Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 36: Xuân quang phát lộ ra ngoài




"Bài tập cô làm xong chưa?-_-" Câu đầu tiên Thuần Hy thổi ra khi hai chúng tôi ăn riêng với nhau lại là câu này, chẳng biết lãng mạn là gì, phá hoại không khí!

"vẫn chưa bắt đầu! Mai làm cũng không muộn mà"

"Quên đi với trình độ của cô à?Lần trước chẳng lẽ cô bị phạt chưa đủ hả?

Anh! Đúng là xem thường người khác quá đáng!

"Tôi chỉ nói sự thật!!" Đúng là tên chiết tiệt, lúc ăn cơm lại nói những lời này, cố tình phá hoại sự thèm ăn của tôi đây mà, báo hại tôi ôm mối hận đầy bụng đây!

Đợi đi! Tối nay tôi sẽ làm hết đống bài tập đó cho xem! Hừ—!

Không ngờ một nỗi là, lại bị tên quạ đen đó nói trúng T_T Sao bài tập gì mà khó thế này, ôi chao, khó quá! Buồn bực thêm bực bội!

Ôi ~chao~ơi, đề bài chết tiệt này sao cứ đối đầu với ta?

*-* Không ổn rồi, nằm nghỉ năm phút rồi làm tiếp vậy nhớ lại từ lúc nấu cơm đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi huhu ..có lỗi với sự nhọc nhằn của bác gái quá.

Hả trời ơi~ ngủ mất một tiếng rồi? Không thể nào? Sao cứ thấy chỉ như chớp mắt ấy nhỉ! Đồng hồ có vấn đề à?

Mặc kệ làm bài tập thôi - ngủ năm phút - lại làm bài –l ại ngủ năm phút - lại làm bài - lại ngủ năm phút - lại làm bài - lại ngủ...- lại làm...

"0_0 ôi ôi ôi ôi !~ mẹ ơi sao trời sáng nhanh thế mình chưa làm xong trang nào. Khi ánh nắng ấm áp chiếu vào mái tóc tôi, tôi cuối cùng đã hòan tòan tỉnh táo trong cái vòng luân hồi "ngủ năm phút - làm bài tập"...ấy

"Quách Tiễn Ni kêu gào gì thế hả làm tôi tỉnh rồi này!" Bên kia vẳng đến tiếng của ác quỷ.

"Làm sao đây?" Tôi ôm đống bài tập chạy vào phòng ác quỷ, bó tay rồi chỉ có nước hạ mình để đạt được mục đích thôi

"ối~ Sao cô không gõ cửa mà vào phòng tôi hả*>o

Trong tiếng hét kinh khủng ấy tôi nhìn thấy hành động anh ta vô cùng thần tốc vô cùng bạo lực nhảy tót lên giường lấy chăn đắp lại gương mặt xuất hiện một đám mây đỏ bừng bừng.

"A_0" vẫn muộn rồi, tôi không phát triển gì mà cặp mắt lại phát triển rất tốt, tôi nhìn thấy nửa thân trên với da dẻ trắng trẻo khớp xương đẹp đẽ (ủa hình như cái này để hình dung mỹ nữ mà???) nhưng không hề thiếu cơ bắp phơi bày ra.(Phía dưới anh ta chỉ mặc mỗi chiếc quần tam giác màu trắng .Không đúng tôi nên nói là nhìn toàn bộ cơ thể chứ đâu chỉ nửa thân trên???)

Tôi nghĩ cặp mắt tôi chắc mở ra còn to hơn quả chuông nữa, trong tích tắc đại não trống rỗng, đứng đờ ra mà không biết làm gì, đây là lần đầu tôi nhìn thấy con trai khỏa thân như thế, mà là một chàng trai tuyệt đẹp, là cái tên mà suốt ngày tôi nhắc suốt ngày tôi mong ấy. Một đứa đứng đực ra ở cửa, còn đứa kia nấp vào trong chăn, một đứa trong mắt toàn là "đẹp kinh hoàng" một lát lại "giận kinh khủng", hai gương mặt cùng đỏ bừng bừng như nhau, cứ thế đối mắt...

Không gian dừng lại, thời gian ngừng đọng không khí đông đặc...

Bỗng một cơn giật mình tỉnh giấc khiên tôi phản ứng trở lại, tôi lắc đầu thật mạnh cắt ngang dòng tơ tưởng bắt đầu trôi xa...

"Thì trên người không mặc đồ thôi mà, có cần nhìn tôi vẻ kinh khủng thế không! Thật là, làm như tôi cưỡng hiếp anh không bằng. Như tấm thớt ấy, bảo tôi nhìn tôi cũng chả thèm!"

Tôi nhắm tịt mắt gào lên như thế, rồi đóng sầm cửa lại như sấm dội, sau đó lao thẳng ra ngoài, gương mặt vẫn "sốt cao không dứt" Không ngờ tên này cũng có lúc xấu hổ như thế, hình như có vẻ rất trong sáng!

Thiếu niên đẹp trai trong trắng? nhìn dáng vẻ thường ngày cũng chững chạc đàng hoàng của anh ta, ha ha đúng là không ngờ. Có điều trong lòng sao vui thế, cảm giác có được một niềm vui bất ngờ ấy!

"Khoan đã, lúc nãy mình vào đó để làm gì nhỉ?"

