Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 23: Daiquiri




Ôn Túc An thấy ánh mắt Lâm Tứ nhìn mình thay đổi, vòng tay ôm eo cô siết chặt, nụ cười quyến rũ làm say lòng người, giọng nói mềm mại như nước làm da đầu anh như tê dại.

Lâm Tứ cúi đầu, hơi thở lướt qua gò má, chóp mũi, và bờ môi cô, "Muốn anh trai dỗ em thế nào?"

Anh ghé sát vào tai cô nói ra hai từ...

Ôn Túc An ánh mắt mông lung, nhéo eo Lâm Tứ: "Lưu manh."

Ôn Túc An đã sớm biết sự lưu manh của Lâm Tứ, lúc khiêu vũ, tay anh không an phận sờ trên bóp dưới, lại còn sờ sờ sợi dây buộc trên cổ cô, hỏi: "Cái này có thể tháo ra được không? "

Ôn Túc An cầm ly rượu trong tay khẽ lắc, cười nói: "Vậy anh thử xem."

Lâm Tứ nhìn mảnh vải mỏng manh trên người Ôn Túc An, thầm nghĩ, thôi, đợi đến chỗ không có người thì cởi ra cũng không muộn.

Có Lâm Tứ ở bên cạnh nên Ôn Túc An không còn bị quấy rầy, ỷ vào có người bảo hộ, cộng thêm hơi men, càng làm cô trở nên táo bạo.

Ôn Túc An và Lâm Tứ đều không tỉnh táo, thân thể dính sát vào nhau, tiếng nhạc dội bên tay, đầu óc dần dần mơ hồ.

Không biết từ lúc nào, Ôn Túc An nhìn chăm chú Lâm Tứ, đột nhiên cô nở nụ cười, sau đó ghé tai Lâm Tứ nói cái gì đó.

"Cái gì?" Lâm Tứ nghe không rõ vì xung quanh quá ồn ào.

Ôn Túc An xoay người, ôm mặt Lâm Tứ, nói to: "A Tứ, sinh nhật vui vẻ!"

Lâm Tứ liếc nhìn bức tường đối diện, thời gian hiển thị trên đồng hồ điện tử đã là phút cuối cùng của ngày 14 tháng 2.

Lâu lắm rồi mới có một sinh nhật náo nhiệt như vậy, Lâm Tứ cũng rất lâu rồi mới cảm nhận được sự ấm áp hiếm có như vậy. Từ khi Ôn Túc An ầm ĩ nói sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, Lâm Tứ đã rất mong chờ, mà cho đến phút cuối cùng, Ôn Túc An còn để dành cho anh một sự lãng mạn nho nhỏ.

Lâm Tứ không nói lời nào, đè Ôn Túc An trên quầy bar mà hôn, đêm nay bọn họ hôn quá nhiều lần, thậm chí là hôn hết phần dạo đầu của những lần trước cộng lại.

Sau nửa đêm, không khí trong quán bar trở nên đặc quánh, nhưng Cừ Tiểu Chiêu còn phải đi làm ngày hôm sau nên đành tiếc nuối đi về trước. La Tử Huy thì kéo bạn gái đi thuê phòng khách sạn.

Ôn Túc An nhìn quanh không thấy Lương Hạnh đâu, cô hỏi Lâm Tứ, Lâm Tứ đang cúi đầu nhìn điện thoại, một lúc sau mới nói cậu ta đã kéo một cô gái vừa quen đi trước rồi.

Kết quả là hai người say chếnh choáng bị ném lại quán bar.

Ôn Túc An và Lâm Tứ ngồi lại trong quán, cô mặc vào chiếc áo khoác lông to sụ kia, hai tay Lâm Tứ thò vào trong áo làm loạn, người uống rượu vốn đã nóng đầu, chỉ cần vài cái đụng chạm đã làm hai người rục rịch không chịu nổi.

