*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Túc An đến SkyToo với tâm trạng bình tĩnh đến không ngờ, cửa sổ xe hàng ghế sau mở một nửa, gió đêm cuối thu mát lạnh, thổi lên mái tóc còn chưa kịp khô của cô.
Trước cửa SkyToo, Lâm Tứ thoáng thấy Ôn Túc An xuống xe. Vốn tưởng Ôn Túc An sẽ tức giận hay buồn phiền, nhưng trên mặt cô không có biểu cảm gì, bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc.
"Bọn họ còn ở bên trong." Ôn Túc An đi tới, Lâm Tứ nói với cô.
Ôn Túc An gật đầu: "Ừm, cám ơn."
Nói xong, Ôn Túc An lướt qua anh đi vào. Lâm Tứ đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, Ôn Túc An khựng lại.
Lâm Tứ cúi đầu hỏi cô: "Cần giúp không?"
"Không, cám ơn."
Nói đến đây, cô vẫn nhìn chằm chằm phía trước, không ngẩng đầu, ngón tay Lâm Tứ động đậy, cuối cùng buông tay, để cô tự đi vào.
"Anh thật sự không muốn theo giúp một tay sao?" Lương Hạnh đi tới, có chút lo lắng nói: "Bên kia nhiều người như vậy, nếu như nữ thần bị ức hiếp thì phải làm sao đây?"
La Tử Huy khinh thường nói: "Cậu gặp được ai đã ra ngoài ăn vụng lại còn dám đánh chính thất chưa? Nữ thần không cho tên cặn bã kia vài cái tát là đã nương tay rồi."
Lương Hạnh và La Tử Huy nói chuyện với nhau, Lâm Tứ vẫn im lặng hút thuốc. Anh không định vào, dù sao cũng là chuyện của người khác, nhưng anh không rời đi trước, bởi vì anh cũng sợ Ôn Túc An bị bọn kia khi dễ.
Lâm Tứ lấy điện thoại di động ra, xem trong album mấy tấm ảnh Cố Chính và cô gái kia hôn nhau, cuối cùng chọn cách xóa đi. Còn có một đoạn ghi âm, là lúc anh đi ngang qua chỗ của Cố Chính nghe thấy, lời lẽ trong đó vô cùng thô tục, phần lớn là lời của một người đàn ông khoe khoang về bản thân trước mặt người khác bằng cách coi thường bạn gái, khoe khoang về bản thân trước mặt người khác, Lâm Tứ không thèm nghe nữa, xoá bỏ sạch sẽ.
——
Âm nhạc trong quán bar chuyển từ nhạc điện tử bùng nổ sang những bản nhạc chậm rãi nhẹ nhàng, những người trên sàn nhảy ôm nhau lắc lư theo điệu nhạc, Ôn Túc An đi vào, từ xa đã nhìn thấy Cố Chính.
Cô nhớ khi 【Sầu Nhiên】 mới khai trương, Cố Chính thường xuyên đến cửa hàng xem một chút. Quán của cô là một quán bar sạch sẽ, không có loại nhạc ầm ĩ, cũng không có sàn nhảy, chỉ có một ban nhạc chơi trên sân khấu, khách hàng về cơ bản đều là những người sau giờ làm việc đến thư giãn, cho nên Cố Chính thỉnh thoảng cũng tới.
Nhưng sau này, khi công việc ngày càng bận rộn, Cố Chính rất ít xuất hiện ở quán bar, có lúc Ôn Túc An rủ anh ta cũng không muốn đi, lúc đó Cố Chính nói thân phận của anh ta đã khác. Ôn Túc An phản bác, quán của cô là quán bar chơi nhạc sống, không phải hộp đêm.
Cố Chính nói, đại khái, dù sao đời này anh ta cũng không muốn bước chân vào hộp đêm, nơi đó quá hạ cấp.
Nghĩ đến đây, Ôn Túc An rất muốn cười.
"Anh Chính, tối nay anh có về nhà không?" Người phụ nữ dựa vào lòng Cố Chính, nhẹ giọng hỏi.
Cố Chính cúi đầu uống một hớp rượu mà người phụ nữ đưa cho, bàn tay đang ôm lấy cô ta, vuốt ve bờ vai mịn màng của cô ta.
"Anh phải về, mấy ngày nay tâm tình cô ấy không tốt, đợi một thời gian anh lại đi tìm em, ngoan..."
