Cũng không biết đã bao lâu sau, chúng tôi cuối cùng cũng khóc đủ. Tôi ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã sáng rõ, thế giới một màn tuyết trắng xóa lặng lẽ, đẹp đẽ thanh tân kỳ lạ, hoàn toàn tìm không ra vết tích gió giật tuyết rơi điên cuồng tối qua.
“Tiễn Ni, anh đi đây. Hai người.... ...... nhất định phải hạnh phúc!” Tú Triết đưa ống tay áo lên chùi nước mắt, kiên định bước ra cửa.
Nhìn theo bóng dáng dần xa của Tú Triết, trong tính tắc tôi bỗng thấy tâm trạng mình thoải mái hơn. Ha ha, ha ha....thì ra, tất cả mọi người: me, Thuần Hy, Tú Triết... cuối cùng, đều sẽ bỏ tôi mà đi sao? *>.
Không, có một người sẽ không bao giờ bỏ tôi, nhất định là không! Đó chính là bố yêu dấu của tôi! Bố, Tiễn Ni sẽ đến chỗ bố ngay đây. Dù sao thành phố này đã không còn khiến con thấy lưu luyến nữa rồi...!
Tôi lôi điện thoại ra, bắt đầu gọi cho bố. Tôi bảo với ông chiều nay sẽ ngồi tàu hỏa đến chỗ ông ở, Ha ha Quách Tiễn Ni này cuối cùng phải nói lời bye bye với quá khứ rồi, bắt đầu sống lại một cuộc sống mới! Year, tuyệt quá! Lập tức trở về thu dọn hành lý, nếu không sẽ không kịp chuyến tàu chiều mất.
Còn cách giờ tàu chạy một tiếng đồng hồ, tôi đã ngồi trong phòng đợi. =.= Chán quá đi mất, game điện thoại di động cũng chơi chán rồi, sao tàu hỏa chưa đến nhỉ?
Đúng rồi, gọi cho Tịnh Mỹ vậy, tuy lần này tôi ra đi không định nói cho ai biết, nhưng Tịnh Mỹ có lẽ là ngoại lệ chăng.
“Alo, Tịnh Mỹ hả?”
“ừ”
“Tịnh Mỹ, cậu đoán xem giờ tớ đang ở đâu?”
“Không đoán”
Tên này kiểu gì thế nhỉ, thật không biết bạn trai nó chịu đựng tính cách nó thế nào nữa. “Vậy tớ bảo cho biết nhớ, bây giờ tớ đang ở ga tàu hỏa...”
“cậu ở đó làm quái gì thế?” Cuối cùng nó cũng phản ứng, thế mới là bạn thân chứ. “Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Nói ra thì dài lắm, Tịnh Mỹ... .Ai da, hình như sắp hết pin rồi, đợi tớ đến đó lại cho cậu sau nhé, thôi, tớ cúp máy đây.”
“Khoan đã...”
Cái điện thoại chết tiệt, nói hết pin là hết thật, Tịnh Mỹ còn chưa nói hết mà! Hình như nó có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi thì phải! Thôi vậy đợi đến chỗ bố rồi gọi lại cho nó.
Tàu hỏa cuối cùng đã về ga, tôi xách hành lý lên tàu. Tạm biệt nhé, thành phố tôi sinh ra và lớn lên.
Tạm biệt nhé, trường Cao trung Sâm Vĩnh Tạm biệt nhé, toàn thể huynh đệ tỉ muội lớp E033 Tạm biệt nhé, cô Mặt bánh bao và thầy hói Tạm biệt nhé, bác trai, bác gái và Thuần Hiến Tạm biệt nhé, Tịnh Mỹ Tạm biệt nhé, Tú Triết
Tạm biệt nhé, Thuần Hy, người mà tôi thích, người mà tôi yêu, người mà tôi cố quên. A_A Có lẽ, có lẽ lần này đi tôi sẽ không bao giờ trở lại, mãi mãi.... Làm sao đây? Hình như lại sắp khóc rồi....
Tôi cứ ngỡ tôi chẳng còn chút lưu luyến gì thành phố này, Vậy mà khi sắp ra đi tôi mới phát hiện, tôi lại lưu luyến nó nhiều đến thế, nhiều đến thế....
Hồi ức...hồi ức cuồn cuộn chảy như dòng toàng giang, hồi ức ngọt ngào đắng cay lẫn lộn trong 17 năm....
“U.... .... u.... .... u....... ” Tàu hỏa sắp chạy rồi.
Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sô, ngắm thành phố mình sắp rời xa, ngắm những người mình đã đưa tiễn ngoài kia.... ....
0_0 ôi, bên kia lại còn có người đang chạy đuôi theo tàu hỏa như đồ ngốc kìa, hình như còn ôm một bó hoa hồng to tướng.... .....
