Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!!

Chương 32




Âu Tử Tuyết đã mở lời, những người còn lại tất nhiên là không tiện từ chối, lần lượt đồng ý. Diệp Thần rất nghi ngờ, nếu hắn dám nói không thì lát nữa cô sẽ đem hắn xử đẹp mất. Thủ đoạn của cô, hắn đã lĩnh giáo đủ rồi.

Cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều trở về phòng của mình. Hai giờ sáng, Âu Tử Tuyết đang ngủ chợt choàng tỉnh, cả người mồ hôi nhễ nhại. Chết tiệt, không ngờ lại nằm mơ thấy kí ức của nguyên chủ, hơn nữa còn là lúc bị đám nam chủ kia mắng chửi, sỉ nhục. Càng nghĩ tới lại càng thấy bực bội, thầm nghĩ Hàn Thiên Dật và Lãnh Lăng đều ở đây, có lẽ cô nên đi trả thù một chút nhỉ. Đặc biệt là tên Hàn Thiên Dật kia, nhất định phải đánh hắn đến ba mẹ không nhận ra mới thôi.

Càng nghĩ, Âu Tử Tuyết lại càng hứng chí, rốt cuộc không nhịn được lẻn ra khỏi phòng, nhằm hướng phòng Hàn Thiên Dật mà tới.

Binh! Bốp! Chát! Rầm!

Âu Tử Tuyết bước ra khỏi phòng, cảm thấy thật sáng khoái. Phòng ở đây cách âm rất tốt nên những người khác vẫn chưa hay biết gì. Bây giờ thì...hắc hắc, tiến đến chỗ con mồi thứ hai thôi.

Bên trong phòng, Hàn Thiên Dật lấy tay xoa xoa vết thương, không khỏi xuýt xoa mấy cái. Mặc dù đã đoán trước thế nào cũng có ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại đến nhanh vậy. Thật sự là rất đau đó, xem ra cô cũng không có hạ thủ lưu tình chút nào. May mắn, cô cũng rất có chừng mực, xương cốt đều không có tổn thương, chỉ là da thịt bị thương thôi.

Lãnh Lăng bên kia so với Hàn Thiên Dật cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng hắn cũng chỉ cười khổ chứ không oán than gì. Tất cả đều do hắn đã làm sai mà thôi. So với những gì cô đã chịu, thế này có đáng là gì chứ.

Cũng vào thời gian đó, sâu tận trong rừng, Nguyệt Băng ngồi ngẩn người, nhìn chằm chằm bầu trời đêm, ánh mắt có phần sợ hãi, miệng thì thào:

-Sắp đến rồi....nó sắp đến rồi....

Âu Tử Tuyết sau khi đập cho hai tên Hàn Thiên Dật và Lãnh Lăng một trận xong thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhanh chóng trở về phòng lăn ra ngủ thẳng.

Sáu giờ sáng, mọi người đều đã lục tục thức dậy, trừ Âu Tử Tuyết. Diệp Thần biết rất rõ tính tình của cô, ghét nhất là bị quấy rầy khi đang ngủ nên đã dặn mọi người đừng gọi cô dậy. Nhưng khi tất cả đã tập hợp đầy đủ thì...

-Dật nhi, mặt con bị sao vậy? Cả Lãnh Lăng nữa?

Hàn phu nhân là người đầu tiên không nhịn được, lên tiếng hỏi. Hàn Thiên Dật và Lãnh Lăng chỉ xấu hổ cười trừ, không biết phải làm sao. Chẳng lẽ nói tối hôm qua bị cô lẻn vào đánh cho một trận?

Hàn Lãng là người thông minh, nhanh chóng nhận ra nguyên nhân, khoé môi không khỏi giật giật mấy cái. Con bé này, mạnh tay đến vậy, xem ra là muốn trút hết những bất công đã từng chịu. Kiểu này thì hai thằng nhóc nhà Lưu gia và Nam Cung tiểu tử cũng không thoát rồi.

Tiêu Lãm ngồi một bên che miệng cười khúc khích, còn Diệp Thần lại cảm thấy rất may mắn vì trước kia không có đắc tội cô. Hắc hắc, hiện tại hắn rất mong chờ được xem vẻ mặt sau khi bị đánh của Nam Cung Ngạo. Để xem khi đó hắn có còn kiêu ngạo nữa được không?

Cạch!

Cánh cửa đột nhiên mở ra, tất cả đồng loạt quay lại, thì ra chính là cô bạn gọi Nguyệt Băng của Âu Tử Tuyết tối qua. Nguyệt Băng vẫn vậy, nét mặt lạnh nhạt không chút biểu tình, nhìn Diệp Thần, hỏi:

-Phòng của Tử Tuyết là ở đâu?

Tất cả những người ở đây đều là những người từng trải, bản lĩnh không kém, nhưng đối diện với cô vẫn cảm thấy áp lực rất lớn. Diệp Thần có thể cảm nhận rất rõ, lưng áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt đen sâu hun hút ấy khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ:

-Căn phòng đầu tiên ở lầu hai, phía bên phải.

