Bà cụ Ôn sống trong một biệt thự ở ngoại ô Lăng Thành, nói là biệt thự kỳ thật cũng chỉ là một căn nhà hai tầng, diện tích không lớn, chỉ có bà và một phụ nữ trung niên chăm sóc bà.
Nơi đây sông núi bao bọc, môi trường sạch đẹp, cụ bà sống ở đây từ khi ông cụ Ôn mất. Ôn Chi Bình đã ra sức thuyết phục bà chuyển đến ở cùng mọi người nhưng bà không chịu.
Khi Ôn Túc An đến, bà Ôn đang ngồi trên ghế sô pha ngoài sân nghe radio, thấy Ôn Túc An đi tới, bà vội vàng đặt máy xuống, chạy ra đón cô.
"Tiểu An!"
Không biết vì sao, Ôn Túc An nhìn thấy bà cụ tóc hoa râm đi về phía mình, hai mắt đột nhiên đỏ hoe, trước đây không có cảm giác gì, hiện tại mới phát hiện mình bất hiếu như thế nào. Từ mâu thuẫn với cha mình mà cô vô tình tổn thương đến bà nội.
Ôn Túc An nghiêng người ôm bà cụ Ôn, sụt sịt, "Bà nội, con về rồi."
"Được, trở về thì tốt, trở về thì tốt." Bà cụ lưng đã hơi còng, so với trước kia thấp đi rất nhiều, chỉ có thể đứng đến ngực Ôn Túc An. Cô ôm bà, cảm nhận hơi ấm từ bờ vai gầy run rẩy của bà.
Bà cụ Ôn vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Túc An, ân cần hỏi cô: "Đói bụng chưa? Đi đường về có mệt không? Bà nấu món gì ngon cho con nhé."
Ôn Túc An kìm nén cảm xúc, "Vâng ạ."
Dù có quan hệ không tốt với Ôn Chi Bình nhưng cô vẫn kính trọng và yêu thương bà nội. Khi mẹ cô vừa ra đi, Ôn Túc An ngày đêm nằm trong vòng tay bà, trong lòng cô, bà là người duy nhất có thể đem lại cho mình cảm giác gia đình.
Ôn Túc An xách hành lý lên lầu, phòng của cô vẫn ở đó, đồ đạc bên trong vẫn như trước, nhưng phong cách nữ tính này không giống với cô hiện tại.
Bà Ôn đích thân nấu cho Ôn Túc An món cơm rượu yêu thích khi còn bé, Ôn Túc An hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi ăn hết.
Thật ra cô không còn thích món cơm rượu này nữa, nó quá ngọt, ăn quá ngấy, nhưng vì để bà vui vẻ, cô vẫn ăn hết như khi cô còn nhỏ.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà Ôn nở ra nụ cười, trông rất mãn nguyện.
Người chăm sóc lão phu nhân cũng là một người giúp việc trong nhà, đã ở đó mấy năm, Ôn Túc An gọi bà là bà Từ. Bà ấy nói với Ôn Túc An rằng đã lâu bà nội cô không vui vẻ như hôm nay.
Ôn Túc An nghe vậy càng buồn hơn.
Trong bữa tối, người nhà Ôn Chi Bình đến, Ôn Túc An không muốn gặp, nhưng lại lo lắng bà nội bị kích động nên bất đắc dĩ chờ ở dưới lầu.
Thấy cô không hài lòng, bà cụ cũng đoán được cô không vui, liền nói: "Bà mới mua một cái tivi đặt trong phòng con, lúc còn nhỏ con rất thích vừa xem tivi vừa ăn cơm. Con lên phòng xem thử đi."
Ôn Túc An trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn do dự, bà Ôn lại đẩy cô một cái, "Đi đi, chuyện này để bà ứng phó."
Ôn Túc An bưng dĩa thức ăn lên lầu, đặt hai chiếc ghế đẩu trước tivi như hồi nhỏ, đặt thức ăn lên rồi lại bật tivi.
Trên thực tế, những người trẻ tuổi ngày nay hiếm khi biết sử dụng tivi, cơ bản họ chỉ xem phim và chương trình truyền hình trên điện thoại di động và máy tính, hầu hết tivi ở nhà chỉ là đồ trang trí.
Ôn Túc An dựa vào trí nhớ tìm được một kênh truyền hình, đó là kênh truyền hình cô yêu thích trước đây, nhưng đáng tiếc lúc này là tin tức thời sự, cũng không có phim hay chương trình giải trí nào để xem.
Ôn Túc An vừa ăn vừa xem tin tức, một lúc sau, dưới lầu có tiếng nói chuyện, hẳn là đám người Ôn Chi Bình.