Anh ta đang chạy đua với tàu hỏa chăng? Haizzzzzz, không biết là anh chàng si tình nào nhỉ? Thật là lãng mạn! Cô gái được anh theo đuổi hạnh phúc quá ~ không biết cô gái đó như thế nào nhỉ? Có đẹp không? Tính tình có đáng yêu không?
Tôi cũng rất muốn có người đối với mình như thế! Nếu là Thuần Hy, nếu Thuần Hy làm vậy, tôi nhất định sẽ chảy cả nước mắt nước mũi, hoặc có thể sẽ trao cho anh một cái hôn dài ngọt ngào ngay tại chỗ chưa biết chừng.... .......
Nhưng..... nhưng mà làm sao thế được, tuyệt đối là không thể.... ...... ....... Thuần Hy là người lạnh lùng như thế, sao làm chuyện như vậy được? Nếu mà thế thật thì heo cũng biết bay rồi! Nếu là Tú Triết thì còn có thể.... .....
Thế nhưng, Tú Triết đời này kiếp này sẽ không làm thế với tôi nữa, chúng tôi đã chia tay rồi, đúng, vào sáng nay anh nói kiếp này sẽ ưao tôi cho Thuần Hy, nhưng kiếp sau nhất định sẽ ở bên tôi, chúng tôi còn nắm tay thề nguyền về sau, còn ôm nhau.... ...... ...... Lần ôm nhau cuối cùng của kiếp này.... ....... Sau đó, anh đã đi, lúc anh đi còn nói gì nữa nhỉ? Hai người....nhất định phải hạnh phúc.... .....
Hạnh phúc....... hai người.... ....... >.
Trời? Cái người chạy theo tàu hỏa cũng nhanh thật chớp mắt đã chạy đến chỗ cửa sổ, chỗ tôi ngồi rồi ~ xem ra dây thần kinh vận động cũng phát triển ghê nhỉ?
Cũng không biết anh chàng si tình kia vóc dáng thế nào? Không biết có đẹp trai không? Nhìn thử xem! ừ! Được! Dù sao cũng đang rảnh rỗi mà! Hi hi-
Ghét quá! Bó hoa hồng kia to vật vã, che mất cả gương mặt anh ta. Một bó hoa to như thế chặn ngay tầm nhìn của anh ta, chắc là không thấy đường mất? Có bị ngã không nhỉ? Thật sự là tôi có hơi lo lắng -;-
Um, một bó hoa to như thế có bao nhiêu bông nhỉ? Có lẽ không dưới 1000 bông đâu nhỉ? Bởi vì nhìn có vẻ còn nhiều hơn bó hoa lần trước Tú Triết tặng tôi mà! Đúng là lãng mạn quá.....
ôi chao! Anh chàng đó lợi hại quá, hình như càng chạy càng nhanh! Gần đến chỗ cửa sổ tôi ngồi rồi, chẳng nhẽ cô gái anh ta theo đuổi ngồi cạnh tôi sao?
Hơn nữa..... hơn nữa bó hoa bắt đầu dịch về phía sau, về phía sau.... Gương mặt anh ta cũng bắt đầu lộ dần từng chút một....Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, sắp nhìn thấy rồi, sắp nhìn thấy mặt anh ta rồi.... ...
Trời ơi!!! Trời ơi!!!!! Kim Thuần Hy!!!
Không sai! Là anh! Là Kim Thuần Hy! Là Thuần Hy!
Là Thuần Hy mà tôi thích, là Thuần Hy mà tôi yêu say đắm, là Thuần Hy mà tôi đã
định lãng quên.......
Nước mắt tôi như thủy triều dâng lên, bắt đầu tuôn ra ào ạt.... ...... ...
Thuần Hy, Thuần Hy.... ...... ...... ...... ... " Tôi cố hết sức đập thật mạnh vào cửa kính.
Anh nhìn thấy tôi rồi! Nhìn thấy tôi rồi!
Lúc này đây anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình mà hoảng hốt, mồ hôi đầm đìa và thở hồng hộc chạy đuổi theo tàu hỏa....
Không được! Tôi phải xuống tàu! Tôi phải xuống tàu! Tôi! Nhất định! Phải! Xuống! Tàu!
Thuần Hy rõ ràng đã thấm mệt rồi, khoảng cách giữa chúng tôi đang giãn ra từng chút một, từng chút một.... ...
Đừng! Tôi không muốn xa Thuần Hy! Tôi không muốn xa Thuần Hy của tôi!
Thuần Hy, anh ấy.... .....vừa đuổi theo một quãng đường xa đến thế....để giữ tôi lại, Thuần Hy anh.... .... đang nỗ lực đuổi theo, anh đã cố gắng đến thế.... ......... Quách Tiễn Ni, chẳng nhẽ mi không đáp lại được sao?
Tôi đẩy mạnh của kính lên!
>_
Cùng với tiếng kêu thét kinh hãi của mọi người trong khoang, tôi luồn người qua khung cửa, nhảy xuống.