Nông Gia Độc Phi​

Chương 2: 2: Hai Tiểu Bánh Bao Vừa Gầy Vừa Đen




"Cha người tỉnh rồi?"

Không biết là từ khi nào, Tiểu bánh bao vẫn luôn ghé vào bên mép gường, dùng cặp mắt vừa đen vừa to tròn linh động như mắt rồng nhìn nhằm vào Lăng Kính Hiên làm cho đôi mắt y lóe lóe, gì cũng chưa nói, mặt dày mày dạng tiếp tục giả chết.

"Cha, người đừng ngủ nữa được không? Con nghe được ca ca cùng bà ngoại nói rằng người đã không còn ngốc nữa, về sau người có thể giống như cha của Thiết Oa ca được không? Cha của huynh ấy biết kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền được không? Cha, người yên tâm, Tiểu Võ cũng sẽ giúp cha kiếm thật nhiều tiền, con hiện tại đã đi biết đào rau dại nha, chờ cho con lại lớn thêm chút nữa, liền có thể theo Thiết oa ca ra bờ sông bắt cá rồi, đến lúc đó nhất định sẽ bắt một con cá thiệt là to cho cha ăn, không đúng, là cho chúng ta ăn nha, Tiểu Võ còn chưa từng được ăn cá lớn bao giờ.."

Tiểu bánh bao Lăng Võ là một nhóc con hay lải nhải, thường xuyên ghé vào bên giường thì thầm một tràng dài, ngẫu nhiên còn ngọng một vài từ, nhưng không hề trở ngại mà miêu tả một bức tranh đẹp cho cha nó nghe, cuối cùng, Lăng Kính Hiên hình như còn nghe được tiếng nuốt nước miếng nữa, cũng không biết là do cảm xúc của nguyên chủ hay là bị nhóc con này lây nhiễm mà Lăng Kính Hiên lại cảm thấy khóe mắt của chính mình chua xót, trong lòng nghẹn khuất muốn chết, nhóc con này còn chưa đến năm tuổi nữa mà đã hiểu chuyện như thế, hơn nữa từ trước đến nay vậy mà chưa từng được ăn cá lần nào, mẹ nó, có xót hay không chứ? Tình huống này mà ở thế kỷ hai mươi mốt, người nhà sẽ đau lòng cỡ nào nữa?

"Tiểu Võ.." "Cha, người tỉnh thật rồi? Mau ngồi dậy ăn chút gì đi, giữa trưa bà ngoại có lại đây cho chúng ta một ít cháo loãng, con đã hâm nóng lại rồi."

Đại bánh bao Lăng Văn trên tay bưng một cái chén bị mẽ nhiều chỗ đi đến, thấy Lăng Kính Hiên tỉnh, khuôn mặt nhỏ đen gầy có chút mất tự nhiên, đem chén đặt trên rương gỗ dưới chân giường, sau đó lại chạy ra ngoài, một lát sau lại bưng một cái chén cũng sức mẻ cẩn thận tiến vào, nằm ở trên giường, Lăng Kính Hiên mơ hồ nhìn đến, trong chén, trừ bỏ một ít chão loãng trong veo và một ít thứ gì đó, hẳn là khoai lang đỏ đi? Đại bánh bao nhất định đã cho rằng cha của nhóc còn chưa tỉnh nên đem phần của y đặt ở trong bếp, thấy cha mình tỉnh lại rồi cho nên mới đem lại đây cha ăn.

"Cha, nhanh ăn đi, người đã hôn mê suốt mấy ngày nay rồi."

Lần thứ ba Lăng Văn đi đi lại lại, trên tay cầm nhiều thêm mấy đôi đũa, thân ảnh nhỏ gầy đi qua đi lại mấy lần, ít nhiều có chút thở hồng hộc, nhưng lại không nghĩ ngơi mà đưa chén khoai lang đỏ đến mép giường, ánh mắt tròn vo cố nén tò mò cùng kích động, nó có cảm giác hình như, cha mình đã không còn ngốc nữa, nhưng cụ thể ra sao thì nó cũng không rõ, dù sao cũng không phải dáng vẻ ngu si như trước kia nữa.

Hai đứa nhỏ, một đứa lảm nhảm ngốc manh đáng yêu, một đứa lại có dáng vẻ như ông cụ non, hai đứa đồng dạng vừa nhỏ vừa gầy, khoát lên người bộ quần áo lỏng lẽo, nhìn từ trên xuống dưới cũng chỉ có cặp mắt kia là nhìn tạm được, chổ khác thì..

đen! Đen toàn thân luôn, đặt biệt là đôi bàn tay vừa đen vừa nhỏ lại vừa gầy trơ xương nhìn như móng gà vậy làm cho trong lòng Lăng Kính Hiên vô cùng khó chịu, hai tiểu bánh bao này cũng không phải là có màu da đen hay bị phơi nắng đen, mà phải nói là toàn thân rất dơ bẩn, cũng không biết là bao lâu rồi không tắm rữa tử tế qua, từ đây có thể thấy được người làm cha như Lăng Kính Hiên có bao nhiêu thất bại nha!

"Oa oa..

Cha người có thể nói a, người khỏe rồi a!"

