Nữ Chính, Nam Chính Là Của Tôi

Chương 38: lại một vu ương ương ngu ngốc!




“Giai Giai, cậu cũng quá hiền lành rồi! Chính vì vậy nên cậu mới hay bị mấy người tầm thường như thế này khinh dễ” Vu Ương Ương chống tay giận dữ. Hừ! Mấy hôm nay Giai Giai luôn luôn khóc lóc khi kể về quãng thời gian khi chịu nhiều ủy khuất. Hôm nay, đích thân cô sẽ đòi lại công bằng cho bạn của mình. Đừng tưởng Vu Ương Ương này dễ bắt nạt!

Liên Mỹ ngồi trên ghế giờ cũng phải đứng lên để nói chuyện: “Cô Vu, chúng ta hình như không có quen nhau”

“Hừ, chỉ là một người có chống lưng mạnh mà cũng có thể nói chuyện với tôi?” Vu Ương Ương kiêu ngạo nói

Thiên Tình đứng bên cạnh cũng cười thầm trong lòng. Cái cô Vu Ương Ương này thường tỏ vẻ thông minh trước mặt người khác, nói Liên Mỹ được chống lưng, chẳng khác gì tát thẳng vào mặt mình. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Cố Giai Giai, ắt hẳn là bây giờ cũng rất thỏa mãn. Nhưng bây giờ cũng không cần phải tranh giành nữa, nếu như phòng tập này bị cướp, thì cô cũng không cần phải tập nhảy

“Chị, chúng ta không cần phòng tập này nữa, đi thôi!” Thiên Tình tới ôm tay của Liên Mỹ, vờ làm người yếu thế. Đôi mắt cô hơi đỏ, tưởng chừng như sắp khóc rồi!

Liên Mỹ thấy đứa em “bé bỏng” của mình bị ủy khuất, trong lòng cũng không thoải mái gì; “Cô Vu, chúng tôi đã tập ở đây từ trước, có vẻ lần này người phải chuyển đi là cô rồi!”

Thiên Tình nghe vậy, thầm mắng Liên Mỹ hàng trăm lần. Cái bà chị này, bình thường thông minh hơn người, không muốn ăn thua với người khác, giờ lại dám đối đầu với Vu Ương Ương. Haiz, cũng tại cô diễn sâu quá, là chị thì tất nhiên phải bảo vệ em rồi! Ai lại muốn thấy em mình chịu ủy khuất chứ. Đến người hiền lành như Liên Mỹ bây giờ đang đối đầu với người như Vu Ương Ương thì thật sự làm cô cảm động sắp khóc rồi này

“Chị, đi thôi, ở đây có mùi hôi thối, điếc mũi chết em rồi!” Thiên Tình cấu tay loạn xạ vào người Liên Mỹ, hy vọng cô sẽ nhường cái phòng tập chết tiệt này đi!

Vu Ương Ương nghe Thiên Tình nói vậy, theo bản năng liền ngửi mùi quần áo của mình. Đâu có mùi gì ngoài mùi nước hoa đắt tiền cô mới mua hôm trước? Vậy là cố tình chơi cô?. Vu Ương Ương bực dọc quát: “Cô! Người như cô sao lại vậy chứ?”

Phụt

Đâu đó trong gian phòng vang lên tiếng cười “thầm”. Liên Mỹ đang cười khinh bỉ độ ngu ngốc của Vu Ương Ương, rồi nói: “Cô Vu, căn phòng này chúng tôi không cần nữa. Là con gái, tuy ngoại hình quan trọng nhưng cũng cần phải để ý não mình hơn!” Đúng là ngu ngốc mà, đến cả bị nói đều cũng không hề hay biết

Hôm nay, tuy Vu Ương Ương giành được phòng, nhưng mặt mũi cũng bị ném đi hết cả rồi

Giai Giai: “Ương Ương, mình mau vào tập thôi. Không thì sẽ không kịp tham gia tiệc mất” Mất mặt thì sao chứ, người bị mất mặt là Vu Ương Ương chứ đâu phải cô

Vu Ương Ương liền thay đổi sắc mặt. Vẻ mặt cô có vẻ hòa hoãn và vui vẻ hơn trước: “Đúng rồi, còn phải đi làm anh Phong bất ngờ nữa. Giai Giai à, lần này cậu phải thật nổi bật đấy!”

Thiên Tình thầm hiểu lý do Vu Ương Ương sống chết đòi phòng tập này, ra là muốn tham gia tiệc của Lý thị

“Đi thôi!” Thiên Tình thành công trong việc kéo Liên Mỹ ra khỏi phòng tập. Cô tiểu thư Vu Ương Ương này, không hiểu đã bị bỏ thuốc gì mà luôn luôn hướng về Cố Giai Giai vậy? Bị cô ta lợi dụng nhưng vẫn một lòng bao bọc. Thật ngu ngốc, ngốc đến đáng thương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.