- Đành cứu hắn vậy nhưng...
Lục Hy Tuyết do dự, cô không muốn hắn chết mà cũng không muốn hắn cùng nữ nhân khác. Mấy ngày qua hắn đều lo cho cô từng chút một, tuy thoạt nhìn hắn lạnh lùng bất cần nhưng trong lòng hắn luôn khao khát có người bên cạnh để được yêu và yêu thương. Với sự chăm sóc, quan tâm làm nhiều hơn nói thì không rung động chính là nói dối. Lục Hy Tuyết thở dài, cô đỡ hắn lên giường
- Sở Hiên...
Lục Hy Tuyết tay run, mặt đỏ lên, từng chút một cởi y phục trên người hắn. Đột nhiên Sở Hiên mơ màng nắm chặt lấy tay cô, lật người nằm trên Lục Hy Tuyết, cúi đầu liếm lấy vành tai cô
- A...
Lục Hy Tuyết rùng mình, cô khẽ bật ra tiếng, Sở Hiên giọng trầm khàn vang lên tai cô, cô cảm nhận được hơi thở nóng rực từ hắn
- Tuyết, tôi không nhịn được nữa
Nói rồi tay hắn thô bạo xé rách vật cản trở giữa hắn và cô. BẠc môi lạnh áp lên môi cô, cuồng dã hôn như dã thú
- Ưm...
Lục Hy Tuyết khẽ nhíu mày, bàn tay to lớn của Sở Hiên nhẹ nhàng nhào nặn đôi gò bông cách 1 lớp vải, cô cùng hắn dây dưa không ngừng
- Ngô....
Lục Hy Tuyết sắp hết dưỡng khí liền muốn đẩy hắn ra. Sở Hiên luyến tiếc rời khỏi môi cô, hắn ngẩn người si mê ngắm nhìn cô
- Đừng... Đừng nhìn như thế
Lục Hy Tuyết quay mặt đi, ánh mắt nóng rực của hắn làm cô không tự nhiên. Sở Hiên giọng nén lại hỏa dục khó chịu, dịu dàng nói
- Nhìn tôi...
Lục Hy Tuyết chần chừ quay đầu, lúc này hắn mới hài lòng, khẽ vuốt lấy má cô
- Lục Hy Tuyết, tôi thật sự rất yêu em, dù cho em không đoái hoài gì đến tôi nhưng tôi sẽ luôn ở đằng sau em. Nếu em buồn, em có thể dựa vào lòng tôi mà khóc, hãy khóc hết vì như thế tất cả sẽ giải tỏa được
Ánh mắt hắn thâm tình nhìn cô, Lục Hy Tuyết trầm mặc, cô lẳng lặng nhìn vào mắt hắn
-Ừ...
- Cả đời này, kiếp này tôi nguyện yêu em, chỉ riêng 1 mình em mà thôi
Lục Hy Tuyết mỉm cười, cô ôm lấy hắn
- Thật sự cảm ơn anh, tôi... Nhưng anh đang trúng dược, phải giải nếu không tôi sẽ hối hận cả đời. Anh cũng không được cùng nữ nhân khác đâu đấy
Sở Hiên kinh ngạc, trong lòng hắn cảm thấy hạnh phúc chưa từng có, cô chấp nhận hắn thật sao? Hắn có thể nghe được dự ghen trong giọng nói của cô
Sở Hiên cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hắn muốn lần đầu tiên giữa hắn và cô in đậm trong trí nhớ, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hắn hoàn toàn có được Lục Hy Tuyết. Lục Hy Tuyết chìm đắm vào nụ hôn của hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Tiếp đó Sở Hiên từ môi cô dời xuống cổ trắng ngần khẽ khàng liếm mút để lại những vết hồng nổi bật trên làn da của cô, mỗi nơi hắn lướt qua hay chạm tới đều như dòng điện đi qua khiến Lục Hy Tuyết run lên. Sở Hiên nhanh tay cởi bỏ đi lớp vải cuối cùng, tay hắn bao trùm lên nắn bóp đủ mọi hình dạng
- A... a
- Tuyết...
Sở Hiên cúi đầu cắn mút viên hồng ngọc, hắn si mê như đùa nghịch như nghiêm túc, từ miệng Lục Hy Tuyết bật ra tiếng rên rỉ đầy ngượng ngùng càng khiến hắn hưng phấn hơn
- Hiên a...
Lục Hy Tuyết không thể chống lại thân thể mình, cô ưỡn người lên, tay Sở Hiên lướt xuống và dừng lại trước hoa hạch nắn bóp, Lục Hy Tuyết càng không chịu nổi
- Tiểu yêu tinh...
Sở Hiên ngẩng đầu nhìn cô từ trên cao, mượn ánh sáng từ đèn hắn nhìn rõ được cô, thân thể trắng hồng trở nên đỏ ửng cùng những vết hôn của hắn như đánh dấu chủ quyền, thân thể tuyệt đẹp nhất hắn chưa từng thấy, cỗ ngọt ngào dâng lên trong lòng hắn. Ngón tay thon dài đi sâu vào trong hang động, dâm thủy chảy ra càng nhiều
- A, đừng...
- Tôi sẽ nhẹ nhàng mà
Âm thanh khàn khàn đầy dục vọng vang lên bên tai ccô quyến rũ cô
Sở Hiên lại hôn lên môi cô đầy khát vọng, bên dưới 3 ngón tay càng ra vào hoa huyệt
- Ưm...
