Vụ Thành hiếm khi nào không có mưa vào tiết thanh minh như năm nay, thậm chí còn có nắng ấm.
Lâm Tứ xách túi tiền giấy men theo con đường đá đi lên, đi qua mấy "hàng xóm" cuối cùng mới dừng lại trước "nhà" của bà Mỹ Lâm.
"Chào Mỹ Lâm, còn nhớ mình không?" Lâm Tứ cười đùa sờ sờ bia mộ, tựa như đang sờ đầu một cô gái nhỏ, nghĩ đến nếu bà Mỹ Lâm còn có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ gõ vào đầu anh, trách anh không biết tôn ti trật tự.
Bà Mỹ Lâm là bà ngoại của Lâm Tứ.
Lâm Tứ sống cùng bà Mỹ Lâm, lúc nhỏ anh rất nghịch ngợm, hay bị bà đánh, đôi khi anh giả vờ lấy tay ôm ngực tỏ vẻ đau đớn, và lần nào bà ngoại anh cũng mắc mưu.
Lâm Tứ thắp nến, cắm nhang rồi bắt đầu đốt tiền giấy, vừa đốt vừa nói: "Mấy hôm trước mơ thấy bà nói với con bà chơi mạt chược thua sạch tiền rồi, bà xem số tiền con mang đến hôm nay đã đủ chưa? Nhưng mà, bà có thể nào tiêu xài tiết kiệm hơn một chút không, mới tháng trước còn đòi con mua một cái biệt thự bên bờ biển, doạ con sợ đến tỉnh giấc luôn. Cho nên, bà làm ơn tiết kiệm một chút được không?"
Tro tàn của tờ tiền giấy bị gió thổi bay lên, người xưa thường nói, nếu có một cơn gió bất ngờ thổi bay tro tàn khi đang cúng người đã khuất thì chứng tỏ người dưới lòng đất rất vui lòng.
Trước đây Lâm Tứ không tin, nhưng lần này nhìn đống giấy tiền đang cháy bị gió thổi bay, dường như khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn của bà Mỹ Lâm thật sự hiện ra trước mắt.
"Vui vẻ như vậy." Lâm Tứ ngây ngốc cười, nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, lại lấy ra một túi khác, "Vậy con gửi thêm một ít, thích chơi mạt chược thì chơi, muốn mua gì thì mua, dù sao bà cũng không muốn nghe con lải nhải chuyện tiền nong. Nhưng mà, chúng ta vẫn phải thương lượng một chút chuyện tiền bạc, ví dụ như, có thể bỏ qua chuyện biệt thự ven biển không?"
Lúc ra khỏi nghĩa trang đã gần trưa, Lâm Tứ đụng phải hai người, sau khi nhìn thấy Lâm Tứ, sắc mặt hai người hơi sững lại, một lúc sau lại nở nụ cười.
"A Tứ đến thăm bà nội à."
Lâm Tứ cũng không nhiệt tình đáp lại, "Vâng." Nói xong, lễ phép chào hỏi: "Cô, chú."
Lâm Khâm Phương là con gái lớn của bà Mỹ Lâm, đồng thời cũng là cô hai của Lâm Tứ, hai người tuy có quan hệ họ hàng nhưng mấy năm gần đây không còn liên lạc nhiều, lần cuối cùng gặp nhau là tại tang lễ của bà Mỹ Lâm mấy năm trước. Trước đây, Lâm Khâm Phương cũng định gọi Lâm Tứ đến nhà ăn Tết nhưng sau nhiều lần bị từ chối, bà ấy cũng từ bỏ ý định này.
Sau khi chào hỏi đơn giản, cả hai bên đều im lặng, chú hai thấy bầu không khí khó xử, đành nói: "Vậy chúng ta..."
"Hai người đi đi, lát nữa con có chút việc, phải đi trước." Lâm Tứ khách sáo từ biệt cô và chú hai, trước khi đi còn nói lần sau hẹn gặp mặt ăn cơm.
Nhưng họ đều hiểu rằng buổi gặp mặt ăn cơm kia sẽ không bao giờ xảy ra.