Cố Chính đang nói chuyện, khóe mắt liếc sang một bên, nửa giây sau đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Ôn Túc An đứng cách anh ta chừng vài mét, chằm chằm nhìn hắn.
Cố Chính sửng sốt một giây, lập tức đẩy người phụ nữ trong lòng ra, từ trên sô pha đứng dậy.
Đám bạn đang quay lưng lại với Cố Chính nên không biết chuyện gì xảy ra, khi quay đầu nhìn lại, khẽ chửi thầm "mẹ kiếp."
"An An, anh..."
Ôn Túc An ngắt lời: "Qua đây nói chuyện một lát."
"..."
Giờ phút này, Cố Chính chỉ cảm thấy hai chân run lên, bạn bè anh ta cũng kịp phản ứng, người gần Ôn Túc An nhất lập tức đứng dậy, cố làm dịu bầu không khí: "Chị dâu, sao chị lại tới đây, sao không nói để em ra đón..."
"Nói sớm để mấy người có thời gian chuẩn bị sao?" Ôn Túc An quay đầu nhìn người vừa nói, cong môi, nhưng trong mắt lại không có ý cười, "Đừng gọi tôi là 'chị dâu,' nghe thật ghê tởm."
"Không, chị dâu, chị hiểu lầm rồi..."
"Tôi nói lần nữa, anh đi qua đây nói chuyện một chút." Ôn Túc An lại nhìn Cố Chính, trong giọng nói lộ ra tức giận, mang đến cho Cố Chính một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
Cố Chính liếm liếm đôi môi khô khốc, muốn giải thích với Ôn Túc An: "An An, thật sự không phải như những gì em thấy, anh chỉ là uống nhiều quá, anh không có..."
Ôn Túc An tiến lên hai bước, trực tiếp cầm lên một chai bia chưa khui, "Tôi nói lần thứ ba, còn không qua thì chai bia này sẽ lập tức nện lên đầu anh."
Cố Chính nuốt nước bọt, lập tức đẩy những người xung quanh ra, đi về phía Ôn Túc An.
Những người ngồi xung quanh thấy động tĩnh bên đây, có người xì xào bàn tán là đi bắt gian, tiếng nghị luận xôn xao lọt vào tai Ôn Túc An, đám đông vây xem càng lúc càng đông.
Người phụ nữ bị Cố Chính đẩy ra nên tâm tình không tốt, bởi vì Cố Chính đột nhiên lãnh đạm, bây giờ thấy anh ta bị gọi đi, cô ta không chút nghĩ ngợi nói với Ôn Túc An: "Lợi hại như vậy mà không giữ nổi người đàn ông của mình, để anh ấy phải ra ngoài tìm phụ nữ?"
Có người trách mắng người phụ nữ kia, Cố Chính cũng quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ta.
Người phụ nữ càng tức giận. Cô ta trẻ tuổi xinh đẹp, ngay từ lần đầu gặp mặt đã yêu Cố Chính. Cô ta biết Cố Chính có bạn gái sắp kết hôn, nhưng cô ta không quan tâm, bởi vì cô ta cảm thấy rằng mình nhất định tốt hơn bạn gái của Cố Chính, không chỉ trong cuộc sống mà còn ở trên giường, vì vậy rất tự tin có thể hạ gục Cố Chính.
Nhưng lúc Cố Chính bỏ mặc cô ta đi theo người khác, cô ta cảm thấy mình giống như một trò hề. Bạn bè Cố Chính mới một giây trước còn gọi mình là "chị dâu," bây giờ vừa nhìn thấy người phụ nữ này liền sợ hãi như vậy, cô ta không cam lòng.
"Cố Chính chơi chán cô rồi. Anh ấy nói cô đã không còn là thiếu nữ, anh ấy không còn hứng thú nữa.Vài năm sau cô sẽ già, xấu xí, lại thêm tính tình không dịu dàng. Tôi thấy cô chính là đang ghen vì bạn trai bị cướp mất."
Lời nói hàm hồ của người phụ nữ khiến những người có mặt tại đó há hốc mồm, Cố Chính lập tức tức giận, mắng một tiếng: "Cô, mẹ nó, im mồm."
"Những gì em nói là sự thật, hay anh đã quên chính mình đã nói gì?"
"Cô..."
Ôn Túc An bên cạnh đột nhiên nhấc chân đi về phía cô gái kia, Cố Chính không kịp giữ cô lại, trong vòng một hai giây, một tiếng bạt tai vang lên.
Có người gần đó giơ điện thoại di động lên quay phim.
