Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lục Tinh

Vào đầu tháng 9, Dư Vãn mới tìm được bản kế hoạch đầu tiên trong công việc.

Công ty chỉ là một công ty nhỏ, cô mới vào làm, cũng chỉ có thể làm học trò. Tiền lương của học trò chỉ có 800 tệ, bao ăn bữa trưa, còn lại, đều không có.

Với mức chi tiêu của thành phố A, 800 tệ rất khó sống sót. Căn phòng Dư Vãn thuê vừa tàn vừa cũ kia, một tháng cũng phải 600 tệ rồi. Còn lại 200 tệ, cô còn phải ngồi tàu điện ngầm và xe buýt.

Nhưng có khổ có mệt thêm đi chăng nữa, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ trở về thành phố C, đây là lần đầu tiên cô phản kháng mẹ mình, nếu nhanh như vậy cô đã từ bỏ thì xong rồi, sau này cũng sẽ không còn lập trường để làm việc này nữa.

Bởi vì không có đủ tiền để mua đồ ăn cho mình, tinh thần Dư Vãn lúc đó rất yếu ớt, cũng may trong siêu thị của bách hóa Tinh Quang, mỗi ngày đều có ăn thử miễn phí các loại khác nhau, tuần nào Dư Vãn cũng đến 2 lần, giúp mình cải thiện cuộc sống.

Cô đặc biệt cảm ơn ông chủ của bách hóa Tinh Quang, là anh ta nuôi cô sống sót.

Lần thứ ba lúc đến ăn chực đồ ăn thử, Dư Vãn nhịn không được đăng lên vòng bạn bè: “Hôm nay sườn bò của bách hóa Tinh Quang chiên ngon lắm luôn, nhưng tôi lo là nhân viên tiêu thụ sẽ nhanh chóng nhận ra mình thôi, có bạn nào làm ở bách hóa Tinh Quang không, có thể cho tôi một bản sắp xếp ca làm của nhân viên tiêu thụ không. _(:з” ∠)_”

Hôm nay Lệ Thâm vừa hay đến bách hóa Tinh Quang mua đồ ăn, lúc xếp hàng tính tiền, anh tiện tay lướt vòng bạn bè một chút, nhìn thấy dòng trạng thái này của Dư Vãn.

Sau khi anh thêm Weixin của Dư Vãn, hai người cũng chưa từng nói chuyện qua, Lệ Thâm từng xem vòng bạn bè của cô, đáng tiếc cô chỉ hiển thị trong vòng ba tháng.

Ba tháng, cô đăng lên vòng bạn bè hai lần. 

Hôm nay, thế mà lại trùng hợp như vậy.

Lệ Thâm đọc xong đoạn văn cô soạn, nhịn không được cười một tiếng. Anh tắt điện thoại, nói với Trúc Can trước mặt: ” Tao nhớ ra còn chút đồ chưa mua, mày tính tiền trước đi.”

“Hả? Mày còn muốn mua gì nữa?” Trúc Can ở phía sau gọi anh, nhưng Lệ Thâm vẫn đi không ngoảnh lại.

Anh nhớ lúc nãy khi anh mua đồ, đã nhìn thấy quầy ăn thử sườn bò, dựa theo trí nhớ mà tìm đường đi qua đó, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái tóc dài quen thuộc kia.

Là Dư Vãn, cô ấy thế mà vẫn chưa đi.

Lệ Thâm nghĩ cô ở đây đã ăn chực không chỉ một miếng sườn bò, ánh mặt của nhân viên tiêu thụ khi nhìn cô đều đã tỏ ra chút bất mãn, Lệ Thâm đi qua đó, lấy một túi sườn bò, nhét vào trong tay Dư Vãn: “Em thích ăn cái này? Tôi mời em ăn.”

Sườn bò để trong tủ lạnh, mang theo khí lạnh thấu xương, tay Dư Vãn đột nhiên thấy lạnh, có chút mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai đến quá đáng, khóe miệng của người đó nhẹ nhàng cong lên, giống như có thể làm ấm khí lạnh trên tay cô: “À, là cậu, Lệ Thâm?”