Lâm Tứ đang đi trên đại lộ bên ngoài nghĩa trang, một cơn ớn lạnh đột nhiên dâng lên. Đối với Lâm Khâm Phương, anh quả thật không muốn chạm mặt, bởi vì anh nhớ rõ lần đến thăm bà, khi đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
【Bệnh này tốn bao nhiêu tiền?】
【Không nghe bác sĩ vừa nói sao? Kể cả sau khi phẫu thuật, chi phí điều trị tiếp theo là một cái hố không đáy, phỏng chừng có thể làm tiêu tán hết gia nghiệp nhà chúng ta. 】
【 Hừ! Lâm Tấn Thành, tên khốn đó cũng sắp chết rồi, trước khi chết còn để lại mớ hỗn độn như vậy cho tôi, con trai lão ta cũng là một nguy cơ. Thật xui xẻo khi sinh ra trong gia đình họ Lâm này!]
【Vậy bà tính toán thế nào?】
【Hay là bỏ đi, dù sao bà già cũng sống đủ lâu rồi, mỗi ngày nối ống trị liệu phỏng chừng cũng tra tấn bà ấy, ngày mai tôi sẽ bàn bạc với bác sĩ rồi xuất viện. 】
Khi đó Lâm Tứ vì chuyện này mà lớn tiếng với Lâm Khâm Phương, anh không đành lòng bỏ việc chữa trị cho bà, nhưng khi Lâm Khâm Phương hỏi anh có tiền không thì anh á khẩu.
Căn bệnh khó chữa nhất trên thế giới là bệnh nghèo.
Sau đó, Lâm Tứ bị hạn chế đi lại và tự do vì vướng phải rắc rối với pháp luật, không thể tự lo liệu cho bản thân, mãi đến khi mọi chuyện được giải quyết mới biết bà Mỹ Lâm đã qua đời, tới hơi thở cuối cùng vẫn gọi tên đứa cháu trai này.
Bà Mỹ Lâm ở một mình, không có tài sản, thứ duy nhất có chút giá trị chính là căn nhà cũ trong ngõ. Sau khi bà Mỹ Lâm qua đời, Lâm Khâm Phương suýt đánh nhau với Lâm Tứ để tranh giành căn nhà cũ, nhưng luật sư lại lấy ra một bản di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Lâm Tứ. Lúc này Lâm Khâm Phương mới chịu ngậm miệng.
Lâm Tứ và Lâm Khâm Phương tuy không trực tiếp xé mặt nhau nhưng quan hệ của họ ngày càng xấu đi, ngày lễ Tết hỏi thăm nhau cũng chỉ là trên lễ nghĩa phải làm.
Lâm Tứ nặng nề thở ra một hơi, hôm nay gặp Lâm Khâm Phương khiến tâm trạng anh lập tức sa sút.
Một mình chạy xe lang thang không mục đích trên đường, vô thức đi đến cổng một khu dân cư, Lâm Tứ nhìn lên lầu, lấy điện thoại di động ra gọi.
Một lúc lâu sau mới có người bắt máy, trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một giọng nữ: "A lô?"
Nghe được tiếng nói của Ôn Túc An, Lâm Tứ bất giác cong môi, "Em đang ở nhà?"
"Ừ." Ôn Túc An vừa tắm xong, mở loa ngoài điện thoại lên, sau đó đi đến tủ lấy máy sấy tóc, "Sao vậy?"
"Tôi đang ở dưới lầu nhà em."
Ôn Túc An sửng sốt một chút, sau đó nhắc nhở: "Hôm nay dì cả tôi ghé thăm."
"..." Lâm Tứ nghẹn họng, "Tôi biết."
"Vậy sao anh còn đến đây?"
"Không làm chuyện kia thì không thể tìm em à?" Nói xong, Lâm Tứ nghĩ nghĩ, đúng là anh không có lý do gì để gặp Ôn Túc An, chỉ là đột nhiên nhớ tới cô nên đến. Ý nghĩ bay loạn trong đầu, hai giây sau, Lâm Tứ mới nảy ra một lý do: "Có muốn đi mua sắm không, tôi dẫn em đi mua quần áo."
Ôn Túc An: "..."
Ôn Túc An: "Anh không sao chứ?"
Lâm Tứ: "Yên tâm, đầu óc tôi còn bình thường."
"..."
Ôn Túc An và Lâm Tứ luôn ăn ý khi ở hai thời điểm, trên giường hoặc trên đường chuẩn bị lên giường, hơn nữa còn có những nơi như quán bar, tiệm xăm, nhưng cùng nhau đi mua sắm thì chưa bao giờ nghĩ tới, vì vậy Ôn Túc An liền nghĩ có lẽ hôm nay não của Lâm Tứ bị gió thổi bay mất rồi.
