Tôi lơ lãng đi mua kem về, thấy anh hình như có vẻ vừa gọi điện thoại xong. Tôi cũng không màng hỏi gì vì bây giờ tôi chẳng còn chút sức lực nào, tôi rất mệt, thật sự rất mét...
Tôi chỉ muốn dựa vào vai anh như thế, mãi mãi, không muốn nghĩ gì nữa, chẳng muốn đối mặt với chuyện gì nữa, càng không muốn lo lắng gì nữa... A_A
Chúng tôi ngồi dựa vào nhau rất lâu, dài như cả một thế kỷ. Cuối cùng Thuần Hy cũng lên tiếng: “Chúng ta đi thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi!”
“Vâng... đợi ăn xong hộp kem đã...”
Tôi không muốn đi, không muốn đi chút nào...
“vẫn chưa ăn xong à? Chảy hết rồi”.
“Ồ...” Tôi đờ đẫn nhìn kem đã chảy hết trong hộp.
“Vậy đi thôi!” Thuần Hy đứng dậy, kéo tay tôi định đi.
Tôi gắng sức ngồi im không nhúc nhích, như thế đang kháng cự lại anh...
“Em làm sao thế?”
“Không thể ngồi thêm một lúc sao?”
"Em đã ngồi cả một buổi chiều rồi. Nào, đi thói. Thuần Hy tiếp tục kéo tôi đi.
“>_
"Em không muốn về, thật sự không muốn về... Nếu ở một mình, A_T là em rất sợ... Em cũng không biết là tại sao, bỗng dưng rất sợ anh sẽ biến mất... hu hu hu... A_T
“Tiễn Ni...” Thuần Hy lại ôm lấy tôi, chặt hơn cả lần trước.
“Thuần Hy...” Tôi cố hết sức ôm anh thật chặt, chỉ sợ anh đột ngột biến mất...
“Thuần Hy, anh nhìn tịch dương kìa, đẹp quá. Chúng ta, nếu cứ như thế này mãi thì tốt quá...Không ai quấy nhiễu, cứ ôm nhau lặng lẽ ngắm tịch dương... Sau đó, lại đợi ánh mặt trời sớm mai ló dạng... Rồi lại một ngày mới...”
Anh dơ đàn, tôi không biêt anh đang nghĩ ngợi gì. Như thê anh không hê nghe thây tôi đang nói gì.
“Tiễn Ni, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào, em cũng tin anh, đúng không?”
“Thuần Hy? Lúc nãy em chẳng đã nhận lời anh rồi đó thôi? Em tin anh, tin hơn bất cứ ai khác, hơn bất cứ lúc nào khác!” Hôm nay anh làm sao thế nhỉ, tại sao cứ lặp lại câu cần tôi tin anh?
Tôi ngước lên nhìn vào mắt anh, muốn tìm thấy câu trả lời cho sự thắc mắc của mình trong đồi mắt đen láy ấy. Nhưng anh lại rủ hàng mi dày xuống, đẩy tôi cách hẳn ra ngoài cánh cửa trái tim của anh.
Anh không nói gì nữa.
Ánh đỏ cuối cùng của tịch dương chiếu lên người chúng tôi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy lạnh buốt sống lưng. A_T
“Thuần Hy, Thuần Hy anh làm sao vậy? Em đã nói sẽ tin anh mà! Anh nói gì đi! >0
“Tiễn Ni...” Cuối cùng anh đã mở miệng.
“Cuối cùng anh cũng nói rồi, anh dọa em chết khiếp thật đấy!”
“Chúng ta chia tay đi”. Anh bỗng buông tôi ra, đứng dậy bước về một phía.
“A_0 Cái gì???” Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề...
“Chúng ta chia tay!!!” Anh nói từng câu từng chữ.
Lần này thực sự không sai... A_0
“Tại... tại sao??? Sao bỗng dưng lại chia tay?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, muốn tìm cho ra đáp án, cho dù là đáp án không thề thuyết phục tôi.
“Thuần Hy, Thuần Hy anh sao thế ~? Tại sao lại đột ngột nói câu này? A_TA Tại sao...?” Tôi túm lấy cánh tay anh lắc lắc.
“Không tại sao cả! Vì tôi chán nhìn thấy cô rồi...”
Anh giằng tay ra! Trong tích tắc, anh giằng tay thật mạnh ra khỏi tay tôi... “Xin lỗi...”
Anh quay lưng lại thốt ra hai chữ đó, rồi chạy đi thật nhanh. Tôi liều mạng chạy đuổi theo phía sau, đuổi theo... Nhưng, không thể nào bắt kịp... Lời Thuần Hy vang vọng cả thế giới...
“-_-A Không tại sao cả! Vì tôi chán nhìn thấy cô roi!!!” Tôi không tin!! Tôi không tin!!! Nhất định là có chuyện gì đó, nhất định do cô ta ép anh, dùng những tấm ảnh đáng ghét kia... Thuần Hy chắc chắn bị cưỡng ép, để bảo vệ tôi... anh nhất định... là thế... hu hu hu hu...------ >_
Không được! Tôi phải hỏi cho ra lẽ!!!
A_T Thế nhưng, hình như anh... đang trốn tránh tôi!!!