Nghe thấy cô gọi tên mình, Lệ Thâm vui hơn cả lúc nãy: “Em còn nhớ tôi sao? Lily.”

Dư Vãn: “…”

Cho nên nói một tí vì sao cô đột nhiên có thêm một cái tên tiếng anh vậy?

Lệ Thâm nhìn lướt qua nhân viên tiêu thụ của siêu thị, lại lấy thêm một túi sườn bò từ trong tủ lạnh, dắt Dư Vãn đi về phía trước: “Đi. tôi mời em ăn hai túi.”

“Ây, nhưng mà…”  Nhưng mà miếng sườn bò này sắp chiên xong rồi! Cô đợi rất lâu đó!

Cuối cùng câu này cô cũng không nói ra, bị Lệ Thâm kéo đi. Trúc Can bọn họ tính tiền xong, đi thẳng ra bên ngoài đợi Lệ Thâm. Lệ Thâm nhìn tin nhắn anh ta gửi đến, trả lời lại một câu: “Tao còn có việc, bọn mày về trường trước đi.”

Trúc Can: Hả?

Trúc Can: Mày lại ở sau lưng giấu bọn tao làm gì đó?

Lệ Thâm: Nhớ lại câu châm ngôn mày dán đầu giường đi

Trúc Can: …

Câu châm ngôn anh dán trên giường là, liên quan cái rắm gì tới mày.

Dư Vãn len lén liếc nhìn màn hình của Lệ Thâm: “Nếu cậu có việc, thì đi trước đi.”

Đợi anh đi rồi, cô sẽ trả hai bao sườn bò này về chỗ cũ.

Lệ Thâm cất điện thoại, nói với cô: “Không sao, sắp tới chúng ta rồi.”

Dư Vãn có chút ngại: “Nhưng sao có thể khiến cậu tốn kém như vậy…”

Lệ Thâm cười khẽ: “Hai túi sườn bò thôi mà, không đến nỗi dùng từ tốn kém nghiêm trọng như vậy chứ?”

Dư Vãn nghiêm túc nói: “Hai túi sườn bò này rất đắt đấy!”

“…” Lệ Thâm act cool đứng hình mất 5 giây, bị bộ dạng của cô chọc cười, “Hahaha sao em sống thảm thế này, ba mẹ em không cho em sinh hoạt phí sao?”

Dư Vãn mím môi, đôi mắt nhìn xuống dưới: “Tôi cũng đi làm rồi, làm sao có thể không biết ngại mà đòi tiền từ nhà chứ.”

Lệ Thâm hết sức kinh ngạc: “Em đi làm rồi?? Em tốt nghiệp rồi sao?”

“… Tôi tốt nghiệp ba tháng rồi.”

Lệ Thâm: “…”

Anh vẫn luôn cho rằng cô nhỏ hơn anh.

Dư Vãn hơi xấu hổ: “Nhìn tôi không giống người đã đi làm sao?”

Lệ Thâm nói: “Nhìn chị chỉ cỡ 18 tuổi.”

Dư Vãn sửng sốt, sau đó hahaha cười lên: “Cậu biết nói chuyện thật đấy!”

Lệ Thâm nhìn cô cười, khóe miệng cũng theo đấy giương lên.

Tính tiền xong, hai người cùng nhau đi xuống lầu. Trong tay Dư Vãn cầm túi nilon của siêu thị, len lén ngẩng đầu liếc nhìn cậu con trai cao mình hơn một bả vai kia. Từ góc độ này nhìn anh, đường nét ngũ quan của anh càng thêm rõ ràng, sóng mũi cao thẳng, khuôn miệng đẹp đẽ, tuy còn mang theo thơi thở của thiếu niên, nhưng đã có thể hơi hơi nhìn ra đường nét của đàn ông.

Dư Vãn nghĩ đợi thêm vài năm nữa, chắc anh nhất định sẽ đẹp trai hơn bây giờ.

Lệ Thâm đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt cô. Dư Vãn nhìn lén bị bắt được, hoang mang mà dời ánh mắt đi nơi khác, Lệ Thâm nhìn lỗ tai dần dần bị phiếm hồng của cô, nhịn không được cười lên.

Có chút đáng yêu.