Lâm Tứ ghé sát vào tai Ôn Túc An, liếm vành tai cô, khàn giọng hỏi: "Đi về nhé?"

Ôn Túc An gật đầu.

"Đi đến đến nhà em hay nhà tôi?"

Ôn Túc An nghĩ đi nghĩ lại, giường nhà Lâm Tứ không vững chắc lắm, động một chút liền kêu cót két, kích thước cũng không đủ lớn, lần trước hai người làm mạnh bạo khiến cô suýt nữa thì rơi xuống đất, thế là quyết định sẽ đến nhà cô.

Chuyện nên làm thì ở quán bar đã làm rồi, về đến nhà hai người liền vào thẳng vấn đề, sợi dây trên cổ mà Lâm Tứ ngắm nghía lúc nãy giờ đang bị anh cắn trong miệng, nhẹ nhàng rút ra, làn da của Ôn Túc An trắng mịn như ánh trăng, khiến đối phương nhìn vào phải đỏ mắt.

Sau khi uống rượu thì dục vọng thường khó kiềm chế, Ôn Túc An cũng không phải cô gái ngây thơ dễ thẹn thùng, hai người phối hợp ăn ý đến mức Lâm Tứ cảm thấy hôm nay mình không còn sức mà đứng dậy.

Hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ mờ mờ ảo ảo, phải mất một lúc sau hai người mới bình tĩnh lại.

Ôn Túc An được Lâm Tứ ôm đến chiếc sô pha nhỏ bên cạnh, trùm chăn nhìn Lâm Tứ bận rộn thay ga giường, sau đó thuận tay bỏ đồ dơ vào máy giặt.

Ôn Túc An cuộn mình trên sô pha, cười khúc khích.

Nghe thấy Ôn Túc An đột nhiên cười ngây ngô, Lâm Tứ quay đầu lại, cau mày búng trán cô một cái, "Còn chưa tỉnh rượu à?"

Ôn Túc An hất tay anh ra trêu chọc: "Anh từng là nhân viên dọn phòng của khách sạn à, cách trải ga giường thật sự chuyên nghiệp."

Lâm Tứ hừ một tiếng, không nghiêm túc nói: "Học từ em"

Thay ga trải giường và chăn mền xong, Lâm Tứ giục Ôn Túc An đi tắm, người đổ mồ hôi rất dễ cảm lạnh.

Ôn Túc An lê nửa thân dưới mềm nhũn vào phòng tắm ngâm nước nóng, ý thức hỗn loạn cũng bị cuốn đi, đầu óc cũng thanh tỉnh bảy, tám phần.

Tắm xong, Ôn Túc An mặc áo ngủ hai dây đi ra, nhìn thấy Lâm Tứ còn đang trần truồng đi lại trong phòng, cô trợn tròn mắt.

"Anh làm ơn mặc quần vào được không vậy?"

Lâm Tứ đứng trong phòng khách, một tay chống nạnh, một tay cầm ly uống nước, hai mắt nhìn thẳng Ôn Túc An, im lặng hai ba giây, Ôn Túc An liếc mắt nhìn xuống.

"Lâm Tứ, con mẹ nó, anh uống xuân dược hay gì?"

Ôn Túc An đẩy Lâm Tứ vào phòng tắm, trực tiếp vặn nước lạnh để anh "giảm nhiệt," nhưng người đàn ông này lại không biết xấu hổ đổ lỗi do cô mặc đồ ngủ quá gợi cảm. Ôn Túc An tức giận vội vàng thay bộ đồ ngủ bảo thủ thịnh hành từ thế kỷ trước.

Trở lại giường, Ôn Túc An liếc nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, trên màn hình khóa còn có một đống tin nhắn chưa đọc do Cừ Tiểu Chiêu gửi đến.

【Cừ Tiểu Chiêu 】: Cưng ơi

【 Từ Tiểu Chiêu 】: Vợ ơi

【Cừ Tiểu Chiêu】:...