Người phụ nữ bị tát một cái, chưa kịp đứng vững đã bị ai đó túm tóc, đau đến khuỵu chân ngã ra sau.
Ôn Túc An dùng tay phải kéo cô ta qua, khinh thường nhìn xuống gương mặt đang hoảng sợ.
Cô chế nhạo: "Nói thật, tôi thật sự không thích làm mấy trò này ở nơi công cộng, như vậy thật xấu hổ, cuối cùng cả đám cũng sẽ lên mạng xã hội cho người ta bàn tán. Nhưng mà, do cô không muốn thể diện, vậy thì tôi sẽ cho cô toại nguyện, cả thể giới sẽ biết cô là một con đĩ."
"Cô ăn nói cho cẩn thận!"
Người phụ nữ giơ tay định tát Ôn Túc An, nhưng Ôn Túc An đã nghiêng đầu né tránh, sau đó dùng tay trái tát vào mặt cô ta, lần này lực hơi nặng, người phụ nữ bị choáng váng.
Ôn Túc An ghé sát, nói vào bên tai đang ù đi vì bị đánh của cô ta: "Làm người thứ ba thì nên chuẩn bị tâm lý bị ăn đòn, chút khổ cực như này mà không chịu được, vậy mà dám vác mặt đi giành đàn ông của tôi."
Ôn Túc An nhướng mi, liếc nhìn tiểu tam từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét cùng khinh thường.
"Mắt Cố Chính đúng là ngày càng kém, loại đàn bà nào cũng ôm ấp được." Ôn Túc An cười khẽ, lực trong tay cũng không giảm, gằn từng chữ: "Cô nên cảm thấy may mắn là giành đàn ông của tôi ở thời điểm hiện tại, nếu như là tôi lúc còn trẻ, cô chắc chắn sẽ phải trần truồng dập đầu xin tha."
Ôn Túc An giật tóc cô ta ném lên ghế sô pha, xung quanh không ai dám tiến lên giúp đỡ.
Cô không thèm nhìn Cố Chính một cái mà xoay người, xuyên qua đám người vây xem đi ra ngoài. Cố Chính liếc mắt nhìn người phụ nữ trên sô pha còn đang choáng váng vì bị tát hai bạt tai, liền lựa chọn đuổi theo Ôn Túc An.
——
Cửa quán bar bị đẩy ra, Lâm Tứ đang đứng dựa vào tường ngước mắt lên, Lương Hạnh và La Tử Huy cũng nhìn sang.
Ôn Túc An đi ở phía trước, Cố Chính đi theo sau, không ngừng gọi tên cô. Ôn Túc An một mực không quay đầu lại, đi sang phía đường đối diện.
Khi hai người biến mất ở một góc đường, Lâm Tứ nhìn đi chỗ khác, ném điếu thuốc trên tay xuống đất: "Đi thôi."
Lương Hạnh hỏi: "Anh không đi theo sao?"
Lâm Tứ nhấc chân đi về phía trước, "Không liên quan gì đến chúng ta."
...
Cố Chính đi theo Ôn Túc An băng qua đường rồi đến một con hẻm, anh ta không nhịn được nữa, kéo Ôn Túc An, đi nhanh đến bên cô.
"An An, anh sai rồi, vừa rồi uống nhiều nên tưởng cô ta là em, anh cùng Tiểu Nguyệt... Cô gái kia anh chỉ mới gặp qua hai lần. Cô ta thích anh, nhưng anh không để ý cô ta, hôm nay anh vốn muốn nói rõ với cô ta. An An, trong lòng anh chỉ có em, thật sự, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh không thể làm gì có lỗi với em, xin em hãy tin anh. Anh yêu em, chỉ yêu một mình em, em đừng tức giận."
Cố Chính trước đây tự tin kiêu ngạo, chàng trai năm ấy luôn ấm áp như ánh mặt trời. Năm đó, mỗi khi anh ta chạy về phía cô, Ôn Túc An luôn có cảm giác ánh dương đang ôm lấy mình.
Nhưng bây giờ, nhìn người đàn ông đang hèn hạ khóc lóc thảm thiết trước mặt, trong lòng cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Ôn Túc An bình tĩnh nghe anh ta nói, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm màn hình rồi giơ ra trước mắt Cố Chính.
Trên đó là ảnh chụp màn hình ghi lại cuộc trò chuyện của Cố Chính trên mạng xã hội. Ôn Túc An đã sử dụng máy tính để đăng nhập vào tài khoản của Cố Chính khi anh ta ra ngoài, nhờ bạn bè trong giới khôi phục lại tin nhắn đã xoá.
