Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 155: Đền lại chín chữ




Nhưng khi tôi về đến bệnh viện, Thuần Hy đã sa sầm mặt, không nói lời nào, kéo tôi vào thẳng trong phòng bệnh.

Hu hu hu, anh giận thật rồi, cái tên này, thì ra cũng ghen tuông cơ đấy.

“Thuần Hy! Thuần Hy…”

“Thuần Hy sao anh không nói gì? Thuần Hy, em…”. Tôi giải thích, nhưng anh không nghe~, thật là, đàn ông gì mà hẹp hòi thế không biết!

“Thuần Hy, Thuần Hy anh…”. ︵┯ Hu hu hu hu… tôi cuống lên!

Tôi ngồi phịch xuống giường.

Không được, phải nói rõ cho anh biết, anh hiểu nhầm chuyện lúc nãy giữa tôi và Tuấn Hạo thôi!

“Đừng chạy lung tung nữa”.

Choáng~, anh nói xong câu đó bèn quay người bỏ đi. Không được, không được, nhất định phải giải thích rõ!

Nghĩ thế, tôi vội vã chạy theo.

Kim Thuần Hy chết tiệt, sao còn lẩn nhanh hơn cả thỏ thế này, mới chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Rốt cuộc là ở đâu? Em phải giải thích với anh, anh mau ra đi, mau ra đi, hu hu hu…┯︵┯^

Thuần Hy không ra, mà bố tôi lại ra, ông cuống quýt hỏi tôi, “Tiễn Ni của bố, con chạy đi đâu vậy? Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh về phòng bệnh nghỉ ngơi đi!”

Tôi choáng, bố chẳng đã đưa tôi đến cổng bệnh viện rồi đi siêu thị mua thức ăn hay sao? Sao về nhanh thế? Bây giờ là giây phút quan trọng mà~, bố xuất hiện không đúng lúc tí nào! -,.-^

Bó tay rồi, bị bố kéo đi, tôi đành ủ rũ ngoan ngoãn nằm lên giường nghỉ ngơi.

“Tiễn Ni, bố phải đi hâm canh cho con rồi~, phải ở đây ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé”.

He he, bố thật tốt, ┯︵┯ hu hu hu… Xúc động quá, Thuần Hy, anh không thể học tập bố em hay sao???

“~^O^~ Dạ, bố yên tâm!”, tôi ôm lấy gối, ngọt ngào đáp lại, “Bye bye~~!”

He he, xin lỗi bố, con phải nhân lúc không có bố ở đây mà đi tìm Thuần Hy đây.

Tôi động viên mình rồi bay xuống lầu.

Hả? Anh không ở phòng thí nghiệm sao? Hành lang cũng không, trên lầu cũng không…

Thuần Hy, anh đang ở đâu? Anh đừng giận em nhé...

Tôi tìm khắp mọi nơi. Ồ~, thì ra Thuần Hy đang nghỉ dưới tán xuân đằng ở ngoài ban công…

⊙_⊙ Đẹp quá… đẹp quá… woa~…

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi trên tóc, trên mặt, quần áo Thuần Hy thành những đốm lấm tấm. Gió mang theo mùi hương thơm mát của hoa, dịu dàng vò rối mái tóc anh…

Tôi rón rén luồn vào như ăn trộm, lúng túng đến đằng sau lưng anh, đưa tay ra bịt lấy mắt anh…

“Đoán xem tôi là ai?”, tôi học theo giọng điệu kỳ quái của Tú Triết.

“Không đoán!”

“Tại sao không đoán?” ┯^┯ Hu~, xem ra anh giận thật rồi.

“Tại sao phải đoán?”, anh nói rồi tóm lấy hai tay tôi, nhẹ nhàng lôi tôi ra đằng trước.

Đến khi tôi phản ứng ra thì cả người đã ngồi gọn lên đùi anh, nói chính xác hơn nữa là ngồi trong lòng anh.

*⊙_⊙* Tim tôi lập tức đập cuồng loạn, thình thịch thình thịch…

Anh nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm tuyệt đẹp, không chớp mắt, mà cũng chẳng nói gì.

Tôi bị anh nhìn đến đỏ mặt tía tai, tim càng thình thịch dữ dội hơn.

Không được, không thể để anh nhìn thế mãi, nếu cứ bị nhìn như vậy thì sớm muộn gì tôi cũng mắc bệnh tim mà chết sớm thôi! Thế là tôi vội vàng lên tiếng: “Thuần Hy à, anh cũng biết đó… Em và Tuấn Hạo chỉ là bạn thân thôi… Nên anh sẽ không vì chuyện em và anh ấy được bình chọn là cặp đôi đẹp nhất mà giận chứ, đúng không?”

Lần này anh chẳng “ừ” tiếng nào cả, chỉ gật đầu.

“A, thì ra anh không giận, vậy sao lúc nãy cứ làm vẻ mặt khủng khiếp thế? Thật là… hại em thấp thỏm không yên…” Tôi hơi bực, đẩy anh mấy cái, bỗng lại hét lên, “>_

“Ngốc! Vì anh tin em, lúc nào cũng tin em!”, anh nhìn tôi, nói từng từ một.