Ôn Túc An không biết bà nội dùng biện pháp gì ngăn Ôn Chi Bình lại, dù sao tối nay cô thật sự không gặp lại Ôn Chi Bình, cũng không cần phải cãi nhau với ông nữa, đúng là một đêm yên tĩnh.
Mấy ngày sau, Ôn Túc An không gặp lại người nhà Ôn Chi Bình, cô ở nhà bà mỗi ngày, thỉnh thoảng cùng bà nội nghe Hoàng Mai kinh kịch trên đài, có khi cùng bà nội thêu lót giày.
Nhưng dù tránh thế nào thì cũng là người một nhà, không thể tránh khỏi chạm mặt trong đêm giao thừa.
Sáng sớm, cô thay quần áo, cùng bà nội làm sủi cảo, khoảng giữa trưa thì nhà Ôn Chi Bình đến.
"Mẹ, năm mới vui vẻ."
"Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới bà nội!"
"Chúc mừng năm mới, Tư Chi!"
Ôn Túc An quay lưng về phía bọn họ làm sủi cảo, đến khi bà nội nói chuyện với cô thì cô mới quay lại.
Đã mấy năm rồi mới gặp lại Ôn Tư Chi, củ cải nhỏ bây giờ đã thành thiếu nữ, dáng người mảnh khảnh, thấy Ôn Túc An nhìn sang, cô bé khẩn trương gọi: "Chị ơi."
Ôn Túc An không quá thích cô em cùng cha khác mẹ này, nhưng cũng không quá chán ghét, tuy rằng không thích Ôn Chi Bình và Cát Tư Tình, nhưng dù sao đứa nhỏ cũng vô tội, mấy năm nay Ôn Tư Chi cũng đối xử với cô rất chân thành, Ôn Túc An không cần phải tỏ ra lạnh lùng với cô em này.
Ôn Túc An gật đầu đáp lại: "Chào em, Tư Chi."
Ôn Tư Chi nhận được phản hồi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức lấy ra thứ mình mang theo, nói là quà năm mới cho Ôn Túc An. Ôn Túc An nhìn qua, là một loại son môi mới, còn đang thắc mắc Ôn Tư Chi lấy đâu ra tiền để mua những thứ này, Ôn Tư Chi liền nói rằng cô mua nó bằng học bổng.
Ôn Túc An không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này, đành cười nhận lấy, sau đó chuyển 1.000 tệ cho Ôn Tư Chi qua Wechat, nói là tiền lì xì.
Thấy hai chị em quan hệ hòa thuận, Cát Tư Tình không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao vì chuyện năm đó, sợ Ôn Túc An sẽ hận Ôn Tư Chi.
Nghĩ vậy, Cát Tư Tình cũng đưa cho Ôn Túc An một phong bao lì xì nhưng Ôn Túc An lại từ chối.
"Không cần, tôi cũng không còn nhỏ, không cần nhận lì xì."
Bàn tay cầm bao lì xì của Cát Tư Tình lúng túng cứng đờ giữa không trung.
"Lì xì cho con thì con nhận đi, Tết đến đừng làm mọi người không vui." Ôn Chi Bình nhét phong bao lì xì vào trong tay Ôn Túc An, lại bắt đầu chỉ trích cô.
Ôn Túc An như muốn nổ tung, nhưng nhìn bà nội nên cô lại nhịn xuống.
Bà Ôn vỗ lưng bảo cô ngồi xuống ăn cơm.
Bữa cơm diễn ra tẻ nhạt, Ôn Túc An cảm thấy dày vò, chỉ mong đêm nay trôi qua nhanh một chút.
"Cố Chính đang cố thúc đẩy hợp tác với ba."
Ôn Túc An không đáp, tiếp tục ăn cơm.
Ôn Chi Bình liếc nhìn cô một cái rồi nói tiếp: "Lúc trước ba đã không ưa cậu ta, quả nhiên, đúng là loại thanh niên không ra gì. Tưởng hai đứa ở bên nhau 5 năm cũng đã ổn định rồi, kết quả nó dám cắm sừng con gái ba."
Vừa nói, Ôn Chi Bình vừa cao hứng, cuối cùng tức giận đập bàn. Bà nội Ôn nhìn ông với vẻ không hài lòng.
Ôn Chi Bình kìm nén cảm xúc nhưng vẫn không ngừng cằn nhằn.
"Con trai của bạn ba cũng cỡ tuổi con, làm ở doanh nghiệp nhà nước, thu nhập ổn định, cũng có nhà lầu xe hơi, hai đứa nên thử gặp mặt."