Lâm Tứ nói tiếp: "Không phải em muốn đi lễ hội âm nhạc sao? Tôi dẫn em đi mua quần áo nhé?"
Ôn Túc An rất thành thật, "Tôi có quần áo rồi."
"..." Lâm Tứ trầm mặc vài giây, "Nhưng tôi còn chưa có."
"Cho nên?"
"Cho nên em đi mua cùng tôi được không?"
Lúc này Ôn Túc An đột nhiên cảm thấy Lâm Tứ giống như một tiểu công chúa, đi mua quần áo cũng phải có người đi theo, nhưng Ôn Túc An lại tinh ý bắt được kẽ hở cảm xúc của Lâm Tứ, vì vậy cô nhanh chóng mặc thêm quần áo rồi chạy xuống dưới lầu.
Trước bồn hoa dưới chân tòa nhà, một người đàn ông cao gầy đang dựa vào chiếc mô tô, xung quanh là hai cô gái trẻ, lúc này anh ta đang nghiêng mặt nói chuyện với các cô ấy.
Nhìn điệu bộ này là đến làm quen để hỏi thông tin liên lạc, không biết Lâm Tứ nói cái gì, ba người cùng nhau nhìn qua, một lúc sau hai cô gái mới rời đi.
Ôn Túc An chậm rãi đi tới, hỏi: "Anh nói với bọn họ cái gì, vì sao lại quay sang nhìn tôi?"
Lâm Tứ đứng thẳng dậy, đem mũ bảo hiểm đưa cho Ôn Túc An, "Tôi nói tôi đang chờ bạn gái, vừa lúc em bước ra, tôi liền nói em là bạn gái tôi, vì vậy họ đành bỏ đi."
Lý do này thực sự vạn năng.
Ôn Túc An cũng không thèm để ý, đang định đội mũ bảo hiểm lên, Lâm Tứ đột nhiên vò một lọn tóc của cô, cau mày nói: "Sao tóc còn ướt như vậy? "
"À, vừa tắm xong, lười sấy tóc." Ôn Túc An tóc dài, bình thường chỉ sấy hơi khô.
Nghe vậy, Lâm Tứ bỗng nhếch môi dưới, cười tinh nghịch: "Nhớ tôi đến mức chưa kịp sấy khô tóc liền chạy xuống?"
Ôn Túc An thật muốn trợn trắng mắt, người đàn ông này thật là hoang tưởng.
Nhưng cô vẫn cố nhịn, thuận theo lời Lâm Tứ: "Đúng, nhớ anh chết đi được, một ngày không gặp như cách ba thu."
Lâm Tứ rất hài lòng, cười xoa đầu Ôn Túc An, ngữ khí ngang ngược nói: "Tôi biết em nhớ tôi, cho nên chạy tới cho em nhìn mặt, Ôn Ôn, em thật sự thích tôi quá rồi phải không?"
"Thích cái đầu nhà anh"
"Hiểu rồi, thích nhưng không dám nhận."
"..."
——
Hôm nay là ngày nghỉ, trung tâm thương mại khá đông người, Lâm Tứ vì nghĩ ra cớ để Ôn Túc An mua quần áo cho mình nên bây giờ đành phải vào cửa hàng quần áo nam.
Vừa bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng đã đi tới, vây quanh Lâm Tứ, không ngừng khen anh đẹp trai, dáng người tốt. Người đàn ông từng được các cô gái vây quanh trong quán bar giờ lại tỏ ra lúng túng.
Ôn Túc An cố nén cười xem trò vui trước mặt, giả vờ như không nhìn thấy sự chật vật của Lâm Tứ, giả vờ đến một khu vực khác xem quần áo.
Ôn Túc An bán đứng đồng đội, hai phút sau bị Lâm Tứ tóm gọn thành công. Lâm Tứ túm cổ áo kéo cô về phía mình như gà con, rất khó chịu, "Em muốn chạy đi đâu? Nhìn tôi bị bao vây vui lắm hả?"
Ôn Túc An vô tội chớp chớp mắt, "Không phải, tôi nghĩ bọn họ đang tư vấn cho anh, nhất định mắt thẩm mỹ của mấy người đó không tệ."