So sánh với Lăng Văn ẩn nhẫn quật cường thì Lăng Võ lại cực kỳ kích động mà nhào qua ôm lấy tay của Lăng Kính Hiên vừa khóc vừa hưng phấn hô to làm cho Lăng Kính Hiên ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, nguyên chủ từ khi mang thai bọn họ, bị trục xuất ra khỏi gia tộc Lăng gia tới giờ, hình như vẫn luôn ngây ngây dại dại, ký ức mấy năm gần đây hoàn toàn trống rỗng, ngẩn đầu lên trông thấy Lăng Văn vẫn duy trì bộ dạng quật cường, đôi môi mím chặt lại khẽ nhấp nhấp.

Đôi mắt phượng mê người khẽ uống lượng, Lặng Kính Hiên rút tay ra chủ động ôm lấy Lăng Văn ôn hòa nói: "Cha vẫn luôn nói chuyện được, chỉ là trước kia quên mất phải nói như thế nào thôi, lần này bệnh một trận mới nhớ tới, sau này cha đảm bảo sẽ không quên nữa, tiểu bánh bao đừng khóc."

Lâu lắm không có sử dụng dây thanh quản nên giọng nói có chút khàn khàn khó nghe, nhưng lại không cản trở được Lăng Kính Hiên ôn nhu nói, nếu như hắn đã tiếp nhận thân thể này, hai tiểu bánh bao này lại chọc người thương thế này, vậy từ hôm nay trở đi chúng sẽ là con của hắn, hắn sẽ nỗ lực đem bọn họ dưỡng thành hai tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp.

"Cha đáng ghét, tên con không phải là tiểu bánh bao, người ta tên là Tiểu Võ nha!"

Nghe được xưng hô lão cha nhà mình, Lăng Võ dẫu miệng nhỏ giọng kháng nghị làm cho Lăng Kính Hiên nhịn không được bật cười, duỗi tay muốn xoa bóp mặt của nhóc, nhưng do tiểu bánh bao quá gầy nên chỉ có thể nhéo tới một tầng da, Lăng Kính Hiên lại một trận chua xót, chuyển thành vuốt khuôn mặt nhỏ của hắn, nói: "Ha..

ha..

Tiểu bánh bao không tốt sao? Cha thích nhất là bánh bao nha! Đặc biệt là bánh bao trắng trẻo mập mạp nha!"

"Phải không? Chính là con vừa không mập cũng không trắng nha!"

Nhóc con chớp chớp hai mắt đáng yêu nói, tươi cười trên mặt Lặng Kính Hiên lại càng sâu: "Chịu khó dưỡng thì sẽ vừa trắng vừa mập nha, ngươi yên tâm, cha nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, đem hai tiểu bánh bao của cha biến thành siêu cấp đại bánh bao."

"Dạ được!"

Cũng không biết là nhóc con này hiểu thật hay không mà nhóc lại gật đầu xán lạn cười, hai mắt tròn xoa lập lòe tia hưng phấn chờ mong, bộ dáng muốn manh* bao nhiêu thì manh bấy nhiêu.

(*là đáng yêu nha).

"Cha.."

Đại bánh bao Lăng Văn bị lãng quên ở bên cạnh hai người lúc này đôi môi khẩn trương run run, đôi mắt cũng đồng dạng vừa đen vừa tròn nhưng lại không thấy ở nhóc một chút sự hoạt bát vô tư vốn nên có của một đứa trẻ năm tuổi.

Chỉ thấy bên trong ấy tràn ngập sự lo lắng, sợ hãi, chờ mong cùng kích động một cách rất rõ ràng, Lăng Kính Hiên biết đứa bé này sẽ không dễ lừa như Tiểu Võ, đơn giản cái gì cũng đều không nói, đứng dậy kéo Đại bánh bao đến bên cạnh mình, một tay khác ôm nhóc vào lòng.

"Cha, người thật sự sẽ không ngốc nữa?"

Cha con ba người vây quanh rương gỗ cũ nát, ngồi xổm xuống, Lăng Văn nhịn rồi lại nhịn, chung quy vẫn hỏi ra điều mình sợ nhất trong lòng, rốt cuộc thì nhóc cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa đến năm tuổi, mặc dù trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi thật nhưng làm sao có thể che giấu hết cảm xúc trên mặt mình được.

Đối diện ánh mắt của nhóc nhỏ trong lòng mình, Lăng Kính Hiện chỉ cảm thấy từng đợt đau lòng, một lúc lâu sau mới lộ ra tươi cười ôn nhu: "Ừm, sẽ không, về sau cha sẽ mang theo hai con tự lập môn hộ."

Tiểu bánh bao đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn trêu chọc, mà đối với đại bánh bao trưởng thành sớm, hắn chỉ có thể nghiêm túc đảm bảo.

"Cha.."

"Ưm!"

Giây tiếp theo, Đại bánh bao kích động nhào vào lòng hắn, đâm sầm tới làm cho Lăng Kính Hiên nhịn không được than nhẹ, ngay sau đó cảm giác trước ngực ướt át, y bất chấp cả người đang đau nhức, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nhóc, bên kia Tiểu bánh bao chớp hai mắt ngồi nhìn, miệng nhỏ bẹp một cái, dáng vẻ dường như cũng muốn khóc theo, Lăng Kính Hiên thấy thế liền nhanh tay kéo nhóc ôm vào trong ngực.

"Oa..

oa..

oa.."

Hai tiểu bánh bao chôn mặt ở trong lòng ngực y một đứa so với một đứa đều khóc đến tê tâm liệt phế, làm cho trong lòng Lăng Kính Hiên thật khó chịu, giờ khắc này hắn mới thật sự biết được, không quan tâm là ngốc manh hay là trưởng thành sớm, hai nhóc đều chỉ là hài tử chưa đến năm tuổi mà thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.