Ôn Túc An vẫn không ngẩng đầu, cắt ngang: "Không cần."
Ôn Chi Bình nhíu mày, "Ba là vì muốn tốt cho con. Cậu thanh niên kia rất được, hiếu thảo, biết quan tâm đến người nhà. Con nhìn xem loại bạn trai con tự chọn là cái dạng gì?"
Ôn Túc An hít sâu một hơi, đặt bát đũa xuống, mọi người trong bàn ăn đều ngẩng đầu lên.
"Cố Chính ngoại tình, coi như tôi không may gặp phải đàn ông tồi, nhưng ba có dám bảo đảm thế giới này chỉ còn lại toàn đàn ông tốt không? Hay giống như ba, thích tìm lý do để biện minh cho việc không chung thuỷ của mình?" Ôn Túc An cười lạnh, "Mọi người đều biết lý do tại sao tôi không về nhà. Ba không cần lấy Cố Chính làm lá chắn, không có Cố Chính thì tôi cũng không muốn về nhà."
"Ôn Túc An!"
Ôn Chi Bình từ trên ghế đứng lên, trợn to hai mắt chỉ vào Ôn Túc An, "Con dám nói chuyện với ba mình như vậy?"
"Vậy ba muốn cái gì?"
Ôn Túc An cũng đứng dậy, có một số chuyện không muốn nói trước mặt mọi người trong ngày tết, nếu Ôn Chi Bình đừng chọc giận cô thì cả nhà đã có thể yên ổn ăn xong bữa cơm giao thừa rồi.
Ôn Túc An nhìn Cát Tư Tình cười nói: "Một nhà mấy người sống hạnh phúc với nhau là đủ rồi, hai người cũng không phải không có con gái, có gì tốt thì để lại cho con bé đi, đừng mãi tìm tôi giả lả tỏ vẻ quan tâm, thật ớn lạnh."
Cát Tư Tình sắc mặt tái nhợt.
"Còn nữa." Ôn Túc An lại nhìn Ôn Chi Bình, gằn từng chữ: "Mắng Cố Chính mà ba không thấy chột dạ sao? Hay đàn ông mấy người cho rằng ngoại tình không phải chuyện gì đáng ghê tởm, bên ngoài trăng hoa nhưng về nhà vẫn làm người đàn ông tốt là đủ rồi?"
Oành một tiếng, Ôn Chi Bình ném mạnh chiếc đũa trong tay, chiếc đũa dài đánh thẳng vào mặt Ôn Túc An.
"Làm cái gì vậy?" Bà cụ Ôn mắng một tiếng, lập tức đứng dậy vỗ bàn, "Náo loạn đủ chưa? Năm mới nên chúng mày không muốn bà lão này được ăn Tết yên ổn đúng không? Tiểu An muốn tìm đối tượng kiểu gì là chuyện của nó, điều kiện của nó tốt như vậy còn sợ sẽ không gặp được người tử tế sao? Anh vội vàng gả con gái đi là có ý gì?"
Ôn Túc An vẫn đứng đó, trên mặt lưu lại một vết đỏ dài, cô nhắm mắt lại, cảm giác mất khống chế lại ập đến khiến cô muốn phát điên.
Sau đó, Ôn Chi Bình mắng cô cái gì chính cô cũng không nhớ, vội chạy về phòng khóa cửa lại, dưới lầu phát ra tiếng động, trời bắt đầu đen kịt, toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.
Cô thấy mệt mỏi. Nếu không phải vì quá thất vọng về cha mình, sao bọn họ lại trở thành tình trạng như hôm nay. Khi cô còn nhỏ, một nhà ba người rõ ràng rất hạnh phúc.
Không biết qua bao lâu, cửa bị gõ nhẹ, thanh âm bà nội Ôn nhẹ nhàng truyền vào: "Tiểu An, bọn họ đi rồi, bà nội có thể vào được không?"
Ôn Túc An hoàn hồn, từ dưới đất đứng lên, cô cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, cô chống vào tường, đợi một lúc rồi mới mở cửa.
Bà nội đang cầm túi chườm đá đứng ở cửa, nhìn thấy cô như vậy, hốc mắt bà cụ liền đỏ lên.
Bà đau lòng chườm túi đá lên mặt Ôn Túc An, không nói nhưng hai tay run run.
Ôn Túc An cúi đầu: "Thực xin lỗi bà, hôm nay con lại mất kiểm soát, khiến bà có một năm không được vui vẻ như vậy."
Ôn lão thái thái ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, "Đừng nói như vậy, bà nội biết, là ba con nợ hai mẹ con các con, bà nội biết nhưng lại không thể làm gì, bà già rồi, không thể quản ba con được nữa, cho nên nể mặt bà nội, con tha thứ cho ba con một lần đi, được không?"