Dư Vãn nghe được tiếng cười thấp của người bên cạnh truyền đến, lỗ tai càng đỏ thêm nữa, để che giấu cô giả vờ ho một tiếng, từ trong túi nilon lấy một túi sườn bò ra, đưa cho Lệ Thâm: “Đây, chúng ta vẫn nên mỗi người một túi thôi.”

Lệ Thâm nói: “Ầy, nhưng chỉ có một túi ni long thôi à, chị đây là muốn tôi dùng tay không cầm về sao?”

“…” Ách, hình như có hơi lạnh, “Vậy cậu dùng túi nilon, tôi để sườn bò vào túi là được rồi.”

Lệ Thâm vẫn không nghe theo: “Nhưng mà sườn bò sẽ rã đông nha, đến lúc đấy túi của chị bị ướt cũng không sao à?”

Dư Vãn: “…”

Một cậu con trai như anh sao mà biết nhiều thứ quá vậy? Với lại lúc nãy có phải anh đang bán manh* hay không??

* 卖萌: tỏ vẻ dễ thương =)))

Lệ Thâm cầm lấy sườn bò trong tay cô, nhét lại vào trong túi nilon cô đang cầm: “Được rồi, đã nói là mời chị ăn hai miếng, thiếu một miếng cũng không được,”

Tai Dư Vãn lại có chiều hướng nóng lên: “Nhưng cậu vẫn còn là sinh viên, tôi ngại lắm…”

Lệ Thâm nói: “Thế thì thảm rồi, bởi vì tôi có khả năng sẽ khiến chị ngại càng thêm ngại nữa.”

“Hở?” Dư Vãn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, Lệ Thâm giương khóe môi, cười lên còn nóng hơn so với ánh nắng mặt trời giữa hè: “Bởi vì tôi còn muốn mời chị uống ly trà sữa nữa.”

Dư Vãn lúc này mới phát hiện, hai người bọn họ vừa đúng lúc đi đến trước một tiệm trà sữa. Tiệm trà sữa này rất nổi tiếng ở bách hóa Tinh Quang, lúc trước khi cô đến đây, cách rất xa cũng có thể ngửi được hương thơm béo ngọt của trà sữa, sau đó hết sức mà hít vài hơi, giả vờ như mình đã uống rồi. Hôm nay đi đến trước cửa, cô vậy mà mảy may không phát hiện ra.

… Quả nhiên, nam sắc làm hỏng việc đây mà.

“Đi thôi, đến cũng đến rồi, chúng ta vào trong ngồi một lúc.” Lệ Thâm kéo Dư Vãn vào tiệm trà sữa, anh rất chú ý đúng mực, chỉ nhẹ nhàng kéo cổ tay cô, nhưng với thời tiết này ai cũng mặc áo thun tay ngắn, da của hai người vẫn tiếp xúc với nhau.

Lòng bàn tay Lệ Thâm còn nóng hơn so với tưởng tượng của cô, cô không biết rốt cuộc là lòng bàn tay anh nóng, hay là cổ tay của chính mình nữa.

Đi đến trước quầy nước, Lệ Thâm liền buông tay cô ra, anh ngẩng đầu nhìn các loại nước uống trên bảng giá, nói với nhân viên: “Tôi lấy một ly Ô long bạch đào, còn chị?”

“Ách… lấy tôi ly matcha macchiato đi.”

Nhân viên ở trên máy tính gõ vài cái, lặp lại lần nữa trà sữa họ đã gọi: “Một ly Ô long bạch đào, một ly Matcha macchiato, thêm đá không ạ?”

Dư Vãn đáp: “Tôi không thêm đá.”

“Anh đẹp trai này thì sao?”

“Giúp tôi thêm một ít.”

“Vâng. Xin chờ một chút.”

Lệ Thâm không hỏi Dư Vãn tại sao không thêm đá, nhưng Dư Vãn nghĩ con trai sẽ thường cho rằng là do kì sinh lí, liền chủ động nói: “Dạ dày của tôi không tốt lắm, một khi ăn lạnh thì rất dễ bị đau dạ dày.”

Lệ Thâm cười cười, nói: “Ok, tôi đã nhớ rồi.”

