“Tiễn Ni! Con đang làm gì vậy?”. Bỗng ở cửa phòng vang lên tiếng nói quen thuộc của bố, tôi vội vàng nín khóc.
“Con đừng trách cậu ấy! Có trách thì trách bố!”. Bố đã mời cậu ấy đến đóng vai Thuần Hy! Bố định tìm Thuần Hy, nhưng gia đình họ đã sang Mỹ rồi, bố không biết tìm cậu ấy thế nào, lại không muốn lãng phí thời gian vào việc tìm kiếm, vì muốn con được vui vẻ nhiều hơn, nên mới tìm đến công ty PA chuyên nghiệp để nhờ tìm người giống Thuần Hy đóng vai cậu ấy, Công ty PA đã tiến cử Tuấn Hạo với bố”.
“Mẹ con mất là vì bệnh ung thư, không ngờ con cũng mắc bệnh ung thư não…”
Phải, tôi cũng không ngờ, hai năm trước tôi còn rất khỏe mạnh mà! Nếu không vì lần đó đột ngột đau đầu không chịu nổi, tôi đã được bố đưa vào bệnh viện, rồi nghe trộm được cuộc trò chuyện của bố và bác sĩ, có lẽ tôi đến giờ vẫn còn chưa biết gì.
Đó đúng là một cơn ác mộng đen tối mà tôi mãi mãi không thể tỉnh dậy…
Những lời tôi nghe trộm được từ vị bác sĩ hiện lên trong đầu tôi, không thể nào gạt di được…
“Ông Quách à, tôi vô cùng đau buồn khi thông báo với ông rằng: con gái ông đã mắc bệnh ung thư não. Cơn đau đầu này là một trong những triệu chứng của bệnh, ngoài ra, những hiện tượng khác sau này sẽ thường xuyên xảy ra là nôn ói, thị giác giảm, thậm chí còn có ảo giác v.v… Vả lại, bệnh tình con gái ông rất phức tạp, vị trí của khối u rất đặc biệt, không thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ được, nếu… dựa vào tình hình trước mắt thì có lẽ cô bé chỉ có thể sống thêm 3 đến 5 năm, nhưng có thể cũng chỉ vài tháng…”
…
“Tại sao bất hạnh cứ đổ lên đầu những người tôi yêu? Tiễn Ni ad, bố có lỗi với con, bố không chăm sóc con cho tốt, nếu có thể thì bố rất muốn gánh chịu mọi thứ thay con, con mới mười chín tuổi mà…”. Trong mắt bố tôi hoe đỏ khiến trái tim tôi thấy đau nhói…
“Bố, bố đừng nói thế…”. Hu hu hu, tôi cũng sắp khóc rồi.
“Được rồi, được rồi, Tiễn Ni, con nghỉ ngơi đi, bố còn phải đi dọn dẹp cửa hàng. Thấy con tỉnh là bố yên tâm rồi, món canh gà này bố hầm cho con đấy, nhất định phải ăn khi còn nóng nhé, hà hà!”
“Vâng con cảm ơn bố!” Hu hu hu, bố tôi tốt quá, có một ông bố tốt như thế, cho dù tôi chết bây giờ cũng không còn gì tiếc nuối nữa, chỉ có điều tôi chẳng còn thời gian báo đáp ông nữa, hu hu hu…
Bố cười với tôi rồi bảo Tuấn Hạo: “Tuấn Hạo, nếu cháu bây giờ không muốn diễn vai Thuần Hy nữa thì chú cũng không ép, lát nữa dọn dẹp xong chú sẽ quay lại, và mang tiền công theo, cháu có thể đi được rồi, rất cám ơn cháu đã chăm sóc con gái chú thời gian qua!”
“Chú, cháu không thể nhận tiền công được, vì cháu đã vi phạm quy tắc mà nói ra sự thật, chú không trách cháu là cháu đã rất biết ơn rồi. Cháu cũng sẽ không đi đâu…”
“Cháu nói gì vậy? Làm thêm đã vất vả rồi, sao không nhận? Cứ quyết định thế đi, chú đi trước đây!” Bố vừa nói vừa ra khỏi phòng bệnh.