Ôn Túc An không dám nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Thật lâu sau, Ôn Túc An khàn giọng nói: "Bà nội, con muốn về bên kia."
Bà cụ im lặng một lúc lâu rồi nói: "Được rồi, nếu con phiền muộn khi về đây thì hãy cứ về nơi làm con thấy vui vẻ."
"Con xin lỗi bà, năm mới con không thể ở bên bà."
"Không sao, giao thừa sắp qua rồi, con có thể về ở cùng bà nội mấy ngày, bà nội đã rất hài lòng rồi."
Ôn Túc An và bà cụ Ôn đã giao ước, tới ngày lễ cô sẽ về thăm bà nhưng sẽ không ghé qua nhà họ Ôn, bà nội cũng không phản đối, chỉ bảo cô phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Ôn Túc An không nói với ai, một mình xách hành lý lên máy bay trở về Vụ Thành vào chiều mùng một Tết.
Vì Tết Nguyên Đán nên rất nhiều thanh niên làm việc ở Vụ Thành đều đã về quê, lúc này thành phố trở nên vắng vẻ. Ôn Túc An kéo hành lý về nhà, muốn nằm nghỉ một lát, nhưng phát hiện mình không buồn ngủ chút nào, trong lòng trống rỗng, cô đi bộ ra ngoài dạo một vòng.
Cừ Tiểu Chiêu đã đưa ba mẹ đi du lịch, Ôn Túc An cũng không muốn phiền Mai Túc. Trước đây không cảm thấy gì, bây giờ lại đột nhiên thấy cô độc, giữa thành phố này, cô không biết phải tìm ai để trải lòng.
Ôn Túc An lững thững đi lên cây cầu bắc qua sông, cô đứng giữa cầu nhìn xuống.
Mặt sông phẳng lặng, phản chiếu ánh nắng chiều lấp lánh, Ôn Túc An đứng đó, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ khiến cô kinh hãi.
Cô đang tự hỏi liệu rơi xuống từ một cây cầu cao như vậy có đau không.
Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ phía sau ——
"Ôn Túc An."
Ôn Túc An sực tỉnh, sững người hai giây rồi quay người.
Lâm Tứ vẫn mặc đồ đen, trời lạnh nhưng anh chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, trông không ấm áp lắm. Anh đang uể oải ngồi trên xe máy, cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn Ôn Túc An cười tủm tỉm.
"Đúng là em sao? Tôi tưởng em đang ở Lăng Thành?"
Ôn Túc An ngây người nhìn anh, đột nhiên muốn khóc.
Lâm Tứ nhìn cô một lúc, tựa hồ đã nhận ra điều gì, nụ cười trên mặt dần dần tắt đi, anh xuống xe đi về phía cô.
"Chuyện gì vậy?"
Ôn Túc An tránh ánh mắt của anh, cô ổn định lại cảm xúc, giả vờ bình tĩnh: "Không có gì, tôi muốn về nhà."
Người trước mặt nhất thời không nói chuyện, Ôn Túc An cũng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, lúc này cô chỉ muốn trốn vào một nơi không ai có thể tìm thấy mình.
Ôn Túc An nhấc chân bước sang một bên, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay cô.
"Muốn ngồi xe không? Tôi chở em đi dạo một vòng."
Anh không hỏi gì, chỉ hỏi cô có muốn ngồi xe của anh không.
Ôn Túc An chậm rãi ngước mắt lên, thật lâu sau mới tìm được một lý do có phần khập khiễng, "Anh chỉ một cái mũ bảo hiểm, tôi sợ chết lắm, lỡ té ngã thì toi mạng."
Lâm Tứ nhìn cô, cười cười, sau đó xoay người đem mũ bảo hiểm đưa tới.
"Sẽ không để cho em té đập đầu đâu."
Anh đội chiếc mũ bảo hiểm hơi lớn lên đầu Ôn Túc An, điều chỉnh kích thước để đảm bảo mũ bảo hiểm không bị rơi ra.
Ôn Túc An che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, chớp chớp mắt nhìn anh, "Còn anh?"
Chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm, anh đã nhường cho cô, còn anh thì sao?
Lâm Tứ xuyên qua mũ bảo hiểm che mặt cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô cười nói: "Tôi không quan trọng."
Một cậu bé gần đó ném một hòn đá xuống sông, khiến mặt sông gợn sóng lăn tăn, gợn sóng lại bị gió thổi qua, hồi lâu không thể bình lặng lại.
"Em quan trọng hơn."