“┯︵┯ Thuần Hy à…”. Hu hu hu, cảm động quá~, cảm động muốn khóc…

Thuần Hy, em cũng tin anh, dù thế nào đi nữa cũng sẽ mãi tin anh!!!

“Thuần Hy, em yêu anh!!! Đời này kiếp này, ngoài anh ra, em không yêu nữa!!!”. Tôi hứng lên, mọi điều muốn nói đều thốt ra cả, mặc kệ nó sến hay gì gì đó, dù sao ở đây cũng chả có ai, he he.

“Ngốc!”. Anh cười.

Lúc anh cười thật là đẹp~, đẹp chết đi được, giống thiên sứ đẹp nhất Thiên Quốc. Nếu đàn ông cũng có thể hình dung bằng từ “khuynh quốc khuynh thành”, thì nó thuộc về anh chứ không ai khác! HOHO~, Thuần Hy của tôi khuynh quốc khuynh thành, khuynh quốc khuynh thành!!! HOHO~ ~!

“Đúng rồi, Thuần Hy, anh còn nợ em chín chữ nhé!”

“Gì cơ?”

“Cái anh bảo mỗi năm nói một lần ấy!”

“Cái nào?”

“Thì là mỗi năm nói một lần ấy, anh mới nói một lần à! Anh không quên đấy chứ?”

“Ừm…”

“Hả? ~~⊙︵⊙^ Anh quên rồi hả? Sao anh lại quên chứ?! Sao anh lại quên nó????” Tôi mất bình tĩnh, lắc vai anh, hét lên.

Cái tên chết tiệt này, sao anh lại quên được chứ??? Tại sao?????????

“Anh thích em!!!”

“*⊙_⊙* Gì cơ???”

“Anh thích em, anh thích em!!!”

“HOHO~, thì ra anh chưa quên, tại sao lại giả vờ chứ? Thật là… ghét quá đi ^^ ~︵o︵~ Em nói mà, he he, anh là thiên tài mà, thiên tài làm sao quên được, huống hồ gì đây là chuyện mà kẻ ngốc cũng còn nhớ, he he! Tốt rồi, bây giờ anh bắt đầu trả em chín chữ đó đi, em dỏng tai lên nghe đây…”

“-_-…”

“Này, sao anh không nói? Nói nhanh đi chứ!”

“Lúc nãy nói rồi mà!”

“Cái gì? Lúc nãy em đang xúc động mà, chưa nghe kỹ!”

“Ai bảo tự em không nghe kỹ!”

“Kim! Thuần! Hy!”

Tức chết mất! Tức chết mất thôi!!! Đang lúc tôi phân tâm mà lại nói nhanh như thế. Làm gì có kiểu nói cho xong, cho hoàn thành nhiệm vụ như thế? Ba chữ đó trịnh trọng biết bao, đẹp đẽ biết bao, lãng mạn biết bao, phải chậm rãi và nhìn chăm chú vào mắt tôi rồi nói ra mới được chứ! Thật là!!!

“Em mặc kệ, em mặc kệ!!! Kim Thuần Hy, anh phải nói lại ba lần!!! Bắt buộc nói lại… thật trịnh trọng…”. Tôi điên lên túm vai anh lắc lấy lắc để, hét lên không ngừng…

Anh đột ngột dùng đôi môi của mình… bịt lấy đôi môi tôi.

Tôi sững sờ mở to mắt, *⊙_⊙* hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh ra, hai tay cứng đờ trên vai anh, cuối cùng mềm oặt rơi xuống…

Đôi môi anh nóng bỏng, anh hôn tôi rất sâu, rất sâu.

Tôi thấy khó thở quá, nhưng mùi vị quyến rũ của đôi môi anh khiến tôi đắm chìm mãi…

Cuối cùng tôi hạnh phúc nhắm mắt lại …~*.*~…

Bao nhiêu cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống phủ đầy đôi vai chúng tôi. Chúng đóng vai trò thiên sứ thuần khiết đứng trên mây, thổi hạnh phúc xuống trần gian. Trên bầu trời, một đường cầu vồng đẹp tuyệt xuất hiện, đi đến Thiên Quốc mãi mãi chỉ có niềm vui và hạnh phúc… …~*^O^*~…

Ông trời ơi, cho dù ngay bây giờ có bắt con chết đi, con cũng không còn gì để hối tiếc…

A, ⊙_⊙^ Sao thế này? Tại sao đầu tôi lại đau thế này? Mà cảm giác này mỗi lúc một mạnh mẽ, mạnh quá, mồ hôi tuôn xuống như mưa, đau đầu hoa mắt …

“Quách Tiễn Ni! Tiễn Ni…”

Thế giới càng lúc càng đen tối, mờ nhòa… Cuối cùng không còn chút ánh sáng, đến tiếng nói hoảng loạn của Thuần Hy cũng biến mất…

Mất mặt quá~, ┯︵┯ lại phát bệnh đúng lúc hôn nhau…

Cái bệnh ung thư não chết tiệt này!!! Chẳng biết lãng mạn tí nào!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.