"Nhận lầm người? Không có chuyện gì xảy ra? Tha thứ cho anh?" Ôn Túc An cười lạnh, "Nói ở bên ngoài tăng ca, thì ra là bận tăng ca trên giường, anh nhìn thử rồi nói cho tôi nghe, tôi nên tha thứ cho lần 'tăng ca' nào của anh, với Yaya, hay 36E, còn có cô gái BMW, em gái sành điệu, bé con gợi tình..."
"Đủ rồi!"
Cố Chính không kìm được hét lên một tiếng, anh ta hoàn toàn sụp đổ, cúi đầu, toàn thân run rẩy.
Ôn Túc An đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu rồi ngoảnh mặt đi.
Trầm mặc hồi lâu, Ôn Túc An mới nhẹ giọng nói: "Cố Chính, anh có nhớ ngày anh tỏ tình với tôi cũng là một đêm cuối thu như thế này không. Khi đó anh đã nói rằng anh không lãng mạn, cũng không biết dỗ dành con gái, nhưng anh sẵn sàng học hỏi và thay đổi vì tôi. Anh đã hứa cho tôi tất cả những gì tôi thích. Nếu cãi nhau, đó sẽ là lỗi của anh. Rửa bát, lau nhà, cọ rửa nhà vệ sinh đều là việc của anh. Khi trời mưa, anh sẽ mang dù đến cho tôi. Khi trời tuyết, anh sẽ cùng tôi đắp người tuyết. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến tận cùng thế giới..."
"Anh nói, đời này nhất định phải kết hôn với tôi, nếu như sau này cô dâu không phải tôi, anh chắc chắn sẽ chết."
"Anh nói, sau này chúng ta sẽ nuôi một con Samoyed, một con mèo mắt xanh, sinh hai đứa con, một trai một gái, nhất định phải sinh được một cậu con trai trước, để nó có thể chăm sóc em gái."
"Anh nói khi về già sẽ cùng tôi sống trong viện dưỡng lão, bởi vì anh sợ tôi cô độc, cũng sợ khi về già tôi sẽ quên mất anh."
"Anh cũng từng nói, trong đời anh sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoại trừ tôi, bởi vì anh đã dành hết tình yêu cả đời cho tôi rồi."
Ôn Túc An chậm rãi nhìn Cố Chính, ánh mắt run rẩy, sương mù trong mắt phản chiếu ánh đèn đường leo lét.
Cô gằn từng chữ: "Cố Chính, vậy bây giờ, anh có thêm tình yêu khác rồi đúng không?"
Cố Chính vẫn cúi đầu, không dám nhìn Ôn Túc An. Anh ta không biết mình còn có thể nói gì. Không còn yêu Ôn Túc An sao, thực ra anh ta vẫn yêu, nhưng có lẽ thật sự giống như cô nói, anh ta không còn là Cố Chính của ngày xưa nữa.
Họ đã không còn đi chung một đường.
"Xin lỗi."
Đó là tất cả những gì anh ta có thể nói.
Ôn Túc An không muốn vì Cố Chính mà rơi nước mắt nên cố gắng kìm lại cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được đôi môi run rẩy, thanh âm nghẹn ngào không nói nên lời.
Cô cố chấp không muốn dễ dàng từ bỏ mối quan hệ nhiều năm như vậy, cho nên khi quan hệ với Cố Chính xảy ra vấn đề, cô muốn dốc sức giải quyết, cô cho rằng anh ta rất yêu cô nên chắc chắn không muốn chia tay.
Nhưng hóa ra người duy nhất thực sự nghiêm túc lại chính là bản thân cô.
Ôn Túc An không hiểu rốt cuộc là vì cái gì, rõ ràng lúc trước nói rất yêu, sẽ có một ngày không còn yêu nữa.
Tay lạnh ngắt, cô lấy trong túi ra sợi dây chuyền Cố Chính mua cho cô, cùng chiếc nhẫn đính hôn nửa năm trước Cố Chính tặng cô.
Ôn Túc An ném hai thứ này cho Cố Chính.
Cố Chính run rẩy, vòng cổ và nhẫn rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm rất nhẹ.
Ôn Túc An lùi lại một bước, cười nói: "Cố Chính, cô dâu của anh không phải là tôi nữa, như lời thề của anh, anh bây giờ có thể đi chết rồi."