Lâm Tứ hừ lạnh một tiếng, kéo Ôn Túc An đi, chỉ vào hàng quần áo phía trước, "Gu thời trang của em rất tốt, mau giúp tôi chọn một bộ."
Ôn Túc An bĩu môi.
Náo loạn một lúc, Ôn Túc An vẫn tận tâm chọn quần áo cho Lâm Tứ.
Lâm Tứ thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, mặc kiểu quần áo nào cũng đẹp, ngược lại, điều này khiến Ôn Túc An cảm thấy hơi khó khăn khi chọn ra bộ xuất sắc nhất.
Ôn Túc An quay đầu lại nhìn Lâm Tứ từ đầu đến chân, Lâm Tứ cảnh giác nhìn xem cô lại chuẩn bị giở trò gì.
"Lâm Tứ, anh chỉ mặc quần áo màu đen thôi hả?"
"Thường là mặc màu đen, nhưng mua màu khác cũng không sao."
"Màu hồng thì sao?"
"..."
Lâm Tứ thực sự không thể tưởng tượng được mình sẽ mặc màu hồng như thế nào, vì vậy nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng này của cô.
Lâm Tứ thường mặc trang phục giản dị, đa số là áo len và áo phông, cảm giác như chỉ tiện tay mặc đại một cái áo lấy ra từ trong tủ.
Ôn Túc An chọn cho Lâm Tứ một bộ khác hẳn với phong cách trước đây, bên trong là áo phông trắng đa năng, bên ngoài là áo khoác denim, đi kèm với chiếc quần sáng màu. Ôn Túc An nhìn một vòng, gật gù, "Em trai"
"Ai là em trai em?" Lâm Tứ rất không hài lòng với danh xưng này.
Ôn Túc An đưa tay sờ sờ mặt Lâm Tứ, khen ngợi: "Không ngờ anh lại trẻ như vậy, Lâm Tứ, ăn mặc như vậy nhìn anh trẻ ra cả chục tuổi, như một con cún con mười tám tuổi vậy. Mẹ kiếp, đáng yêu quá đi. Anh mặc thế này đứng trước cổng đại học Vụ Thành có lẽ sẽ bị nhận nhầm là sinh viên năm nhất đấy."
Lâm Tứ là một người bình thường, sau khi được khen ngợi như vậy cũng dần dần tiếp nhận bộ quần áo tươi tắn trẻ trung này, cuối cùng bị tẩy não thành công, cho rằng mình thật sự mới mười tám tuổi.
Lúc định trả tiền, nhân viên vốn tưởng Lâm Tứ và Ôn Túc An là một đôi nên giới thiệu rằng chiếc áo denim này còn có một chiếc váy ngắn cho nữ cùng bộ, hỏi hai người có muốn đồ đôi không.
Ôn Túc An đang định từ chối, còn chưa kịp nói gì đã bị câu nói "ok" của Lâm Tứ chặn lại.
Cửa hàng này không chỉ bán quần áo nam mà còn có cả quần áo nữ ở tầng dưới, Lâm Tứ hưng phấn cầm lấy chiếc váy denim cùng áo sơ mi trắng rộng thùng thình đẩy Ôn Túc An vào trong phòng thử đồ.
Ôn Túc An cảm thấy mình bị Lâm Tứ đánh bại, đã lâu không mặc quần áo nữ tính như vậy, khi đi ra, Lâm Tứ không ngừng tán dương cô.
Lâm Tứ nói cô không giống phụ nữ 26 tuổi mà giống nữ sinh 16 tuổi hơn, Ôn Túc An rốt cuộc nhịn không được che miệng anh.
Cô nhân viên còn vỗ tay tán thưởng: "Hai người quả thật xứng đôi, trông giống nam nữ chính trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường."
Ôn Túc An mặc váy ngắn không thoải mái nên vội vàng thay ra, bước ra chỗ tính tiền, Lâm Tứ quả nhiên đã mua cả hai bộ quần áo.
"Sao anh trả tiền bộ của tôi vậy?"
Lâm Tứ xoay người, đột nhiên nắm lấy tay Ôn Túc An, bên môi nở nụ cười ôn hòa, "Mua sắm xong thì mau trở về, sắp đến giờ tự học buổi tối rồi."
Ôn Túc An: "..."
Chết tiệt, đúng lão già không biết xấu hổ!