Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 41: Vieux Carre




Mới sáng sớm nhưng phòng cấp cứu của bệnh viện Nhân dân đã sáng đèn, người ra người vào, nửa đêm có trẻ em đột ngột sốt cao, có người say rượu phải cấp cứu, thậm chí có người còn bị hóc xương cá trong cổ họng.

Xe cấp cứu đến cổng bệnh viện.

Cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn được đẩy xuống, bác sĩ trong phòng cấp cứu chạy ra hỏi tình hình.

“Anh ấy bị hành hung.” Bác sĩ đi cùng xe cứu thương nói.

Người đàn ông trên xe đẩy cứng đờ.

Bác sĩ cấp cứu nhìn sang, "Bỏ tay ra, đừng che mặt."

Người đàn ông dừng lại, từ từ rút tay ra.

"Ôi trời, đẹp trai như này sao lại bị đánh thành như vậy..."

Lâm Tứ sắc mặt tái xanh.

Anh nói không cần gọi xe cấp cứu nhưng Ôn Túc An nhất quyết không nghe, khiến anh bị người vây quanh như đang xem khỉ làm trò.

Thật quá xấu hổ.

Ôn Túc An xuống xe kể lại tình hình với bác sĩ: "Anh ấy bị một nhóm người vây đánh, dù anh ấy còn tỉnh táo nhưng tôi lo rằng sẽ bị nội thương."

“Này…” Lâm Tứ kéo góc áo Ôn Túc An, nhấn mạnh: “Không phải bọn họ không bị đánh, họ cũng bị thương, nhưng do người đông quá, có tới năm người đàn ông."

Ôn Túc An chiếu lệ gật đầu: "Em biết rồi."

Lâm Tứ: "..."

Dù sao cũng không ai quan tâm Lâm Tứ có phải là người bị đánh hay không, xét theo tình hình hiện tại thì anh đang bị thương.

Cô y tá bên cạnh hỏi: "Anh gọi cảnh sát à?"

“ Là tôi gọi.” Ôn Túc An nói.

Gọi xong 120, cô lại gọi 110. Lâm Tứ vốn không định gọi cảnh sát, Ôn Túc An một mực không chịu, nói đầu tiên là bị theo dõi, sau đó là bị đánh, hành vi này nhất định là vi phạm pháp luật, người phía sau nhiều khả năng là Cố Chính, Lâm Tứ dù không chấp nhất nhưng cô thì không thể mềm lòng bỏ qua.

Bác sĩ trước xử lý sơ qua vết thương trên người Lâm Tứ, sau đó kiểm tra vết thương trên bụng, vì sợ tổn thương nội tạng hoặc gãy xương nên bác sĩ đề nghị chụp phim trước.

Ôn Túc An bận rộn giúp thanh toán hóa đơn, cùng Lâm Tứ đi kiểm tra tổng quát, một lúc sau mồ hôi ướt lưng.

Không lâu sau, cảnh sát đến.

"Cô gọi cảnh sát?"

“Vâng, là tôi.” Ôn Túc An giơ tay.

Viên cảnh sát liếc nhìn Lâm Tứ nằm trên giường bệnh, theo thói quen hỏi Ôn Túc An: "Cô và nạn nhân có quan hệ gì?"

Lâm Tứ ngước mắt nhìn Ôn Túc An.

"Tôi là bạn gái của anh ấy," cô nói.

Lâm Tứ ngẩn ra.

Sau đó, cảnh sát ghi lại chi tiết vụ việc, Ôn Túc An đưa chiếc đồng hồ cho cảnh sát, sau khi lập biên bản xong, cảnh sát nói: “Chúng tôi sẽ quay lại điều tra kỹ càng, nếu có gì khác sẽ thông báo cho anh chị tiến triển của vụ án."

"Được, cám ơn mọi người."

"Không có chi, việc nên làm."

Sau khi cảnh sát rời đi, kết quả khám nghiệm của Lâm Tứ cũng gửi đến, may mắn là không có vết thương nào nghiêm trọng ngoại trừ một vết nứt nhỏ ở xương sườn, bác sĩ nói đây là do Lâm Tứ biết tự vệ.

Lâm Tứ nghe vậy giật giật khóe miệng, cười một cách vô cảm. Từ nhỏ anh đã học được biện pháp phòng thân như vậy, nếu ngay cả bản thân cũng không biết tự bảo vệ thì đã bị Lâm Tấn Thành đánh chết từ lâu rồi.

