Nồi Nào Vung Nấy

Chương 20




Edit & Beta: Hoa Cúc

Trần Càn quỳ chân tê rần, khó chịu muốn chết, chỉ có thể dao động chân một chút, nhưng vẫn không dám đứng dậy. Ngay lúc này anh đặc biệt nhớ Tiền Miểu, không biết bây giờ Tiền Miểu đang làm gì, lại không thể đi tìm điện thoại di động của mình. Áy náy với cha mẹ và tình yêu say đắm với Tiền Miểu dây dưa với nhau, ngực anh đau nhức. Khi anh đang suy nghĩ đến thất thần, ba Trần Càn từ phòng ngủ đi ra. Ông đi đến, ngồi xuống một cái ghế, dừng cả buổi mới mở miệng.

“Con về trường học trước một thời gian! Ba và mẹ con vẫn còn khúc mắc, bây giờ không muốn nhìn thấy con.”

“Ba!” Trần Càn kinh ngạc ngẩng đầu. “Bây giờ đã tháng 12 rồi.”

“Mày cũng biết sắp đến năm mới rồi à? Làm ra chuyện như thế mày muốn ba mẹ mày mừng năm mới thế nào. Mày cứ đi ra ngoài tỉnh táo suy nghĩ một chút đi, bây giờ tạm thời ba không muốn nhìn thấy mày. Ba cũng không phải đoạn tuyệt quan hệ với mày, chờ thêm hai năm nữa nếu mày vẫn còn kiên trì như bây giờ thì đem đứa bé kia về đây. Năm nay coi như xong.”

“Ba —— con” Trần Càn cực kỳ đau khổ, cảnh bị đuổi ra khỏi nhà anh không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng thật sự rơi xuống đầu mình thì anh không cách nào thừa nhận được. Anh biết ba mẹ mình cần tỉnh táo, anh biết ba mẹ mình sẵn lòng cho mình cơ hội đã là không dễ dàng rồi, nhưng…

Giữa đêm anh lên mạng đặt một vé tàu vào hôm sau, sau đó thu thập hành lý, nằm trên giường một đêm không ngủ. Mẹ anh hôm sau trên đường tới đưa anh khóc một hồi, cũng chỉ dặn dò anh ở bên ngoài cẩn thận. Anh cảm thấy mình như bị bỏ rơi, tuy anh còn có Tiền Miểu, nhưng bây giờ căn bản anh không dám liên lạc với Tiền Miểu. Anh không biết phải nói thế nào cho Tiền Miểu.

Sau khi lên xe lửa đần độn trải qua hai ngày, anh lại tới trường học, trường học quạnh hiu chẳng có quỷ nào. Anh ném mình lên giường, nhìn gian phòng trống rỗng, cuối cùng chịu không nổi gọi điện thoại cho Tiền Miểu.

“A Miểu, chuyện của chúng ta bị người trong nhà biết rồi, anh bị đuổi ra ngoài.”

“Cái gì? Bây giờ anh đang ở nơi nào?”

“Ở trong căn phòng của chúng ta. Anh rất khó chịu, A Miểu.”

Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, Tiền Miểu chỉ ngắn ngủn nói một câu rồi dập máy.

“Em sẽ ở cùng anh, chờ em.” Trần Càn nghe như thế biết có chuyện không tốt, lập tức mở miệng nhưng bên Tiền Miểu không có tiếng động, điện thoại bị cắt, gọi lại nhưng không có người nghe, anh lo lắng xoay quanh phòng, không biết Tiền Miểu phải đối mặt với cái gì, bực bội được không kềm chế được. Nôn nóng bất an vượt qua hai ngày một đêm, gọi vô số cuộc điện thoại vẫn không có người nghe, mãi đến khi Tiền Miểu mở cửa phòng nhào về phía trước.

“Em đến với anh.”

Trần Càn ôm chặt lấy cậu, hai người nhịn không được hôn nhau, kịch liệt hơn bất kỳ một lần nào, phảng phất vĩnh viễn như đứng cùng trời đất.

Sau khi khôi phục hơi thở Trần Càn hỏi Tiền Miểu sao lại tới đây. Tiền Miểu miễn cưỡng cười cười.

“Em đặt vé xe, thu thập xong đồ đạc, sau đó mới thẳng thắn với ba mẹ. Ba em tức giận muốn đánh em, bị mẹ em ngăn lại, sau đó bị đuổi ra ngoài.”

Trần Càn ôm cậu thật chặt, Tiền Miểu cũng ôm lại anh.

“A Miểu, sao em lại ngốc như vậy, anh là do không cẩn thận mới bị bắt gặp, em rõ ràng còn có thể dấu được mà.”

“Dấu giếm thì có thể dấu được bao lâu, em vừa nghe thấy anh bị đuổi ra ngoài là không nhịn được rồi. Sau này thật sự chỉ còn lại hai người chúng ta thôi.”

“Anh sẽ mãi yêu em. Hai chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.”

“Ừ.”

Hai người sức cùng lực kiệt không lâu nổi buồn ngủ không chịu nổi, bị đuổi ra khỏi nhà thật rất tệ, nhưng lúc này có người yêu bên cạnh, coi như cũng có thể yên ổn một phần.

Thời gian sau trải qua có chút gian nan, tâm tình hai người cũng rất sa sút nhưng không đủ thời gian chữa thương, đã nghênh đón năm mới. Hai người mặt đối mặt nấu cơm ăn lẩu, nhìn nhau không nói gì. Một năm mới này chắc chắn sẽ rất hiu quạnh, hai người đôi khi đi dạo trên đường một chút, nhìn con đường trống rỗng không có gì hào hứng, chỉ quay lại phòng làm ổ. Vào giữa tháng hai một nửa thành tích của Tiền Miểu được thông báo, thành tích sơ khảo cao hơn điểm sàn vài điểm, như vậy không có vấn đề rồi. Hai người cũng cuối cùng cũng lên *** thần, tìm được chuyện khác thu hút sự chú ý.

Thời gian qua chậm rãi khôi phục bình thường, chuẩn bị thi vòng hai, làm luận văn tốt nghiệp, thông qua vòng hai, bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Họ dắt tay nhau tốt nghiệp, ngựa không dừng vó tìm phòng ở mới, những chuyện khác theo sư sắp xếp của trường học. Tìm việc làm, cùng nhau làm việc, du lịch giải sầu. Hai người bước từng bước đi, cũng coi như hạnh phúc bình thường.

Đợi đến lúc Tiền Miểu thuận lợi tốt nghiệp hệ nghiên cứu sinh thi đậu tiến sĩ, hai người cuối cùng cũng có được sự thông cảm của người trong nhà. Dù cho chỉ là cam chịu, cũng đủ khiến họ vui vẻ lắm rồi. Được người thân thừa nhận, thật ra là chuyện rất quan trọng đối với bọn họ. Trần Càn kéo Tiền Miểu đi chân trần dạo trên bờ cát, cái không khí bình thản yên ổn bao quanh hai người họ.

“Chúng ta vẫn có thể tiếp tục bước lên đấy, A Miểu.” Trần Càn cúi đầu gửi A Miểu thân yêu một nụ hôn. Trời chiều bên bờ biển đặc biệt lớn, ấm áp, từng đợt sóng biển ôn hòa bị đẩy vào bãi cát, tạm biệt những bãi biển, ước hẹn đón ánh sáng ngày mai.

Hoàn chính văn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.