0_0 Thảm rồi, bài tập của tôi~. Bó tay thôi, đành đứng nghiêm, đằng sau quay, bắt đầu quay lại cánh cửa ấy.

Lần này nhớ gõ cửa rồi...

"Cộc~cộc~cộc..."

"Gì đó?" Kim Thuần Hy chết tiệt, kêu lên như thể ác quỷ, tai tôi muốn điếc đây này. Không thể dịu dàng một tí nhỏ nhẹ một tí sao? Lúc nãy tôi gõ cửa rất thục nữ mà!

Vừa định nổi điên...

Không được phải bình tĩnh bây giờ tôi đang cầu cứu anh ta mà! Ho khẽ mấy tiếng, điều chỉnh cổ họng , tôi cố gắng nói với giọng nhỏ nhẹ nhất...

"Xin hỏi tôi có thể vào không?"

"Cô muốn vào làm gì hả?"

"Tôi có việc muốn thỉnh giáo anh mà"

"Nói ở ngoài không được à? Tai tôi tốt lắm, cô đứng ở ngoài nói tôi cũng nghe rõ " Tên này tính cảnh giác cao thế, làm như tôi định cưỡng hiếp anh ta không bằng?

"Đứng ở ngoài nói không tiện"

"Vậy được đồ ngốc, vào đi!" Tên chết tiệt kia, lại gọi tôi là đồ ngốc, bỏ đi tiếng "đồ ngốc" sẽ chết à? Bỏ tiếng đó đi thì tôi cũng biết đang gọi tôi mà! Đúng là tên đáng ghét! Ghét

Tôi đẩy cửa ra. Kim Thuần Hy đã mặc xong quần áo và xuống giường , đang đứng trước cửa sổ, dùng ánh mắt bằng kim loại lạnh lẽo bình thường để trấn áp tôi. Tôi đứng ngần ra một lúc, cuối cùng đã cố gắng nở một nụ cười không hở răng ra với anh ta, tôi tự nhận đó là nụ cười rất dịu dàng.

"Cô đừng cười thế được không? Làm tôi sởn da gà."

Gì? Không ngờ nụ cười dịu dàng thành tâm thành ý của tôi lại gặp phải kết cuộc bi thảm thế này. Tên đáng chết, đúng là đáng chết, anh ta thích chà đạp tàn nhẫn lên thành ý của người khác thế ư? Đáng ghét quá mà!

Nhịn, nhịn, nhịn... phải nhịn thôi, tôi cố kìm chế lửa giận, vẫn cười rạng rỡ nói với anh ta: "Xin lỗi lúc nãy là lỗi của tôi, tôi không nên vào phòng anh mà không gõ cửa"

"Được rồi, bỏ đi!" Anh ta lườm tôi một cái, cố tỏ vẻ độ lượng. Gì thế? Tên này, nhận lời xin lỗi như lẽ đương nhiên thế à "Xin lỗi xong rồi, cô đi được rồi đấy!"

"=A_A= Anh...CÓ thể...dạy tôi làm bài tập không?” Cuối cùng cũng đã nói ra câu này, phù phù

"Tại sao không làm với bạn cô? Tôi nghe nói E033 là lớp đoàn kết nhất trường Sâm Vĩnh mà, đoàn kết đến mức độ cùng nhau rớt hết"

"Cái gì chứ? Tôi chưa bao giờ rớt nhé. Cũng đã từng thử làm chung, lần trước cả đám cùng nhau làm, không chậm lắm, nhưng sai bét hết, chẳng ai kiểm tra được sai chỗ nào!"

"Hình như cô không hiểu lời tôi nói"

“Gì nữa? Tôi đã trả lời rồi đó thôi"

"Đồ ngốc, ý là tôi không muốn giúp cô..." Anh ta nói xong, khoát tay ra hiệu "bye bye" rồi bay ra ngoài như gió.

Gì thế tên chết tiệt thấy chết không cứu. Có điều dáng vẻ anh ta khoát tay rất đẹp trai, he he!

"Ôi chao T_T tiêu đời mình thật rồi, lần này chết chắc!" Bò lên bàn nhìn đống bài tập như mãi mãi cũng không làm xong nổi, muốn xé xác nghìn mảnh cho xong.

Làm sao đây? số học, vật lý, hóa học đều không biết làm, đáng chết nhất là môn tiếng anh, phải viết thư gì đó bằng tiếng anh, tôi lại không có bạn bè nước ngoài, viết làm quái gì, sau này chắc có chết cũng không ra khỏi thành phố này, tiếng anh có dùng đến đâu...

Huhuhuhu...đúng là bực bộ.huhuhuhu...

Không ngờ lúc đau khổ, thời gian trôi qua nhanh quá, thoáng chốc đã đến tối, Thuần Hy chắc chắn ngủ từ lâu rồi, hôm nay anh ta ra ngoài chơi cả ngày, bảo đảm là mệt rồi. Ngày cuối tuần ở một mình với anh ta sắp qua, kế họach hành động của tôi chẳng thực hiện được cái nào, đúng là có lỗi với chính mình quá!

Huhuhuhu...>

Chắc tôi sẽ không bó tay với Kim Thuần Hy, thua cuộc với Tịnh Mỹ chứ? Đừng mà, đừng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.