Nữ Chính, Nam Chính Là Của Tôi

Chương 40: Khù khờ




Liên Mỹ tay xoa xoa tách trà, nhấm nháp một ngụm rồi nói: “Tôi đang nghĩ tới con số 100 vạn!”

“Không… không thể được. 100 vạn ư? Chúng tôi còn không thể tu sửa lại bệnh viện nữa! Hơn nữa, một công ty lớn như Dương gia chỉ đầu tư được 100 vạn?”

Liên Mỹ giờ chỉ muốn té khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nãy giờ nghe tên giám đốc Lý này ba hoa, chỉ sợ sẽ lãng phí thời gian mà thôi! Cô còn chưa chọn được lễ phục cho mình nữa

“Hay là tôi đưa cô tham quan bệnh viện, bên chúng tôi rất cần sự giúp đỡ từ cô!”

“Vậy được!”

Trên đường đi tới khu chữa bệnh miễn phí dành cho cô nhi

Liên Mỹ mệt mỏi bước đi từng bước, nhưng vẫn phải cố gắng trụ vững, không thể để mọi người tiếp tục khinh thường cô. Hiện tại cô chính là đại diện của Dương gia

“Ui da!”

Một đứa bé chừng sáu, bảy tuổi cầm gậy truyền nước đâm sầm vào người Liên Mỹ. Cú đâm mạnh tới nỗi khiến cô với cậu bé ngã xuống mặt đất

Liên Mỹ chưa kịp hình dung ra mọi chuyện, chỉ cảm giác hông và lưng hơi nhức, hai chân vì đi giày cao gót nhiều, cộng với việc bị dẩy ngã bất ngờ khiến cô tạm thời không để đứng dậy được

Giám đốc Lý lúc trước mặt tái mét, giờ còn tái hơn nữa. Ông lo sợ nếu cô nổi giận thì đến 100 vạn cũng không được nhận nữa

Ông ném cho cậu bé cái nhìn sắc lẹm, rồi nhanh nhẹn quát tháo: “Còn không mau xin lỗi cô Dương! MAU!” Ông còn giang tay, tỏ vẻ muốn dùng bạo lực nếu cậu bé không xin lỗi cô

Nhưng ông lại không buồn đỡ cô dậy. Đúng vậy, chỉ quát tháo mà thôi!

Liên Mỹ cố gắng hết sức để đứng dậy rồi đỡ đứa bé dậy, không thoải mái nhìn vào tên giám đốc Lý, chỉ ném cho hắn hai từ rồi đi thẳng: “Hủy bỏ”

Cô mới đi được vài bước, tên giám đốc Lý liền đuổi theo, chộp lấy tay cô rồi nắm thật mạnh: “Cô Dương, xin cô hãy nghĩ lại, hãy nghĩ cho bọn nhỏ. Bệnh viện chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô”

Chát

Liên Mỹ hất mạnh tay mình khỏi tay của tên giám đốc, rút khăn tay từ túi xách ra rồi cẩn thận lau cứ như thể coi tên giám đốc này là một con virus vậy. Một con virus muốn kí sinh vào vật chủ rồi chiếm đoạt toàn bộ mọi thứ

“Ông muốn những điều tốt đẹp cho mấy đứa bé ư? Nhưng có vẻ khi tôi tài trợ cho bệnh viện, ông mới là người có lợi nhất”

“Không… không phải như cô nghĩ. Tôi coi chúng như là con chúng vậy!”

“Con ông? Con ông nhưng ông luôn luôn chửi mắng chúng dù chúng không cố tình? Giám đốc Lý, tôi tôn trọng ông nhưng mong ông đừng lấy mấy đứa bé ra làm cái cớ! Nhưng nếu ông thật lòng quan tâm, tôi vẫn sẽ hỗ trợ về mặt cơ sở vật chất”

Giám đốc Lý toát mồ hôi nhìn Liên Mỹ. Căm phẫn ư? Đúng vậy đấy! Ông đang thất thế trước một con nhãi chỉ hơn con mình vài tuổi thôi. Thật là muốn đem lòng tự trọng của ông vứt hết rồi! Tuy nhiên việc ông cần phải làm lúc này là im miệng, bằng không đến cơ sở vật chất cũng đừng mơ

Cộp

Cộp

Thanh âm từ tiếng bước chân đang ngày càng tiến đến gần, chẳng mấy chốc đã đến gần chỗ Liên Mỹ và tên giám đốc

“Giám đốc Lý? Dương Liên Mỹ, cô cũng ở đây sao?” Một giọng nói đầy nam tính vang lên. Là Hạ Dực!

