Nữ Chính, Nam Chính Là Của Tôi

Chương 23: Vết thương-ác mộng




“Em không sao. A! Đau” Cố Giai Giai rơm rớm nước mắt

“Đau như vậy còn nói không sao. Đi về khách sạn anh băng bó cho”

Nói là bị thương nhưng thực ra Cố Giai Giai chỉ bị trầy da một ít. Căn bản không thể gọi đấy là vết thương được. Thậm chí còn không có chảy máu nữa.

“A! Thiên Tình. Cậu làm sao không? Mình lo cho cậu lắm!” Cố Giai Giai vừa nhìn thấy Thiên Tình bước ra thì không khỏi lo lắng. Cô rất sợ nếu Thiên Tình nói ra việc vừa nãy thì Lý Cẩn Phong sẽ bỏ rơi cô.

“Tôi không sao! Việc lần này đừng bảo thầy giáo”

“Cái gì mà không làm sao chứ. Dương Thiên Tình, lần này Giai Giai bị thương, sao có thể để yên như vậy được” Lý Cẩn Phong trán nổi đầy gân xanh quát Thiên Tình

“Lý Cẩn Phong, đừng có nói vô lí như vậy. Thiên Tình bảo không nói với thầy giáo là có lí của cô ấy. Cậu nói Cố Giai Giai bị thương? Nhìn vết thương của Thiên Tình xem đi” Nói rồi, Hạ Dực vạch ống tay của Thiên Tình ra để lộ cánh tay trắng ngần có mấy vết bầm tím trông rất đáng sợ.

Thiên Tình nghe Hạ Dực nói câu này xong thì miệng không khỏi giật giật. Kể ra thì tên này cũng diễn khá lắm. Cái vết bầm này là do cô tranh thủ lấy đồ makeup trong túi xách của Cố Giai Giai mà cô ta chạy vội quá bỏ quên để bôi trét lên. Cô yêu cầu không nói với thầy giáo bởi vì cô sợ thầy giáo sẽ nói với bố cô, rồi cô sẽ không được đi chơi nữa

“Chó vàng, đi thôi.”

“Được,trở về khách sạn”

“Đi mua kem cầu vồng trước đã”

“…. Bà không sợ chút nào sao hả? Dù gì bà cũng là con gái đấy” Phải nói là một người con gái bị bắt cóc có thể bị tổn thương tinh thần rất lớn. Nhẹ thì khóc lóc còn nặng thì có thể bị tâm thần. Mà Thiên Tình khóc lóc cũng chỉ là diễn kịch, trông cô còn không có chút sợ hãi nào. Bây giờ còn đòi đi mua kem

Đi khuất khỏi đám người Lý Cẩn Phong, Thiên Tình mới nói

“Thực ra tôi định hạ bọn chúng lúc bọn chúng quấy nhiễu tôi, nhưng vì có Cố Giai Giai ở đấy nên phải diễn kịch”

Nói xong, Thiên Tình mở điện thoại, bật phần ghi âm trong điện thoại lên. Trong phần ghi âm, có toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cô, Cố Giai Giai van bọn côn đồ: “Ha ha, Thiên Tình, cuối cùng cô cũng có ngày này…..”

“Là giọng của Giai Giai? Không ngờ bà cũng thông minh đấy” Hạ Dực không tiếc lời khen ngợi Thiên Tình

“Chứ ông nghĩ sao tôi lại để cho bọn chúng bắt được tôi? Đây là do cô ta tự chuốc lấy”

“Bà định làm gì với đoạn ghi âm này?” “Tạm thời giữ lại cho mấy việc sắp tới”

Chẳng mấy chốc hai người đã đến quán kem cầu vồng. Thiên Tình tỏ ra rất hài lòng khi được ăn loại kem này. Phải biết rằng khi cô còn là ảnh hậu, những thứ này cô tuyệt đối không được động vào nên cô thấy hứng thú với mấy món này cũng là điều đương nhiên.

“Già còn đi hồi teen!” Hạ Dực nói vậy thôi nhưng cũng rất bất ngờ khi thấy cô như thế này. Quần áo đẹp, tiền bạc cô đều không hứng thú, vậy mà cô lại thích những món ăn đơn giản như thế này. Thật không hiểu nổi cô! Mà thôi, dù gì anh cũng không bị cô hành là được.

2 giờ đêm

CẠCH

Cánh cửa phụ được mở ra, một bóng người bước vào phòng của Thiên Tình. Đó là Lý Cẩn Phong. Anh ra đây để xem tình trạng của Thiên Tình. Cố Giai Giai từ lúc về luôn khóc lóc, đòi ở bên cạnh anh. Anh luôn nghĩ rằng là con gái, cư xử như Giai Giai là chuyện bình thường. Nhưng với Thiên Tình, cô thậm chí không tỏ ra sợ hãi chút nào. Hơn nữa, lúc về anh mới thấy rõ vết thương của Giai Giai, đúng là rất nhỏ, không đáng để gọi là vết thương. Còn Thiên Tình bị thương rất nặng. Rốt cuộc Thiên Tình đã trải qua việc gì mà có thể can đảm như vậy?

Ánh trăng tuy mờ ảo nhưng cũng đủ để chiếu rõ mặt của Thiên Tình lúc này. Cô nàng đang mơ về lúc cô 5 tuổi với thân phận là Thẩm Thiên Tình. Đó là quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời cô. Bố mẹ cô là những thành viên quan trọng trong một tổ chức ngầm. Bố cô-một sát thủ được mệnh danh là “tay súng nghìn mặt” nhờ tài bắn súng siêu đẳng với tài hóa trang đạt đến mức thượng thừa còn mẹ cô là một nhà nghiên cứu đại tài của tổ chức đó. Bố mẹ cô đã ra đi vĩnh viễn trong một vụ tai nạn giao thông, cô là người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn này nhờ bố mẹ cô đã che chắn cho cô kịp thời. Sau vụ tai nạn này, cô được họ hàng gửi vào cô nhi viện. Tất cả những gì cô nhớ được về bố mẹ cô là những bài học họ dạy cô khi còn nhỏ. Chỉ có vậy thôi!

( “Mẹ ơi, hôm nay mình đi đâu vậy mẹ?”

“Chúng ta sẽ rời khỏi thành phố này. Ở đó sẽ có rất nhiều đồ ngọt, đồ chơi và bạn bè nữa. Tiểu Tình có thích không?”

“Con thích lắm! Miễn là ở đâu có bố mẹ, con đều thích hết!”

“TIỂU TÌNH! CẨN THẬN”

RẦM

“Ba, mẹ… Máu, nhiều máu quá! Ba, mẹ… hai người mau tỉnh dậy đi… đừng bỏ rơi con!”)

“Không! Đừng bỏ rơi con… đừng bỏ con một mình…” Thiên Tình mồ hôi chảy ròng, cô đang mơ thấy cơn ác mộng đó. Cô cứ lặp đi lặp lại những câu từ này mà không hề tỉnh dậy. Người khác nhìn vào đều sẽ tưởng cô đang bị ốm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.