Ôn Túc An chú ý tới vẻ mặt của Lâm Tứ, đoán chắc là anh nghĩ tới chuyện xưa, trong lòng lại đau nhói.

Mọi chuyện xong xuôi đã là ba giờ sáng, Lâm Tứ được đưa vào phòng cấp cứu.

"Lại đây nghỉ ngơi đi, cả đêm bận rộn, em không mệt sao?"

Lâm Tứ kéo Ôn Túc An ngồi xuống mép giường, giơ tay lau mồ hôi trên trán cô.

“Đói bụng không, em đi mua đồ ăn cho anh.” Thấy cô lại chuẩn bị đi, Lâm Tứ liền vòng tay ôm cô vào lòng.

Ôn Túc An giật mình, vội đỡ giường để khỏi ngã vào người Lâm Tứ.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, Lâm Tứ cười ha hả, "Anh không phải thủy tinh đụng vào liền vỡ, em hoảng cái gì."

"Sợ chạm vào vết thương của anh."

"Anh không sao."

Ôn Túc An cẩn thận dựa vào trong ngực Lâm Tứ, ôm Lâm Tứ làm cô thật sự cảm thấy an tâm, đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cả hai vẫn chưa hoàn hồn.

Anh chợt nhớ ra một chuyện.

"Cho anh xem cổ tay nào."

Ôn Túc An lúc này mới nhớ tới mình còn bị thương, đưa tay lật một cái, phát hiện đã không còn đau như vậy, "Không sao, không còn đau nữa."

Lâm Tứ nắm tay cô xoa xoa, cổ tay mảnh khảnh nằm gọn trong lòng bàn tay anh, cảm giác như chỉ cần một cái gập nhẹ là có thể bẻ gãy.

Lâm Tứ lẩm bẩm: "Em gầy quá, sau này anh phải vỗ béo em."

“Không, béo lên trông không đẹp đâu.”

"Nhưng mà anh cảm thấy ổn."

Hai người ầm ĩ một hồi, Ôn Túc An có chút buồn ngủ, Lâm Tứ bế cô lên giường ngủ cùng mình.

Ôn Túc An ngượng ngùng, nói đây là bệnh viện, nhất định đòi xuống giường.

Lâm Tứ đè cô xuống, "Ngủ một giấc đi, anh còn có thể làm gì được em sao?"

Ôn Túc An nhìn anh, "Anh đã như vậy rồi, có thể làm gì thì cũng quá lợi hại."

Lâm Tứ khẽ híp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không kiêng dè, "Vậy em có muốn thử một chút không? Ở trong bệnh viện hẳn là rất k1ch thích..."

Nếu không phải anh là một bệnh nhân bị thương, Ôn Túc An hiện tại đã đánh anh rồi.

Hai người ôm nhau nằm trên giường bệnh nhỏ, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh trầm thấp đối thoại của bọn họ.

Lâm Tứ để Ôn Túc An tựa vào cánh tay mình, nghiêm túc nhấn mạnh: "Chuyện này cứ giao cho cảnh sát, mặc kệ Cố Chính có giở trò gì hay không, một mình em không được đi tìm anh ta, hiểu chưa?"

Ôn Túc An là người nóng tính, khi biết Cố Chính có thể đã thuê người đánh Lâm Tứ, cô thật sự suýt nữa lao đến công ty Cố Chính, nhưng bình tĩnh lại mà nghĩ, nếu cô làm như vậy thì cuối cùng chỉ có cô là người chịu thiệt.

Ác ý của Cố Chính đối với Lâm Tứ chẳng qua là ghen tuông, nhưng đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, Lâm Tứ không thể để Ôn Túc An đứng ra bênh vực mình.

"Hiểu rồi, anh đã nói mấy lần rồi."

"Anh chỉ muốn em nhớ kỹ, không bao giờ được đi tìm anh ta một mình."

Ôn Túc An ậm ừ, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh.

Cô chọc chọc vào ngực Lâm Tứ, cười nói: "Vừa rồi anh nói không muốn em gặp tên khốn kia, có phải là vì anh đang ghen không?"