“A! Hôm nay cậu lại đến đây sao? Mấy đứa trẻ mong cậu lắm. Hai người là….?” Giám đốc Lý nhìn thấy Hạ Dực thì mừng như bắt được vàng. Đối với ông, chàng thanh niên ngu ngơ này cũng chính là một con mồi béo bở. Cái tên ông luôn cho là ngu ngơ này lại quen biết con nhãi kia. Đúng là ông trời không bao giờ diệt đường sống của ông mà!

“Chào anh” Liên Mỹ khách sao chào một câu

“Tôi… đến không đúng lúc sao?” Hạ Dực ngơ ngác hỏi

“Nào có, nhờ có cậu đến đây thường xuyên, tâm trạng của mấy đứa trẻ này mới khá hơn, tiếc là sau này, việc điều trị có lẽ sẽ khó khăn hơn”

Hạ Dực lập tức mắc bẫy giám đốc Lý, lo lắng nói: “ Nếu ông cần giúp đỡ, tôi sẵn lòng hỗ trợ ông!”

Giám đốc Lý liếc nhẹ sang chỗ Liên Mỹ, ảo não nói: “Cậu giúp tôi quá nhiều rồi, lần này không thể để cậu chịu thiệt thòi nữa. Cô Dương, xin cô hãy giúp tôi lần này, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cô, chỉ cần cô giúp bệnh viện lần này thôi”

Để tăng tính thuyết phục, tên giám đốc còn quỳ xuống. Hừ, để lấy được cái gật đầu của con nhãi này, hôm nay ông nguyện đáp hết cái gì gọi là danh dự của một thằng đàn ông đi

Hạ Dực nhìn vậy liền mủi lòng, lập tức đỡ giám đốc Lý dậy, hướng tới Liên Mỹ mà cầu xin: “Liên Mỹ, mong cô giúp giám đốc Lý lần này!”

Liên Mỹ lắc đầu mệt mỏi: “Vậy được, tôi đồng ý với con số ban đầu. Mong ông thật sự quan tâm đến mấy đứa trẻ này”

Sau đó cô thật sự rời đi. Lần này tên giám đốc không giữ cô lại, ông thẳng thừng quay lại phòng làm việc mà không nói tiếng cảm ơn hay tỏ ý tiễn cô ra khỏi bệnh viện, nhưng vẫn còn một người đuổi theo cô

“Khoan đã, tôi cõng cô đi” Hạ Dực tiến đến gần chỗ Liên Mỹ, đột nhiên cúi người xuống, tỏ ý muốn cõng cô

Liên Mỹ: “Chân tôi chưa hỏng”

Hạ Dực liếc qua chân của Liên Mỹ, rồi thầm cười trước sự quật cường của cô gái này:“Nếu cô cứ đi như vậy thì sớm muộn chân cô cũng hỏng mà thôi!”

Liên Mỹ không đành lòng để cho Hạ Dực cõng, nhưng giờ cũng không còn cách nào khác, vậy thì…

Bụp

Hạ Dực lập tức “đổ rầm” ngay khi Liên Mỹ nhảy lên người anh. Nặng nhọc lắm anh mới có thể đứng dậy, bước từng bước một

Đúng là chị em rồi, nặng không kém gì nhau. Trông người thì nhỏ nhắn tựa như bị gió thổi bay, mà giờ anh còn muốn khênh bao tải thì hơn. Nhưng mà, người của cô gái này thật mềm mại, cách nhau hai lớp áo nhưng anh có thể cảm nhận được hơn ấm, độ mềm mại từ người của cô. Thật khác so với người vừa nói chuyện với giám đốc Lý


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.