【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Mẹ kiếp, không chứ, hai người lại làm nữa hả?

Ôn Túc An gửi qua một biểu tượng "thẹn thùng."

【Cừ Tiểu Chiêu 】: Đoán trúng thật à?

【W.】: Cậu nói xem?

【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Mẹ kiếp, hai người ôm hôn nhau trong quán bar lâu như vậy, mắt tôi có mù đâu.

【W.】: [ ngại quá ]

【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Tôi chỉ muốn hỏi có phải lại làm hay không?

【W.】: Vậy cậu nghĩ vì sao đến giờ tôi mới trả lời tin nhắn?

【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Mẹ nó, tôi cũng muốn tìm đàn ông về chơi.

【W.】: Tìm đi, tìm đi, trên thế giới có 3,5 tỷ đàn ông để cậu lựa chọn mà.

【 Cừ Tiểu Chiêu 】: Thôi đi, 3 tỷ nhưng không có ai thích hợp.

【W.】: Vậy thì còn 500 triệu người còn lại.

【W. 】: Mà sao giờ này còn thức, không phải mai cậu phải đi làm sao?

【 Cừ Tiểu Chiêu 】:...

【Cừ Tiểu Chiêu 】: Mẹ kiếp, tôi ngủ đây!

Lâm Tứ tắm xong, quấn khăn đi ra, nhìn thấy con thỏ nhỏ đang ngồi trên giường nhìn màn hình điện thoại cười khúc khích.

Anh đi tới giật giật đôi tai thỏ, "Sao em lại mặc cái này?"

Ôn Túc An liếc anh một cái, "Không phải anh nói đồ ngủ hai dây quá gợi cảm sao."

"..."

Hai người nằm trên giường, nhưng lần này tư thế ngủ rất nghiêm chỉnh, không ai vượt qua ranh giới, đúng chuẩn một cặp đôi nam vô tình nữ vô tâm.

Hai người yên lặng nhắm mắt, một lúc sau, trong yên lặng truyền đến tiếng ùng ục.

"..."

"..."

"Tôi đói." Ôn Túc An lên tiếng.

"Thể lực đúng là kém, lần nào làm xong cũng kêu đói bụng."

"..."

"Gọi đồ ăn ngoài cho em nhé?"

"Đặt đồ ăn sẽ rất lâu, trong bếp còn mì gói, anh làm cho tôi một tô đi."

"Không làm."

"Anh trai ơi..."

"..."

Trong bóng tối, Ôn Túc An nghe thấy Lâm Tứ thở dài, sau đó thấp giọng mắng một tiếng.

"Phục vụ trên giường chưa đủ, xuống giường vẫn phải hầu hạ em hả." Miệng thì oán trách, nhưng Lâm Tứ vẫn đi vào phòng bếp.

——

Trong bếp sáng đèn, một lúc sau mùi mì bò cay thoang thoảng bay tới, Ôn Túc An thèm thuồng bước ra, bên cạnh bếp, một người đàn ông chân dài cao lớn đang nấu mì, một tay chống trên mặt bàn đá cẩm thạch, tay kia lấy một quả trứng ở bên cạnh đập vào mép bàn, dùng ngón tay thon dài thả quả trứng trượt vào trong nồi.

Ôn Túc An nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy Lâm Tứ thật quá đẹp trai, một người đàn ông có thể dùng một tay đập trứng thật là hấp dẫn.

Tuy nhiên, khi đói thì sức hấp dẫn của đàn ông không thể đánh bại mùi thơm của mì ăn liền. Ôn Túc An nuốt nước miếng, ngửi mùi hương rồi nghiêng người sang, "wow"

Lâm Tứ dùng đũa khuấy mì, "Thấy trong tủ lạnh của em còn ít nguyên liệu nên cho vào luôn."

"Lâm Tứ, anh thật lợi hại."

Lâm Tứ nhướng mày, "Nấu mì cũng tính là lợi hại?"