Lâm Tứ mặc cho cô nói: “Đương nhiên, giấm của bạn gái tại sao lại không ăn.” Anh cong môi, cúi đầu hôn lên môi cô, thấy chưa đủ lại mổ nhẹ vào môi cô, thanh âm rất trầm: “Ôn Ôn, anh không rộng lượng đâu, anh không muốn em tiếp xúc với anh ta nữa, mặc dù anh biết dấu ấn năm năm khó có thể xóa nhòa, nhưng anh hy vọng tất cả những gì của em bây giờ đều chỉ xoay quanh anh thôi, được không?"

Lời nói vừa thẳng thắn vừa chân tình.

Ôn Túc An đã hạ quyết tâm ngay từ lúc chủ động hôn Lâm Tứ, cô không muốn chần chừ nữa, ở đời mấy ai thật sự có thể tính trước được kết cuộc, chi bằng cứ dũng cảm bước lên phía trước.

Dù không nói rõ nhưng cô biết Lâm Tứ hiểu ý nghĩa của nụ hôn đó.

"Là của anh, tất cả đều là của anh."

Ôn Túc An nhẹ nhàng ôm eo Lâm Tứ, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh, "A Tứ, yên tâm, từ nay về sau em sẽ ở bên anh."

Có người đồng hành là một việc tốt đẹp, Lâm Tứ đột nhiên cảm thấy mũi mình có chút chua xót.

——

Tin tức Lâm Tứ bị thương truyền đi rất nhanh, ngày hôm sau đã có rất nhiều người kéo đến thăm. Cừ Tiểu Chiêu tan sở trực tiếp chạy tới, nhìn Lâm Tứ sắc mặt trắng xanh mà cười đến mức không nhịn được, gần như tắt thở.

Lâm Tứ xấu hổ chết đi được, cũng không giận nổi, chỉ có thể gọi Ôn Túc An, "Em mau xử lý bạn tốt của mình đi."

Ôn Túc An sợ Lâm Tứ thật sự nổi giận nên vội vàng kéo Cừ Tiểu Chiêu ra khỏi phòng bệnh.

"Được rồi, cho anh ấy chút mặt mũi đi mà."

Cừ Tiểu Chiêu cười xoa xoa gò má đau nhức, ánh mắt mơ hồ, tặc lưỡi mấy cái, “Sao, cậu cảm thấy có lỗi với anh ấy hả?"

Ôn Túc An cũng không giấu diếm, "Ừ, cho nên đừng chọc anh ấy nữa, nếu không tôi sẽ đánh cậu một trận."

“A!” Cừ Tiểu Chiêu kích động, “Hai người quen nhau khi nào vậy?”

Ôn Túc An suy nghĩ một chút, "Ngày hôm qua."

"Hôm qua là ngày gì? Bắt đầu xác định từ khi nào? Đã tỏ tình chưa?"

Nghĩ một cách cẩn thận thì đúng là không có lời tỏ tình chính thức.

Ôn Túc An có chút không để ý, "Nhìn là biết rồi, còn có thể nói cái gì?"

Cừ Tiểu Chiêu gần như không nói nên lời, "Sao cậu không có lễ nghĩa gì vậy, hai người ở bên nhau đều phải thổ lộ chính thức chứ."

"Cậu là học sinh tiểu học à?" Ôn Túc An hừ nhẹ một tiếng, "Người lớn chúng ta đều thuộc phái hành động."

Cừ Tiểu Chiêu cười to, "Đúng đúng đúng, hành động, trước dục sau tình, hai người đi tiên phong."

Trong khoảng thời gian này Cừ Tiểu Chiêu rất trống trải và cô đơn, Ôn Túc An nghe được lời này có thể biết được cô nàng đang ghen tị.

"Mau tìm người yêu đi, đừng ở đây ghen tị."

"Nếu như tìm được cần gì mỗi ngày chạy qua phá đám cậu?"

Chuyện này vừa nhắc tới, Ôn Túc An lập tức nói: "Ôi, sau này cậu cũng không thể chạy tới nhà của tôi nữa rồi, giờ tôi không còn độc thân nên rất bất tiện đó."

"..."

"Ôn Túc An, đồ trọng sắc khinh bạn"

Lâm Tứ nằm viện mấy ngày, sau khi xác định vết thương không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, Ôn Túc An mới yên tâm cho anh xuất viện, trên đường về nhà, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc làm sao giúp Lâm Tứ bồi bổ.

Vừa vào cửa đã bị ôm từ phía sau, Ôn Túc An sợ động đến vết thương của anh nên không chống cự.

"Anh vào nghỉ ngơi đi, em đi nấu một ít canh xương cho anh."

Lâm Tứ thấp giọng đáp lại, nhưng cũng không buông cô ra.

Lúc này Vụ Thành đã bước vào mùa hè, nhiệt độ rất cao, hai người ôm nhau một lúc thì đổ mồ hôi ướt áo.

“Buông em ra trước, em đi bật điều hòa.” Ôn Túc An thoát khỏi vòng tay Lâm Tứ, bật điều hòa lên.

Lâm Tứ thay giày ở cửa, đi thẳng đến chỗ Ôn Túc An đang bật điều hòa, không nói một lời ôm lấy eo cô, hôn thật sâu sau gáy cô.

Mấy ngày nay vết thương trên mặt anh đã tốt hơn, vết thương ở khóe miệng cũng đã lành, nhưng Ôn Túc An vẫn luôn lo lắng, vì trong bệnh viện có nhiều người nên cô từ chối Lâm Tứ thân mật mấy lần, cứ như vậy kéo dài cho đến khi về đến nhà, Lâm Tứ rốt cục chịu không nổi nữa.

Ôn Túc An lúc đầu hơi giãy giụa, nhưng rất nhanh liền ngoan ngoãn ôm lấy Lâm Tứ. Lâm Tứ liền đẩy cô vào tường, thấp giọng khen: "Ngoan."

Sau một hồi trêu chọc, hai người bắt đầu bốc hỏa, nhịp thở dồn dập, thở ra nóng rực.

Ôn Túc An lo lắng, "Vết thương của anh..."

“Ừ.” Lâm Tứ vùi đầu vào cổ cô, vờn quanh, “Vậy nên để em tự hành động nhé?”

Ôn Túc An nuốt nước bọt, cô còn đang suy nghĩ tính khả thi của đề nghị này thì Lâm Tứ đã bế cô vào phòng ngủ.

...

Sức khỏe của Lâm Tứ rất tốt, nhìn không giống người vừa bị nứt xương sườn, ngược lại Ôn Túc An càng ngày càng tệ, cuối cùng Lâm Tứ rủ cô đi chạy bộ buổi sáng.

Ôn Túc An nằm trên giường không muốn động đậy, lúc này cô cũng không lo lắng Lâm Tứ bị thương, yên tâm để anh thu dọn đống hỗn độn trong phòng.

Cô bọc trong chăn nhìn Lâm Tứ đi tới đi lui, đột nhiên nói: "Sắp tới anh nhớ dưỡng tốt vết thương trên mặt."

Lâm Tứ liếc cô một cái, hừ một tiếng, "Làm sao? Chê anh xấu hả?"

“Cái gì vậy” Ôn Túc An lật người, nằm ở trên giường nghịch điện thoại, “Tháng sau dẫn anh về thăm bà nội, sợ anh doạ bà."

Lâm Tứ sửng sốt.

Thấy anh không có phản ứng, Ôn Túc An nhướng mắt cười nói: "Cháu rể có nghe không đấy?"

Lâm Tứ đặt thùng rác xuống, ném mình lên giường, đè Ôn Túc An dưới thân, nhỏ giọng nói với cô, giọng điệu mang theo vui sướng không kiềm chế được, "Em nói lại lần nữa đi."

"Tháng sau mang anh trở về thăm bà nội."

"Câu tiếp theo."

"Có nghe thấy không?"

"Ba từ cuối cùng."

"Gì cơ? Em quên rồi, này, đừng làm nhột em."

Người trên giường lại lăn lộn một lúc, điều hòa đang chạy mà nhiệt độ trong nhà vẫn nóng đến khó tin.

Sau khi yêu, Ôn Túc An không còn hung hăng so đo thắng thua khi làm chuyện ấy, lúc này Lâm Tứ mới phát hiện ra cô cũng có một điểm đáng yêu như vậy.

Ôn Túc An cong khóe miệng cười giả tạo: “Anh ở trước mặt bạn gái cũ cũng bi3n thái như vậy hả? Nói câu trước câu sau liền muốn động tay."

Lại tới rồi, vừa khen ngoan thì lại bắt đầu hung hăng.

Ôn Túc An nhìn thấy sắc mặt đen thui của anh, cười đắc thắng, lại ôm anh làm nũng: “Vậy từ nay về sau em chỉ ngoan với một mình anh trai thôi được không..."

Lâm Tứ xương cốt tê rần, thật không biết cô học ở đâu ra chiêu này, ai mà chịu nổi.

Anh thực sự yêu chết cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.