Sắc mặt tôi lập tức sa sầm, nặng nề nói với Tuấn Hạo, “Tuấn hạo, xin lỗi, lúc nãy em đã đánh anh…”
“Không sao, nếu đánh anh mà có thể khiến em dễ chịu hơn thì đánh bao nhiêu cũng được…”
“Tuấn Hạo…”. Hu hu hu, tại sao lại nói thế, như vậy tôi sẽ thấy rất hối hận…
Nhưng hối hận thì hối hận, những gì cần nói vẫn phải nói:
“Tuấn hạo, em nói để anh biết, thực ra em đã biết từ bao rồi, đã biết hết tất cả! Bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên khi gặp anh ở đồng cỏ thiên đường, em đã biết anh không phải anh ấy, tuy em vẫn phải công nhận rằng anh rất giống anh ấy, mà bắt chước cũng giống hệt! Nhưng cảm giác của em luôn lên tiếng mách bảo: Anh không phải anh ấy, không phải, không phải!!! He he, rất thần kỳ, đúng không? Em cũng thấy thế mà, có lẽ do em quá yêu mến anh ấy chăng? Sự yêu mến ấy có lẽ đã ngấm vào tận xương tủy, vào tận tâm hồn em rồi… Thế nên, he he, em nghĩ nếu có ngày nào đó, anh ấy không còn nguyên vẹn, thậm chí bị cháy ra tro, em cũng vẫn có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
“… Còn về lý do em không vạch mặt anh, một là vì không muốn phụ tấm lòng của bố em, khiến ông phải buồn, vì ông nghĩ rằng em không biết gì về bệnh tình của mình, ông muốn giấu em đến cùng, muốn em được sống vui vẻ những tháng ngày còn lại, nhưng điểm quan trọng nhất là em thật sự rất nhớ Thuần Hy, rất nhớ, rất nhớ, em thật sự rất muốn ở bên anh ấy, nhưng em lại không thể, nên em muốn lừa phỉnh bản thân, tạo cho mình một giấc mộng, ngỡ anh là Thuần Hy, để tự cho rằng mình vẫn rất khỏe mạnh, để tự nghĩ rằng mình rất hạnh phúc…”
“Vả lại rất nhiều lúc, em đã nghĩ vậy thật sự, em thấy giấc mơ này rất thật, mỗi lúc một chân thật…”
“Nhưng bây giờ, anh đã hủy hoại nó rồi! Hủy hoại hết rồi!!! Anh đã lôi em ra khỏi giấc mơ đó! Anh khiến em ý thức sâu sắc rằng người em yêu nhất không bao giờ ở cạnh em, thậm chí em không biết anh ấy ở đâu, sống hay chết; anh khiến em ý thức rõ rằng dù sắp chết, em mãi mãi cũng không thể nào ở bên anh ấy được nữa! Anh có biết như thế quá tàn nhẫn không, quá tàn nhẫn… hu hu hu hu… Anh xấu quá, anh xấu quá, hư hỏng quá… hu hu hu hu hu… anh là thằng khốn…”
Tôi bắt đầu mất bình tĩnh, nước mắt rơi tí tách không ngừng…
“Nhưng anh thích em!!!!!!” Anh nhìn tôi chằm chằm rồi đột ngột nói to.
“Cái gì? Anh nói gì???” Tôi đờ đẫn như bị ai điểm huyệt, một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng nổi.
“Anh thích em! Tiễn Ni!!! Anh vi phạm quy tắc nghề nghiệp, nói ra toàn bộ sự thật là vì anh yêu em, anh quá yêu em rồi, anh không muốn yêu em bằng thân phận người khác nữa!!!!! Cho dù cuộc sống của em không còn lại bao lâu, cho dù giây sau đó em sẽ chết, anh cũng mong muốn được bảo vệ em bằng chính con người đích thực của anh!!!!
Em có hiểu không???”
“Em không hiểu! He he, anh đang diễn, đúng không nào? Ha ha, em đoán đúng phải không? Đừng nói gì cả, nhất định em đã đoán đúng rồi chứ gì? Anh đang diễn xuất!!! Tuấn Hạo à, anh đừng diễn nữa có được không? Muốn diễn cũng phải tùy trường hợp chứ! Em không thích thấy anh diễn xuất lúc này, không thích tí nào, thật sự không thích tí nào cả…”
“Trước khi xảy ra vụ cháy xe hoa đăng, anh nghĩ mình vẫn đang đóng kịch, nhưng trận lửa hôm ấy đã khiến anh hiểu rõ tình cảm của mình. Khi anh bị nhốt trong biển lửa không thể thoát ra được, khi anh đã nghĩ mình sẽ bị ngọn lửa nuốt trọn, điều lạ lùng là, trong đầu anh chỉ xuất hiện gương mặt em. Tiễn Ni, khi một người nghĩ mình sắp chết còn nhớ nhung lưu luyến một người, em nói xem người ấy chiếm bao nhiêu phần trăm trong cuộc đời anh ta?”
“Nhưng mà, Tuấn Hạo, em sắp chết rồi, người em nhung nhớ lưu luyến lại không phải anh”.