Nguyệt Băng lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt lập tức hướng lên trên. Khẽ búng người một cái, cô đã vững vàng đứng trên lan can cầu thang, nhẹ nhàng đến trước cửa phòng Âu Tử Tuyết. Diệp Thần nhìn thấy vậy vội vàng lên tiếng ngăn cản. Hắn biết rõ, Âu Tử Tuyết một khi bị đánh thưc thì hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp.

-Nguyệt Băng, hay là để Tử Tuyết ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm mà.

Nguyệt Băng thản nhiên liếc nhìn Diệp Thần, sau đó tung ra một cước đá nát cánh cửa. Bên trong lập tức vang lên tiếng gầm đầy tức giận:

-Là kẻ nào dám phá giấc ngủ của...

-Đủ! Hai phút nữa, cậu phải chuẩn bị xong và xuống dưới gặp mình.

Nguyệt Băng thiếu kiên nhẫn ngắt lời Âu Tử Tuyết, sau đó đi thẳng xuống dưới, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Âu Tử Tuyết bây giờ mới nhớ ra là Nguyệt Băng đang ở đây, không còn cách nào đành phải nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ và đi xuống dưới trình diện. Nguyệt Băng đã tới, đồng nghĩa với việc những tháng ngày nhàn nhã hạnh phúc của cô đã kết thúc. Ài, thật sự là khiến cô đau lòng chết mà.

Đúng hai phút sau, Âu Tử Tuyết đã nghiêm túc đứng trước mặt Nguyệt Băng. Nguyệt Băng chầm chậm mở mắt, lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền, mặt dây là một lưỡi hái đen thẫm, phong cách cổ kính kì lạ. Sợi dây chuyền giống như có sinh mệnh, liên tục rung lắc dữ dội như muốn thoát khỏi tay của Nguyệt Băng. Âu Tử Tuyết trông thấy sợi dây liền vô cùng kích động, nhưng chưa kịp nói gì thì Nguyệt Băng đã buông tay. Sợi dây chuyền rung lên như đang vui vẻ, tự động bay tới, đeo vào cổ Âu Tử Tuyết.

Âu Tử Tuyết cảm kích nhìn Nguyệt Băng. Cô cứ nghĩ vĩnh viễn cũng không thể gặp lại A Liêm nữa, nhưng không ngờ Nguyệt Băng đã thay cô bảo quản nó thời gian qua. Thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì Nguyệt Băng đã tạt cho một chậu nước đá:

-Bài tập sáng nay, chạy quanh đảo mười vòng. Nhớ kĩ, chỉ có thể chạy bộ.

Âu Tử Tuyết lập tức nhảy dựng lên:

-Mười vòng? Cậu giết mình luôn đi!!

Xoạt!

Nguyệt Băng lật tay một cái, thanh dao găm sắc bén đã nằm gọn trong tay, lạnh lùng trả lời:

-Nếu cậu muốn.

Âu Tử Tuyết lập tức rụt đầu lại, không cách nào khác đành ngoan ngoãn bước ra ngoài thực hiện. Cái đảo này cũng không nhỏ chút nào đâu. Mười vòng, lần này cô thảm rồi.

Sáu người còn lại trong phòng sau khi thấy cảnh này không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Cô gái này thực sự quá mức đáng sợ. Âu Tử Tuyết mạnh mẽ, bạo lực đến vậy mà trước mặt cô ta lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, không dám cãi lại tiếng nào. Rốt cuộc cô gái này là thần thánh phương nào chứ? Đúng lúc này, Nguyệt Băng đột nhiên quay lại, lần lượt chỉ vào bốn người Diệp Thần, Hàn Thiên Dật, Lãnh Lăng, Tiêu Lãm, nói:

-Anh, anh, anh, cả anh nữa, mau thay đồ rồi ra tập với Tử Tuyết đi.

Bốn người đồng loạt chảy mồ hôi lạnh, định mở miệng từ chối, nhưng dưới cái nhìn áp bách của cô, đành phải ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý. Bây giờ bọn hắn đã hiểu cảm giác khi nãy của Âu Tử Tuyết rồi. Nguyệt Băng ánh nhìn rơi vào khoảng không xa xăm bên ngoài cửa sổ, một hồi sau mới mở miệng, nói:

-Chẳng lẽ mấy người định kéo chân tôi và Tử Tuyết mãi như vậy à?

Thịch!

Bốn người đàn ông không hẹn mà cùng lúc ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng lại không dám làm gì. Dù sao những gì cô nói cũng đều là sự thật. Nguyệt Băng khẽ nhếch môi, xem ra chiêu khích tướng đã có tác dụng.

-Ba ngày tới, tôi sẽ tiến hành đặc huấn cho mấy người. Trưa nay sẽ bắt đầu, còn bây giờ thì đi rèn luyện thể lực với Tử Tuyết đi.

Bốn người đàn ông hừng hực chiến ý lần lượt chạy ra ngoài. Không phải chỉ là mười vòng thôi sao? Đợi đấy, bọn hắn nhất định sẽ làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.