Lục Hy Tuyết vặn vẹo người, cô không biết từ khi nào mình trở nên nhạy cảm cùng dâm đãng như thế này, dường như cảm thấy chưa đủ, trống rỗng trong người mong muốn được lấp đầy. Sở Hiên nhếch môi, côn thịt ma sát trước cửa huyệt như đang trêu chọc cô
- HIên, đừng mà... Đừng
- Đừng gì? Tuyết muốn gì?
DƯờng như bản tính nam nhân phúc hắc. TẤt cả bọn hắn đều thích trêu chọc cô thì phải?
- Hiên à,...
Lục Hy Tuyết nói đầy mị hoặc, Sở Hiên ánh mắt nóng rực nhìn cô. Nhưng hắn vẫn duy trì nhẫn nhịn mà chưa tiến vào. Lục Hy Tuyết hừ lạnh, cô dùng lực lật người lại. Giờ thì hắn ở dưới cô ở trên. Sở Hiên thoáng ngạc nhiên nhưng cũng trở về bộ dáng nửa vô lại nửa bất cần
- Em tự mình làm đi
Sở Hiên nhếch môi, hắn thì thầm bên tai cô, dược tính tuy mạnh nhưng hắn có thể chịu đựng được 1 lúc. Lục Hy Tuyết bĩu môi, cô thầm nuốt khan, cả người cũng dần nóng theo SỞ Hiên, âm thầm liếc mắt nhìn thứ đang "chào cờ" phía dưới mà thầm cầu nguyện cho bản thân nhưng hoa huyệt của cô vẫn không ngừng chảy ra dâm dịch. Lục Hy Tuyết nhắm mắt, ngồi xuống. Cả hai thầm hít 1 hơi lạnh, Sở Hiên trong cổ họng thầm thốt ra tiếng khàn đục
- A...
Lục Hy Tuyết chảy mồ hôi lạnh, hắn... cô thật sự không thể nuốt nổi...
SỞ Hiên bất mãn khi cô dừng lại không chịu tiếp tục, hắn nắm eo cô dần chuyển động lên xuống, côn thịt chôn sâu hơn. Lục Hy Tuyết hét lớn
- A... Đừng... Sâu quá...
SỞ Hiên thở dốc, khoái cảm bao trùm lấy hắn, hoa huyệt không ngừng mút lấy của hắn, sự mềm mại ấm áp bao vây lấy. Lục HY Tuyết mềm nhũn người nằm lên người hắn khẽ rên rỉ. Bộ ngực đầy đặn ma sát theo từng nhịp lên xuống của hắn càng làm hắn cuồng dã hơn. Hai tay vẫn ôm lấy eo cô lên xuống không dừng. Lục Hy Tuyết thở dồn dập ôm chặt lấy vai hắn, móng tay sắc nhọn cào lên tấm lưng trần nhưng Sở Hiên không hề có cảm giác gì vì hắn vẫn say đắm chìm vào dục vọng. Sở Hiên cuồng dã hôn lên môi cô, cũng không làm cản trở bên dưới đang giao hợp lại với nhau, chặn lại tiếng rên ngọt ngào của cô. Lục Hy Tuyết khẽ nhíu mày, mặt cô đỏ ửng lên, cô như lạc đến 1 thế giới khác
Cứ như vậy sau vài giờ, Sở Hiên dừng lại 1 chút rồi đâm sâu vào tận cùng, bắn hết vào bên trong. Sở Hiên hừ lạnh, Lục Hy Tuyết run lên. Sở Hiên rút ra, hoa huyệt tràn ra dòng chất lỏng trắng đục và dâm dịch, ánh mắt hắn lại nóng rực lên, giữa hai chân lại tiếp tục thẳng đứng. Hắn cắn lấy vành tai Lục Hy Tuyết khiến cô khẽ rên
- Tuyết... 1 lần nữa đi...
Giọng hắn vừa nài nỉ vừa trầm khàn như uy hiếp, chưa kịp để cô ú ớ gì thì lật người cô lại, nhấc 1 chân cô, mượn lấy sự ẩm ướt từ lần cao trào vừa rồi, hắn thô lỗ đâm vào lại rút ra, mỗi một lần đều sâu hơn trước. Lục Hy Tuyết cũng chuyển động theo từng đợt của hắn, môi cô mấp máy, hai tay nắm chặt lấy drap giường chịu lực chuyển động của hắn. Lục Hy Tuyết trong lòng thầm mắng, đúng là nam nhân không thể tin tưởng 1 ai, đều là bọn soi xảo quyệt không bao giờ buông tha con mồi là cô đây
Lục Hy Tuyết cầu xin hắn dừng lại, nỉ non khóc nhưng Sở Hiên trước sau đều nói "Em khóc cũng không tác dụng gì, tôi sẽ không dừng lại". Lục Hy Tuyết đành bất lực, cô mệt mỏi muốn thiếp đi nhưng người nào đó không cho cô ngủ. 1 lần lại 1 lần cho đến khi bình minh ló dạng kết thúc 1 đêm hoan ái cao trào
--------------------------
Vừa mới học bài xong lại đi viết H chắc t chết ))) lâu rồi không viết H chắc xuống rồi, đã dở nay càng dở hơn Ụ.Ụ
T để ý Trailer càng ngày càng ngắn ))))
*Trailer:
- Anh ta sao lại ở đây?