Anh dọn ra khỏi nhà, đến bác trai bác gái cũng không biết anh đi đâu. Để không khiến bác trai bác gái ngượng ngùng, tôi tạm thời dọn đến nhà Tịnh Mỹ.
Trong trường, anh cũng như biến mất không tăm hơi, gần như mỗi lần đến phòng thí nghiệm tìm anh, tôi đều bị những người bạn khác nhau dùng đủ mọi lý do để ngăn cản.
Cùng lúc đó, lời đồn đại “Kim Thuần Hy chia tay Quách Tiễn Ni, đồng thời chính thức hẹn hò với Phác Trân Hiền” đã bay khắp nơi chỉ trong một đêm...
Hôm nay tan học, tôi lén lút đi theo Phác Trân Hiền, cuối cùng tôi đã chặn Thuần Hy được ở ngay cô ng trường. tôi không ngờ mình lại phải dùng cách hèn hạ đến mức đánh mất lòng tự trọng đến thế để gặp cho được Thuần Hy..., không ngờ hẹn hò lại bị cậu bắt gặp, đúng là trùng hợp quá". Phác Trân Hiền nhìn tôi với vẻ đắc ý.
“Phác Trân Hiền, câm cái mồm thối của cậu lại! tôi đến tìm Thuần Hy, cậu cút ra! p(>_
Sau đó, tôi quay lại, đối diện với gương mặt vừa quen thuộc vừa vồ cùng xa lạ của Thuần Hy, chậm rãi nói: “A_T Thuần Hy, em muốn anh nói cho em biết, chuyện người ta nói anh đang hẹn hò với Phác Trân Hiền, có phải thật không?”
“Thuần Hy! Anh nói gì đi! Làm ơn nói cho em biết sự thật! Thuần Hy...”
“Sự thật chính là - người Thuần Hy thích giờ đây là tôi, không phải cậu! Ha ha!” Phác Trân Hiền ôm chặt lấy cánh tay Thuần Hy, lại còn dụi dụi gương mặt tôi từng muốn xé nát trăm lần vào cánh tay anh. Nhìn thấy cảnh đó, da gà trèm cánh tay tôi vì kinh sợ và ghê tởm mà dựng hết cả dậy.
“Tôi đã nói cậu câm miệng lại! Tôi muốn nghe Thuần Hy nói, tôi chỉ nghe mình Thuần Hy nói! Thuần Hy, anh nói đi, có phải không, có phải cô ta ép buộc anh?”
Không phải! -_- Tôi nói rồi, cái mặt cô toi nhìn chán rồi, lúc nào cũng dáng vẻ ngu ngốc chậm chạp!" Thuần Hy cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn là câu đó, vẫn giữ giọng điệu khiến người ta rung mình ngạt thở như thế.
“Anh nói dối!” Lý do này tôi không tin... không tin... Tôi cố lén nước mắt, không để chúng rơi xuống trước mặt Phác Trân Hiền, tôi không thể để cho cô ta đắc ý nghĩ rằng tôi chịu thua được.
“Em không tin! Kim Thuần Hy, em không tin! Không tin chút nào hết!!! p(>o
Thuần Hy đột ngột túm lấy Phác Trân Hiền, hôn cô ta điên cuồng... Anh như muốn ôm chặt cô ta vào lòng, không, mà là chìm vào trong vòng tay anh thật sâu...A_0A
Phác Trân Hiền ban đầu dường như chưa phản ứng kịp, mắt mở to có vẻ lúng túng, một lúc sau, mới cố ý làm ra vẻ thẹn thùng xấu hổ, vừa dùng ánh mắt khiêu khích tôi, vừa cuồng nhiệt đáp lại Thuần Hy...
Thuần Hy, rọt cuộc anh muốn làm gì đây? Anh muốn làm gì? Cảm giác lạnh lẽo dần dần lan từ gót chân lên toàn thân tôi... Mỗi tế bào trên cơ thể tôi đều lạnh đến tê người...
“Thuần Hy! A_T” Tôi đau khổ kêên, nước mắt trào ra như suối.
Nhưng, anh chỉ ngẩn ra một lúc, ròi tiếp tục đắm chìm vào động tác của mình...
Thuần Hy, tại sao anh lại cho em nhìn thấy cảnh này? Tại sao??? Rõ ràng anh đau khổ như vậy, tại sao vẫn cố gắng diễn cho em thấy?
Nước mắt mờ nhòe tầm nhìn của tôi... A_T Nhưng tại sao... tại sao tôi vẫn có thể nhìn thấy... Nhìn thấy đồi lồng mày anh nhíu chặt, nắm tay co lại hằn cả gân xanh, nhìn thấy trái tim anh đang rỉ máu...
“Đủ rồi! —>_
Tôi điên cuồng đẩy hai người đang diễn trò cuồng nhiệt trước mắt mình ra, khóc và chạy đi như điên!
Thế giới đang sụp đổ ngay sau lưng tôi...
Phải, cho dù bảo tôi chết, tôi cũng sẽ không tin đâu, tuyệt đối không bao giờ tin...
Thuần Hy, xin anh nói cho em biết đó không phải là thật, anh đang lừa dối em đúng không???