Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 16




Đột nhiên điểm mẫn cảm bị chọt đến, cả người của tôi căng cứng hết lại, đau mỏi từ chỗ thắt lưng xuống, phần ƈôи ŧɦịŧ còn lại lập tức đút hết cả vào, hậu huyệt bị lấp đầy hoàn toàn, phần bụng dường như bị đè ra một hình dạng đáng sợ. 

Tôi đột nhiên bật khóc một tiếng, nước mắt rơi xuống. 

Adam không động, vuốt ve làn da sau gáy của tôi, hôn dọc theo sườn cổ tới vành tai, rồi lại liếm nước mắt trên khoé mắt ướŧ áŧ của tôi, thấp giọng nói.

“Gia, em tự động, được không?”

Tôi trợn tròn mắt, kích động nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xuống, khuôn mặt nóng hổi, cảm thấy xấu hổ và khó chịu không nói nên lời.

Adam cũng nói tiếp, chỉ cẩn thận từng chút hôn tôi, nụ hôn ấm áp gói trọn tôi lại, trong lúc hoảng hốt tôi giống như lại trở về trên chiếc giường của nhà tù, chúng tôi làʍ ŧìиɦ trên chiếc giường nhỏ hẹp u ám, hắn chỉ cho phép tôi ở bên mà trong mắt tôi cũng chỉ có hắn.

Nói không ra được là cảm giác gì, giống như là nương tựa lẫn nhau, cũng giống như quấn quýt với nhau mới có thể tiếp tục sống.

Tôi đã quen với sự xâm lược của hắn từ lâu, rất nhanh đã thích ứng được ƈôи ŧɦịŧ thô dài, thấy hắn thật sự là một lúc lâu cũng không hề động, trái lại người sốt ruột lại là tôi, nói chung khát vọng càng mạnh mẽ thì sự điên cuồng của tình ái càng sưởi ấm linh hồn tôi.

Nhưng tôi không dám nhìn vào mắt của Adam, khi đối mắt nhạt màu nhìn tôi chăm chú kia khiến tôi không biết phải làm thế nào, trong những lúc này thì thứ cảm xúc, trạng thái càng khiến tôi cảm thấy không thể chịu nổi đều bị hắn nhìn thấu.

Nhịn được một lúc nhưng thật sự là không nhịn nổi nữa, chất lỏng chảy ra từ trong người cũng khát vọng hắn như tôi vậy, tôi chỉ có thể lung tung hôn hắn mấy cái, sau đó nhỏ giọng cầu xin nói.

“Anh nhắm mắt lại đi.”

Hắn nhìn tôi, giống như đang muốn nói cái gì đó nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, lông mi dài cụp xuống.

Đây là cảnh tượng lấy lòng hắn khác hoàn toàn so với lần đầu, lúc đó tôi bị ép buộc phải dùng cơ thể để thu hút hắn, là vì để được sống trong nhà tù cho nên liêm sỉ đã bị vứt ra sau đầu từ lâu rồi.

Nhưng hiện tại tôi đã rời khỏi nhà tù rồi, vẫn là trên chiếc giường tôi đã ngủ mười năm ở trong phòng ngủ nhưng tôi lại sợ hãi bởi vì một người mà khát vọng cái ôm của hắn. 

Tôi như rơi vào đại địch nhìn hắn nhắm mắt, sau đó vịn vào vai của hắn chầm chậm tự mình chuyển động, ƈôи ŧɦịŧ thô to nóng bỏng dùng cách thức quen thuộc tiến vào trong tôi, chậm rãi mà mạnh mẽ.

Adam thật sự không động chút nào, chỉ là hô hấp có chút loạn, một bên tay cũng đỡ lấy eo của tôi, nhắm mắt hôn tôi.

Một lát sau, tôi tựa vào bờ vai của hắn thở gấp, tự dưng sinh ra cảm giác tủi thân bất lực, khó có thể mở miệng nhỏ giọng khóc.

“Tôi hết sức rồi…”

Adam hôn lên tóc mai của tôi, nâng eo tôi lên rồi lật người tôi lại đè lên, chân bị hắn tì lên trên vai, hắn cúi người xuống giống như một con dã thú muốn xé rách tôi vậy, ánh sáng trong phòng ngủ ẩn ở sau lưng hắn.

Hắn vẫn im lặng, nhưng dùng động tác với tần suất cao xuyên xỏ cơ thể tôi, kɦoáı ƈảʍ chậm chập bỗng vọt tới giống như nước lũ, tôi quắp chặt ngón chân lại, tiếng hít thở dồn dập cũng không theo kịp động tác của hắn, giống như sắp bị ngạt thở rồi vậy.

Kɦoáı ƈảʍ quen thuộc khiến tôi đắm chìm vào trong đó, cả người tôi kích động run rẩy không ngừng, không biết đã trôi qua bao lâu hắn dán vào tai tôi nói.

“Bắn đi.”

Trong nháy mắt giọng nói vừa vang lên, tôi run run bắn ra, chất lỏng nóng bỏng cũng lấp đầy vào trong cơ thể tôi.

Lần này chúng tôi làm đến khi trời sáng, đến tận khi tôi mệt mỏi ngất đi, cũng nhớ được cảm giác hắn ôm tôi vào trong lòng làm tôi từ đằng sau, một cái chân bị nhấc lên, ở góc độ như thế này mang đến một cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ không giống với trước đó, từng dòng từng dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ của tôi làm ướt khăn trải giường.

Đã mệt mỏi rã rời mà tôi vẫn còn nắm lấy ngón tay của hắn, hai mắt đẫm lệ nhỏ tiếng lẩm bẩm không rõ.

“Đừng… đừng vứt bỏ tôi… tôi không muốn ở một mình…”

Adam hôn lên đôi mắt nhắm lại của tôi, sau đó đan chặt với mười ngón tay của tôi, tiếng tim đập mạnh mẽ dồn dập lấn át hơi thở lo sợ của tôi, nước mắt yếu đuối của tôi và nhịp tim cô độc của tôi.

Hắn nói.

“Tôi sẽ không rời xa em, ngủ đi.”

Thành phố này rất hay mưa, tôi đã làm quen với nó và cảm thấy bình thường rồi, nước mưa ở bên ngoài cứ liên tiếp nhau không ngừng, bầu trời xám xịt âm u.

Tôi làm tỏ trên chiếc sô pha nhỏ bên cửa sổ nhìn một lúc, sau đó buồn bực xỏ dép lê đi về phía chiếc sô pha trong phòng khách, âm thanh đang nói chuyện dừng lại, ánh mắt xa lạ nhìn lại.

Tôi căng thẳng cúi đầu xuống nhìn đôi dép lông mềm mại, ngựa quen đường cũ tìm được vị trí của Adam trên sô pha sau đó cởi dép sà vào lòng của hắn, chôn đầu nhỏ giọng nói.

“Lạnh.”

Cơ thể của Adam rất ấm áp, sự ấm áp khác hoàn toàn với màu tóc và màu mắt của hắn, là nơi mà tôi đặc biệt không nỡ trong những ngày mưa lạnh lẽo này.

Từ sau khi về đến nhà, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người đến tìm Adam, nói tiếng Đức, tôi nghe không hiểu.

Adam không muốn làm phiền tôi, từng bày tỏ muốn ra ngoài nói chuyện với bọn họ nhưng tôi không muốn rời xa hắn, không muốn trong căn phòng này chỉ còn lại một mình tôi, nên nói là không sao cả.

Cho nên lâu dần, người đến tìm gặp Adam đều sẽ đến nhà của tôi, bọn họ dường như đã biết được quan hệ của tôi với Adam, cũng đều nhắm mắt làm ngơ với sự tồn tại của tôi.

Adam xoa tóc của tôi, sau đó lấy tấm thảm vứt tuỳ tiện trên sô pha đắp lên người tôi, tiếp tục nói chuyện với đối phương.

Giọng nói của hắn trầm thấp, nói vừa nhanh vừa lạnh lùng, nhưng bàn tay vuốt ve tôi lại rất ấm.

Rất nhanh người trong phòng khách đã rời đi rồi, Adam nghĩ là tôi đã ngủ, đang muốn ôm tôi về phòng ngủ thì bị tôi ngăn lại, tôi nhìn cửa sổ sát đất bên cạnh nói.

“Tôi muốn đi đến bên kia đánh đàn.”

Ở bên cạnh cửa sổ sát đất ngoài sô pha nhỏ và thảm còn đặt một cái đàn piano màu trắng, trước kia tôi làm ồn muốn học đàn piano nên bố mẹ mua đàn piano về cho tôi, mời giáo viên dạy piano đến, nhưng chẳng qua được bao lâu tôi đã không chịu nổi sự tẻ nhạt của việc luyện tập nên đã bỏ dở giữa chừng.

Cho đến bây giờ, tôi cũng chỉ biết đàn một khúc .

Tôi không thích những ngày mưa ẩm ướt, không thích nhất là ra ngoài vào ngày mưa, như thế sẽ bị bẩn lấm lem, có cẩn thận như thế nào cũng sẽ bị dính bùn đất, cho nên vào ngày mưa có thể ở trong nhà thì tâm trạng của tôi sẽ rất tốt.

Không khí yên ắng, không khí hoà hợp, tôi ngồi trên chiếc ghế đàn piano đánh một khúc duy nhất mình biết, tay hạ xuống tự nhiên mà đàn nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Adam đứng ở bên cạnh đàn piano nhìn tôi, lắng nghe rất chuyên chú.

Đàn xong một khúc, tôi ngồi im lặng một lúc lâu, tâm trạng vui vẻ dần dần chìm xuống, mở mịt nhìn nước mưa bên ngoài, lẩm bẩm nói.

“Mưa lớn quá.”

Adam ngồi ở bên cạnh người tôi, nắm lấy vai tôi rồi ôm tôi vào trong lòng hắn.