“Nhưng Tiễn Ni à, sự yêu mến này không phải xuất phát từ tâm lý biết ơn vì em đã xông đến bất chấp bản thân để cứu anh, mà đã nảy mầm trong quá trình chúng ta ở bên nhau, sự kiên cường và lạc quan của em đã thu hút anh, cảnh dạo chơi chợ hoa hôm ấy đến nay anh vẫn chưa quên được…”
“Anh không cần phải biết ơn em, vì người em muốn cứu không phải là anh, em chỉ không muốn nhìn thấy Thuần Hy em yêu nhất lại biến mất lần nữa mà thôi, cho dù anh ấy là giả…”
“Tiễn Ni, em có biết không, hôm đó khi anh nhìn thấy em ngã xuống ngay trước mặt anh, anh cảm giác tim mình như tan nát, không muốn sống nữa!!! Anh thề anh chưa bao giờ có cảm giác mạnh mẽ đến như thế, kể cả lúc bố mẹ anh qua đời vì tai nạn nghề nghiệp! Khi ấy ý nghĩ duy nhất của anh chính là – nếu em chết rồi, anh cũng chẳng sống nổi nữa…”
“Đừng nói nữa!!!” Tôi bịt chặt tai mình, hét lên, “Anh có nói gì nữa cũng vô ích! Vì tôi vốn không thích anh, không hề thích anh, anh có biết không???”
“Tôi biết như thế sẽ khiến anh đau lòng, nhưng tôi thật sự không biết phải nói gì. Dù sao tôi cũng sẽ nói thật với anh, cả đời tôi chỉ yêu một người, trước kia, bây giờ và sau này cũng thế, đến chết cũng vẫn yêu một người! Hơn nữa, tôi sắp chết rồi, mắc mớ gì mà anh phải thích một người sắp chết chứ? Tôi chẳng thể cho anh cái gì cả! Xét về phương diện nào cũng không đáng, anh có ngốc đâu, chả lẽ đến bản thân mình anh cũng…”
“Đáng chứ!!! Cho dù vì em mà anh phải dốc cạn cả cuộc đời này thì anh cũng thấy xứng đáng!!! Tiễn Ni, không sao cả, bây giờ em chưa đón nhận anh cũng chẳng sao, chính vì em như thế nên anh mới thích! Nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông tha em đâu!!! Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày em biết được – anh là người hợp với em hơn Kim Thuần Hy!”
“Anh nói nhiều nữa cũng vô ích thôi! Dù sao cũng không có ngày đó đâu!!!”
“Sẽ có!!!!! Có phải em cho rằng cuộc đời mình chỉ còn vài tháng nên không đợi được đúng không?”
“…”
“Tiễn Ni, em có tin vào kỳ tích không?”
“Tin thì sao? Không tin thì sao? Dù sao nó cũng chẳng xảy ra với tôi, chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả, tại sao tôi phải quan tâm đến nó? Lãng phí thời gian!”
“Anh tin! Không, là tin tưởng tuyệt đối!!! Anh tin chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ tạo nên kỳ tích!!! Thế nên, anh tin rằng sẽ có ngày anh khiến em rung động, anh càng tin rằng bệnh của em sẽ được chữa khỏi!”
“…”
“Thật đấy!!! Bây giờ trên thế giới đã xuất hiện quá nhiều kỳ tích, có cần anh tra ra toàn bộ cho em xem không?”
“Không cần, không cần, không cần anh bận tâm, tôi tin là được chứ gì?”. Dù là có hay không, dù nó có xảy ra với tôi hay không, hy vọng vẫn là điều tốt…
Vả lại, dù thế nào đi nữa thì cũng là sống, chi bằng chọn cách sống cho vui vẻ! Nếu đã chỉ còn nửa năm nữa, tôi nên trân trọng nâng niu cuộc sống hơn mới phải! Quách Tiễn Ni, trong nửa năm còn lại của đời mi, phải cố gắng vui vẻ, vui từ tận đáy lòng đi! Để lại cho thế giới đáng yêu này nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của mi đi! He he!
Bí mật chuyện tôi bị bệnh này mãi mãi chỉ có ba chúng tôi biết, thêm bác sĩ nữa là OK, dù sao cũng chẳng còn sống bao lâu nữa, hà tất phải để nhiều người đau lòng?!! Mọi người cứ hu hu hu hu bên cạnh tôi thì cho dù tôi muốn sống vui cũng không vui nổi. He he.
Tôi và Tuấn Hạo trở thành bạn bè. Có điều cái tên ngố Tuấn Hạo ấy, vì “niềm tin có kỳ tích” mà lấy đó làm động lực, vì bệnh của tôi mà đi khắp nơi hỏi thầy bốc thuốc v.v… Tôi cảm động quá, hi hi.
Còn về Thuần Hy, thôi hãy chôn chặt anh trong tận cùng trái tim vậy, chúng tôi đã không thể bên nhau nữa rồi. Vả lại, có lẽ anh đã quên tôi từ lâu lắm rồi, như thế càng tốt, anh nhất định sẽ tìm được người con gái tốt hơn tôi gấp trăm lần.
Thuần Hy, em yêu anh, em sẽ mãi mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc!