Trên đường phố tấp nập người qua lại, Lâm vừa đạp xe đạp vừa suy nghĩ rằng liệu mẹ cậu sẽ cho cậu sống trong ký túc xá hay không. Liệu mẹ cậu sẽ trách mắng cậu vì cậu chuyển vô ký túc xá. Hay liệu bà ấy có buồn vì cậu không.
Tất cả cậu đều chẳng rõ...
Nhưng nếu được Lâm muốn bà Hà sẽ buồn vì cậu dù chỉ một lần...
"Kéttt" - Lâm dừng lại trước một căn biệt thự, cậu khá bâng vân không muốn vào cậu sợ mẹ cậu sẽ la mắng cậu ví những chuyện cậu đã làm nên.
" A cậu chủ!" - Cô người hầu đang tưới cây thì chạy ra mở cửa cho cậu vào. Bà ấy nhìn cậu một hồi rồi kéo cậu vào trong.
Lâm lo lắng nhìn cô người hầu rồi lại nhìn vào bên trong nhà.
"Bà chủ vẫn còn trong nhà, bà ấy có vẻ tức giận lắm..."
Lâm chẳng nói gì mà yên lặng nhìn bóng người lấp ló qua cửa sổ, cậu đã chuẩn bị tâm lí để đối mặt với bà ấy rồi. Nhưng trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy lo lắng.
Lâm từ từ nhấc từng bước chân nặng nề vào nhà, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống gương mặt của cậu.
"Mẹ..." - Vừa mới vào nhà được vài bước thì thấy bà Hà đang đi qua đi lại trong nhà, mặt bà trông rất hung dữ.
Bà Hà vừa nghe thấy tiếng của Lâm thì quay đầu lại.
"Mày! Mày về đây làm gì! Sao không đi luôn đi! Mày có biết là mày đã làm tao mất mặt lắm không!" - Bà Hà quát lớn trừng mắt nhìn cậu.
"Mày thật làm mất mặt gia đình mà! Từ một đứa học trường giỏi số 1 thành phố vì đánh lộn với mấy thằng ranh con mà phải chuyển xuống trường bét nhất thành phố! Mày coi vậy có vui không!?"
"A bà chủ, bà chủ bớt giận, cậu chủ chẳng qua là bị người khác khiêu khích nên mới đánh nhau thôi. Bà chủ đừng trách mắng cậu ấy..." - Cô hầu gái kia lên tiếng giúp cho Lâm.
"Tch, Tao thật chẳng có lời nào để nói với mày nữa mà" - Bà Hà nhìn cô hầu gái rồi ghét bỏ mà nói.
"A con...xin lỗi" - Duy Lâm hối lỗi nhìn người mẹ của mình.
Giờ cậu thật muốn trốn vào một xó yên tĩnh nào đó mà thôi. Cậu chẳng muốn ở lại đây chút nào.
Lâm với mẹ cậu dường như chẳng thể hòa đồng được. Cậu với bà Hà rất ít khi gặp nhau. Mỗi lần cậu và bà Hà gặp nhau kiểu gì cũng sẽ có xung đột, cãi vã. Cậu có thể thấy được sự chán ghét trong mắt bà Hà mỗi khi nhìn cậu.
Cậu giờ rất muốn nói với bà ấy rằng cậu muốn chuyển vào ký túc xá của trường. Nhưng cậu chẳng biết phải mở lời làm sao cho hợp lí cả.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi khẽ lên tiếng: "Mẹ, con muốn chuyển sang học nội trú..."
Tim cậu đập thình thịch liên hồi, cậu mím chặt môi lại nhìn bà Hà, sự sợ hãi trong lòng cậu ngày càng dâng cao.
"Được được! Mày giỏi lắm. Giờ còn muốn ra ở riêng luôn!" - Bà Hà có vẻ như đã rất tức giận.
"Nếu muốn chuyển sang ở ký túc xá thì tao chiều mày, cho mày vừa lòng! Giờ tao cũng chẳng muốn nhìn thấy cái bản mặt của mày nữa"
Bà Hà nói xong thì tức giận đi lên lầu.
Lâm nhìn theo bóng lưng bà Hà ngày càng xa, tâm trạng của cậu hôm nay không còn gì để miêu tả ngoài 2 chữ: rất tệ.
Cậu lặng lẽ bước chân lên phòng của mình, rồi đóng cửa phòng lại. Cậu ngồi xổm xuống rồi ôm đầu mình lại. Hốc mắt cậu có hơi đỏ.
Cậu ngồi thẫn thờ một lúc lâu rồi mới ngồi dậy cầm điện thoại lên rồi nhắn tin với Phàm.
[Phàm ơi, tui xin mẹ tui cho tui chuyển qua ký túc xá ở nè] - Lâm
Mới vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu thì bên kia đã nhanh chóng rep lại.
[Ể vậy à, vậy là tui với ông sắp được ở cùng rồi hehe] - Phàm
[Tính ra lúc nãy xin mà thấy rén lắm luôn á] - Lâm
[Có bị sao không?] - Phàm
[Ừm tạm ổn không bị gì hết] - Lâm
[Vậy bao giờ ông mới chuyển qua ký túc xá] - Phàm
[Chưa biết nữa để chiều nay lên nói với nhà trường cái đã] - Lâm
[Ừm tui đợi ông] - Phàm
Hai người sau đó cũng chỉ nói linh tinh vài thứ rồi nhanh chóng chào tạm biệt.
Lâm bỏ điện thoại xuống, xoa nhẹ mắt rồi trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Đối với Lâm cách xả stress nhanh hiệu quả nhất là đi ngủ. Chỉ những khi di ngủ tâm trạng của cậu sẽ dần trở nên ổn định hơn.
Trong lúc ngủ cậu mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng cô người hầu gọi tên cậu nhưng cậu ngó lơ đi, bịt tai lại rồi ngủ tiếp.
Cứ thế cậu ngủ từ khoảng 9 giờ sáng đến gần 5 giờ chiều.
"Ấy chết!" - Lâm giật mình nhìn đồng hồ, cậu định lên trường mới để đăng kí học nội trú mà cậu lại ngủ quên mất.
Cậu vội vàng vệ sinh cá nhân rồi gấp gáp lấy xe đạp đạp đến trường.
Rất may cho Lâm là còn thầy giám thị ở trong trường, cậu rất nhanh đã thuận lợi đăng kí xong mọi thứ.
Thầy giám thị bảo rằng cậu có thể chuyển đến vào 2 hôm nữa. Đến lúc ấy thầy ấy sẽ dẫn cậu đến ký túc xá.
Lâm sau đó liền chào thầy giám thị vừa quay lưng chuẩn bị đi thì liền gặp người quen.
"A!"
____________________________
Một ít fact về truyện:
1, Họ và tên đầy đủ của Lâm là Nguyễn Duy Lâm. Tên của Hứa Phàm là Đặng Hứa Phàm. Còn của Tạ Minh (nhân vật vài chap nữa sẽ xuất hiện) là Dương Tạ Minh.
2, Lâm có bề ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm lại rất mỏng manh. Cậu rất hay kích động bởi những lời nói mang tính công kích.
3, Lâm trước khi quen Phàm đã từng bị trầm cảm, nhưng từ sau khi gặp được Phàm thì căn bệnh này đã giảm hẳn, nhưng nó vẫn để lại một số di chứng.
4, Lâm chưa từng giới thiệu Phàm cho bà Hà vì sợ bà Hà sẽ nghiêm cấm cậu chơi với Phàm.
5, Cậu cũng không hề kể cho mẹ cậu về việc cậu biết đánh nhau nên khi bà Hà biết cậu đánh nhau thì ban đầu đã không tin. Nhưng khi biết có nhân chứng thì rất tức giận.
6, Lâm học khá giỏi, điểm trung bình môn của cậu đều từ 8.0 trở lên.
7, Thể chất của Lâm từ nhỏ đã rất vượt trội, những cú đấm và đá của cậu đều mang tính sát thương cao. Chỉ là trông cậu quá mảnh mai nên chẳng ai nghĩ cậu biết đánh nhau.
8, Lâm chưa từng học võ, những kĩ năng đánh nhau mà Lâm có đều do Phàm dạy.
9, Chiều cao của Lâm là 1m71. Trong khi đó chiều cao của Phàm là 1m78. Còn của Minh là 1m74.
10, Hầu như các trường trung học phổ thông trong thành phố mà Lâm đang sinh sống đều là trường nội trú.