Tôi lúng ta lúng túng nhìn hắn, lòng bàn tay bị nhét một thứ cưng cứng, cúi đầu xuống nhìn thì là socola trắng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong túi của Adam luôn có socola trắng.

Tôi bóc vỏ một miếng ra, ngậm vào trong miệng, vị ngọt dần dần lan ra, cho nên tôi lờ mờ nói.

“Rất ngọt.”

Adam tiến đến hôn lên môi của tôi, sau đó hùa theo nói.

“Đúng là rất ngọt.”

Tôi đang ngơ ngẩn thì nhìn thấy ngón tay thon dài của hắn đặt trên phím đàn đen trắng, ngay sau đó tiếng đàn lưu loát êm tai vang lên từ sự trôi chảy của đầu ngón tay hắn, lan rộng khắp căn biệt thự trống rỗng.

Tiếng mưa ồn lại bị tiếng đàn lấn át, tôi ngạc nhiên một lúc, không lên tiếng làm phiền hắn mà chỉ ngậm socola nghe hắn đánh đàn.

Tiết tấu của khúc này rất nhanh, đến cả tiếng mưa ở bên ngoài cũng trở nên không còn đáng ghét như thế nữa.

Hắn dừng lại, tôi mới không nén được khen ngợi nói.

“Anh giỏi quá, vậy mà còn biết đánh đàn piano.”

Adam vòng ra sau lưng ôm tôi, giống như một chú chó lớn dính người cọ xát mặt của tôi, nghiêm túc nói.

“Em cũng rất giỏi.”

Tôi xấu hổ nhỏ tiếng thẳng thắn nói.

“Tôi chỉ biết đàn một khúc, không giống như anh, anh chắc chắn là biết rất nhiều.”

“Tôi có thể dạy em.”

Bàn tay có khớp xương rõ ràng bao phủ lên bàn tay tôi, nhấc lên rồi đặt trên phím đàn, nhấn xuống rồi lập tức vang lên âm thanh trong trẻo.

Tôi lầu bầu nói.

“Tôi không muốn học, chán lắm, nghe anh đàn là được rồi.”

Adam không tiếp tục chủ đề nói chuyện này nữa, ráta chuyên chú chọc ngón tay của tôi rồi vén lọn tóc dài của tôi lên, đột nhiên hỏi.

“Có muốn về trường đi học hay không?”

Tôi ngẩn ra một lúc, sau đó cắn môi, vùi đầu xuống càng thấp hơn.

“Tôi không muốn.”

Tôi đã rời đi lâu như vậy, nếu như thật sự là vu cáo hãm hại thì tôi nên trở về thật nhanh sau khi bị bắt lại, nhưng bây giờ cũng đã trôi qua mấy tháng rồi, cho dù tôi có giải thích sự thật thì bọn họ cũng không nhất định sẽ tin.

Khuôn mặt của các bạn ngày trước vậy mà có chút mờ ảo, mà những kiến thức đã học qua tôi cũng sắp không nhớ rõ nữa rồi.

Lúc nào Adam cũng nuông chiều tôi, lần này lại nói.

“Không được, em bắt buộc phải về trường đi học.”

Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, cũng có chút tức giận chống cự nói.

“Tôi không muốn! Tôi nói tôi không muốn!”

Sau khi nói xong tôi nhảy xuống khỏi ngực hắn, nổi giận đùng đùng chạy lên trên lầu, Adam gọi tôi ở sau lưng, tiếng bước chân vừa nhanh vừa mạnh đuổi theo lên.

Hắn ôm lấy tôi từ sau lưng, thoả hiệp nói lại.

“Em không muốn đi thì không đi nữa, vậy thì học ở nhà có được không?”

Lửa giận dâng lên ở trong lòng lập tức bị giọng nói ấm áp của hắn vỗ về, tôi cũng không có cách trách móc hắn cái gì, bởi vì đây vốn dĩ là do tôi không đúng.

Tôi cũng có chút tức giận vì sao hắn lại đối xử với tôi tốt như thế, tốt đến nỗi tôi càng ngày sẽ càng dựa vào sự nuông chiều của hắn mà muốn làm gì thì làm, còn kiêu ngạo hơn lúc bố mẹ còn trên đời.

Mà tôi cũng hiểu hắn vì sao làm vậy.

Lúc mới đầu là không dám tin, nhưng từng hành động của hắn đều đang biểu đạt rất rõ ràng, từ lần đầu tiên hắn cho phép tôi đi theo hắn lúc ở nhà tù, tôi đã là sự khác biệt đối với hắn rồi.

Hắn thật sự thích tôi sao?

Trong lòng của rất rối bời, vẫn còn ngây ngốc một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn cũng vẫn luôn im lặng đợi tôi.

Trong lòng tự dưng nảy sinh ra cảm giác hoảng loạn mất tự khiên khó hiểu, tôi cúi đầu nói.

“Vậy thì ở trong nhà đi.”

Adam nở nụ cười rất nhẹ, tiếng cười kia dán ở bên tai tôi, khiến tim tôi rung động.

Hắn dùng giọng dịu dàng, tán thưởng nói.

“Ngoan lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.