Không phải mà, cô nói như vậy đâu phải kêu anh nhớ đâu a! Cô chỉ là không muốn ngượng ngùng thôi mà!

Sau khi trà sữa làm xong, Dư Vãn gần như thành kính mà uống một ngụm, sau đó cảm động đến nổi nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Rốt cuộc cô cũng được uống rồi! Không cần dựa vào trí tưởng tượng để uống trà sữa nữa rồi!

Lệ Thâm nhìn bộ dạng đó của cô, không nhịn được hỏi: “Có phải công việc của chị không được thuận lợi hay không?”

Dư Vãn theo bản năng khuấy ống hút, nói với anh: “Cũng không phải, chủ yếu là tôi còn đang làm học trò học nghề, lương rất thấp, một tháng chỉ có 800 tệ.”

“800 tệ?” Lệ Thâm thực sự rất kinh ngạc, “Sinh hoạt phí một tháng của tôi cũng không dưới 800 tệ, ông chủ các chị cũng quá keo kiệt rồi đấy!”

“Không còn cách nào, cũng may công ty có bao bữa trưa, nếu không tôi thật sự phải chết đói đến nơi rồi.”

Lệ Thâm nhớ đến vòng bạn bè cô đăng, cười một tiếng: “Cho nên mỗi ngày chị đều đến đây ăn chực thức ăn thử sao?”

Dư Vãn lại xấu hổ: “Cũng không phải mỗi ngày, một tuần đến hai lần, với lại…” Đợi sau khi nhân viên tiêu thụ ở đây nhận ra cô, cô chuẩn bị đổi siêu thị khác nữa.

“Với lại cái gì?”

“Không có gì.” Dư Vãn mới không định nói kế hoạch của mình nói ra, việc này cũng quá mất mặt rồi, “Cảm ơn sườn bò và trà sữa của cậu, đợi sau khi tôi được tăng lương, tôi sẽ mời cậu đi ăn!”

“Vậy nhất ngôn cửu đỉnh nha, tôi chờ chị tìm tôi.”

“Không thành vấn đề!” Dư Vãn sảng khoái nhận lời, lại nhanh chóng yểu xìu, “Nhưng có khả năng là phải đợi hơi lâu, tháng sau tôi lại phải đóng tiền phòng rồi.”

Lệ Thâm nhẹ nhàng ngậm ống hút, ngước mắt lên nhìn cô: “Chị sống một mình ở bên ngoài sao?”

“Ừm, nhà tôi ở nơi khác.”

“Vậy chị có bạn bè bà con gì ở thành phố A không?”

Dư Vãn nói: “Tôi có một người bạn đại học cũng đang làm việc ở thành phố A, nhưng cô ấy đã có bạn cùng phòng rồi, phòng bọn họ thuê cũng không lớn, tôi cũng không nên qua đấy chen chúc với cô ấy.

“Vậy à.” Lệ Thâm gật gật đầu, hỏi cô, “Vậy hiện tại chị đang làm việc gì?”

Dư Vãn đáp: “Đang học thiết kế hôn lễ ở một công ty tổ chức hôn lễ, mặc dù tiền lương có hơi thấp, nhưng vẫn có thể học hỏi nhiều điều. Gần đây thầy giáo dẫn dắt tôi bảo tôi tìm hiểu trước về năng lực tổng thể của ngành thiết kế hôn lễ ở thành phố A.”

Lệ Thâm dường như rất hứng thú với công việc của cô: “Làm sao để tìm hiểu việc này, đi tham dự hôn lễ sao?”

Dư Vãn nói: “Để tôi nghĩ cái đã, giả vờ là tân nhân đến trực tiếp công ty tổ chức hôn lễ thăm dò, có thể phải nhanh một chút.”

Lệ Thâm dường như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: “Vậy tôi có thể giúp chị đó, chúng ta cùng nhau đóng giả làm tân nhân, sẽ càng giống thêm một chút đấy!”

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày đầu tiên của năm mới, là một chương hồi ức ngọt ngào!

Câu hỏi không có thưởng hôm nay: Ai sẽ là người nhịn không được phúc hắc trước?

A: Lệ Thâm

B: Lệ Cẩu Đản

C: Hai câu trên đều đúng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.