có hai sợi xích kim loại, hắn xích hai tay cô, hai chân cũng thoát không khỏi số phận như hai tay
- Anh bị điên sao?
LỤc Hy Tuyết quát lớn, cô sợ hãi người đàn ông này a
Lúc này Dạ Diễm ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi hắn nhếch lên
- Tuyết nhi, hôm nay anh sẽ xóa đi mọi thứ mà bọn người kia đã chạm qua em. Lục Dật Thần và Thượng Quan Mặc đã bày mưu dụ em lên giường, Long Ngạo Vũ bắt cóc em rồi còn cưỡng chế em, em lại giúp Sở Hiên giải xuân dược và Bạch Hàn Dương cũng vậy. Những chỗ họ chạm qua anh sẽ từ từ xóa đi. Nhưng Tuyết nhi em đừng lo, sẽ không đau đâu
Dạ Diễm dịu dàng nói, thanh âm hắn truyền đến tai cô làm cô rùng mình
- Đừng Dạ Diễm. Anh không phải người như vậy
- Không phải sao? Hình như em chưa hiểu hết anh rồi
Dạ Diễm tới bên tủ kính, hắn lấy ra một lọ dung dịch màu xanh lam. Đến bên giường, Lục Hy Tuyết run rẩy muốn lùi về sau nhưng hai chân cô đã bị xích lại. Bất lực cầu xin hắn nhưng Dạ Diễm hoàn toàn bỏ ngoài tai. Hắn ép buộc cô uống hết dù cô đã cố gắng không nuốt xuống nhưng tay hắn bóp chặt cằm cô. CHất lỏng tràn vào cổ họng rồi xuống bụng. Tức khắc, cả người Lục Hy Tuyết dần trở nên khô nóng
Cô ngước mắt tức giận nhưng cơn nóng trong người như đẩy cô vào trong lò nung. Hai tay bất giác cởi bỏ từng tấc vải, hai chân không ngừng cọ xát vào nhau, tiếng rên rỉ ma mị bật ra. Dạ Diễm nở nụ cười tà mị
- Ưm...
- Sao vậy Tuyết nhi? Em làm sao thế?
Hắn ngồi xuống bên giường, mỉm cười vuốt mái tóc cô. Lục Hy Tuyết không nhịn được sợ hãi, hắn sao lại hắc ám đến thế?
Tay hắn vuốt một bên má cô, lạnh lùng nhìn cô thoát đi quần áo cuối cùng trên người không còn mảnh vải lộ ra da thịt hồng nhuận trơn bóng. Tay hắn chạm vào người cô khiến cô cảm thấy càng muốn nhiều hơn, bắt lấy tay hắn nhưng lại cắn răng kìm nén. Không, cô sẽ không cho hắn toại nguyện
- D...Dạ Diễm... anh... ưm...
- Tuyết nhi, em đừng chịu đựng, vì em sẽ chịu không nổi đâu. Đó là loại dược chỉ một mình Dạ Diễm anh có nhưng tuyệt đối không có giải dược. Và chỉ có anh mới phù hợp điều kiện để giải dược cho em. Là người đàn ông khác thì hắn sẽ chết mà em vẫn sẽ không đủ thỏa mãn đâu
Hắn cười đến híp mắt lại. Lục Hy Tuyết không thể níu kéo lý trí cuối cùng còn sót lại, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin
- Ưm... Dạ... Diễm... cầu xin anh
- Cầu xin gì?
Lục Hy Tuyết càng cảm thấy nóng rát khắp người, cảm giác trống rỗng đến bức người
- Diễm... Xin anh a... xin anh... ân...
Dạ Diễm cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, hắn thì thầm bên tai
- Tuyết nhi, em cũng có bộ dáng như thế này với bọn hắn ư?
Dạ Diễm cắn nhẹ lên tai cô, Lục Hy Tuyết khẽ thở dài, tay cô bất giác gỡ bỏ cà vạt. Cà vạt vừa rút ra, Dạ Diễm nắm tay Lục Hy Tuyết ngăn cản hành động của cô. Hắn nhếch môi
- Tuyết nhi, em phải lấy lòng anh chứ?!! Dù sao anh cũng không vội
Lục Hy Tuyết cắn răng nhẫn nhịn cơn lửa trong người đồng thời cũng nhẫn nhịn cảm giác muốn đánh người
Dạ Diễm bật cười lớn, tay hắn lướt nhẹ lên đùi cân xứng của cô
- Chắc hẳn em phải biết lấy lòng chứ nhỉ?
- Dạ ...Diễm... anh nhớ... kỹ đấy... Ưm...
Lục Hy Tuyết gằn từng chữ một
----------------
Truyện này chắc phải hơn 100 chương qá T.T
*Trailer:
- Đừng... aa... không...không phải...chỗ đó