Ôn Túc An lại nuốt nước miếng, "Anh biết nấu ăn à? Nhìn động tác của anh rất thuần thục."

"Không hẳn là giỏi, dù sao cũng đủ để không bị chết đói thôi."

Ôn Túc An lơ đãng gật đầu, "Tôi ăn được chưa?"

Lâm Tứ nhìn bộ dạng đầu thai chết đói của cô, lắc đầu.

"Để tôi dọn ra trước."

"Cho tôi ăn một miếng trước đi mà." Ôn Túc An giật lấy chiếc đũa của Lâm Tứ, gắp mì lên thổi phù phù rồi mới cho vào miệng.

Kết quả là cô bị bỏng.

"Shhhhhh"

"Gấp cái gì, ai giành của em à?"

"..."

Sau một thời gian náo loạn, cuối cùng món mì bò cay thơm ngon cũng đã có mặt trên bàn.

Ôn Túc An tùy ý cột tóc, khoanh chân ngồi ăn ngấu nghiến.

Ngồi đối diện với cô, Lâm Tứ không khỏi thở dài: "Phụ nữ đúng là có hai bộ mặt."

Ôn Túc An húp một ngụm canh cay, thở ra sảng khoái.

"Anh nói cái gì?"

"Em bây giờ so với lần đầu gặp mặt quả thật rất khác." Lâm Tứ lấy khăn ăn đưa cho Ôn Túc An, Ôn Túc An cầm lấy lau miệng, hỏi: "Có gì khác?"

"Lần đầu tiên gặp, mặt em lạnh như băng."

Nghĩ lại, Ôn Túc An cười nói: "Lúc đó chưa quen anh, tôi cần gì phải tỏ ra nhiệt tình hay thân thiết?"

Lâm Tứ khẽ hừ một tiếng, "Lúc đó còn tưởng em là 'chị đại'."

"Còn bây giờ?" Ôn Túc An hỏi.

"Bây giờ," Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An, khuôn mặt giản dị ửng hồng vì nóng, trên đầu đội băng đô con thỏ, mặc bộ đồ ngủ hoạt hình đáng yêu, Lâm Tứ cười nói: "Nhìn như một cô bé."

Ôn Túc An buồn bực nói: "Tôi lớn rồi, cô bé gì nữa."

Ánh mắt Lâm Tứ sóng sánh, mím môi, "Được, em lớn nhất."

"..."

Mì ăn liền do Lâm Tứ nấu có rất nhiều nguyên liệu, xà lách, trứng, xúc xích, còn có một số nguyên liệu ăn lẩu lúc tối chưa đụng đến. Ôn Túc An ăn chưa hết một nửa, đành đẩy bát qua chỗ Lâm Tứ.

Lâm Tứ nhướng mắt, "Tôi là 'thùng rác' của em sao?"

"Là do anh nấu quá nhiều!"

"Thấy em đói đến sắp chết nên mới sợ em ăn không đủ no."

"Quá nhiều, tôi sắp ói ra mất."

Lâm Tứ lắc đầu, bất đắc dĩ ăn hết chỗ mì Ôn Túc An để thừa lại.

Ôn Túc An đứng dậy rót một cốc nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tứ, muốn nói gì đó.

"Này, kể cho tôi nghe chuyện của anh đi."

"Chuyện gì?"

Ôn Túc An liếc mắt một cái, "Nhìn anh chắc chắn là kiểu người có quá khứ, không phải nói trước đây từng bị bạn gái phản bội sao?"

Lâm Tứ: "..."

"Lương Hạnh kể cho em à?"

Ôn Túc An vô tội chớp mắt, "À không, là tôi đoán."

"Ôi, bị phản bội cũng không có gì mất mặt đâu, anh xem, tôi cũng bị mà. Anh kể cho tôi nghe một chút đi, đẹp trai lại tốt tính như anh tại sao lại bị bạn gái bỏ rơi vậy?" Ôn Túc Anh cảm thấy hai người họ quả thật là đồng cảnh ngộ nên càng tò mò.

Có gì để kể đâu

Lâm Tứ không buồn nhắc đến mối quan hệ mấy năm trước. Thời gian đầu quả thật anh rất tức giận, nhưng thời gian trôi qua, lúc này nhìn lại cũng không còn cảm giác gì đặc biệt.

Lâm Tứ kể lại vài chi tiết rời rạc, đại khái anh và bạn gái cũ quen nhau ở trường đại học, nhưng lúc đầu chỉ là bạn học bình thường, tốt nghiệp rồi mới tỏ tình, sau đó thì ở bên nhau.

Sau vài năm hẹn hò, thấy khá hợp về mọi mặt, hai người cũng tính đến chuyện cưới xin, nhưng gia đình anh xảy ra chuyện, anh bị mất việc, người thân lâm bệnh nặng, bạn gái cũng đòi chia tay. Khi đó Lâm Tứ cảm thấy lời hứa "vĩnh viễn ở bên nhau" thật là mỉa mai.

Không phải ruột thịt thì không ràng buộc, làm gì có chuyện vĩnh viễn ở bên nhau.

Ôn Túc An đồng ý, quả nhiên chữ "vĩnh viễn" là quá hão huyền.

Sau đó, người thân duy nhất của Lâm Tứ là bà ngoại cũng qua đời. Lâm Tứ trải qua quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời, suốt ngày trốn trong nhà, đánh mất chính mình, suy sụp nửa năm rồi một mình ra ngoài du ngoạn, phiêu bạt khắp nơi. Trong chuyến đi này anh cũng học được nghề xăm một cách tình cờ, vì có năng khiếu hội họa cực cao nên anh khởi nghiệp rất nhanh. Khi trở về thì tình cờ Lương Hạnh cũng có ý định mở một tiệm xăm, hai người liền hợp tác.

Lâm Tứ vốn cho rằng mình sẽ tiếp tục sống mông lung như vậy, không ngờ lại gặp được Ôn Túc An ở đây. Cô vừa là kiếp nạn của anh, lại là nguồn vui hiếm hoi của anh kể từ biến cố năm đó.

Lâm Tứ nói rất nhiều chuyện cũ, mì gói trong chén còn chưa vơi được bao nhiêu, quay đầu lại liền phát hiện người vừa ríu rít nghe mình kể chuyện đã ngủ gục trên bàn..

"Thật là... " Lâm Tứ cảm thán.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Ôn Túc An đóng mở, Lâm Tứ không khỏi lấy tay nhéo mũi cô một cái.

"Này..." Ôn Túc An cau mày tránh ra.

Lâm Tứ lại bẹo má cô.

"Đừng lộn xộn..."

Lâm Tứ nhéo miếng thịt trên mặt cô, "Ôn Túc An, em đúng là đồ vô lương tâm."

"Này..." Ôn Túc An quay đầu lẩm bẩm nói: "Lâm Tứ, tôi buồn ngủ lắm..."

Lâm Tứ phì cười.

Anh đứng dậy, vòng ra phía sau Ôn Túc An, hai tay chống lên bàn, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của cô.

Một lúc sau, Lâm Tứ cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: "Ôn Ôn, gọi là A Tứ."

"Được..."

"Gọi tôi là A Tứ."

"..."

"Ôn Ôn?"

"A Tứ..." Một tiếng gọi nhẹ nhàng mơ hồ truyền đến bên tai Lâm Tứ.

Lâm Tứ đã nghe rất nhiều người gọi mình là A Tứ, nhưng không khiến anh động lòng như khi Ôn Túc An gọi tên anh.

Lâm Tứ cười hôn lên khóe môi cô, "Ngoan lắm"

(Mọi người vào page Jolina's Land để đọc chương mới sớm nhất nhé)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.