“Nếu một ngày em khóc, hãy đến bên cạnh em, đừng nói bất cứ điều gì cả, chỉ cần lặng lẽ ngồi cạnh bên…”
______
Trịnh Minh An ra ngoài từ sớm, sớm đến nổi Vương Tuấn Phong cũng giật mình. Bình thường Vương Tuấn Phong là người dậy trước anh, còn Trịnh Minh An dù có tỉnh giấc cũng không muốn rời khỏi giường, ấy vậy mà hôm nay anh cậu tỉnh dậy đã chẳng thấy anh đâu.
Cào loạn mớ tóc rối trên đầu, Vương Tuấn Phong nhìn màn hình điện thoại hiển thị sáu giờ kém năm phút, cậu do dự đôi chút rồi mở wechat gửi voice chat cho anh.
“Papa, còn sớm mà papa đi đâu mất rồi?”
Cậu không vội tắt đi khung chat, chỉ thẫn thờ ngồi nhìn giao diện hiện lên tấm ảnh hai người họ chụp chung vào lễ Noel năm ngoái. Thời gian cứ trôi, Vương Tuấn Phong vẫn kiên trì chờ đợi.
Một phút
Hai phút
Ba phút
Bốn phút
Năm phút
…
Đến khi ba mươi phút, điện thoại cậu tự động tắt màn hình cậu vẫn ngồi đó. Khẽ chạm vào màn hình hai cái, màn hình sáng lên, khung chat vẫn còn đó, tin nhắn đã xem, nhưng không có lời hồi đáp.
Vừa lúc đó, Diệp Tư gửi cho cậu một tin nhắn nói là Trịnh Minh An đã đến công ty rồi, đừng lo. Phía sau cũng không nói gì thêm nữa.
Mang theo sự hoang mang đến trường, cậu kể cho hai đứa bạn của mình nghe. Nghe xong câu chuyện, Lý Bạch Long vỗ đùi đen đét mắng cậu ngu không tả nổi, tự nhiên đang yên đang lành chọc giận anh làm cái gì không biết.
“Bây giờ phải làm sao đây, tao thấy từ hôm qua tới giờ ba tao cứ bị sao sao ấy.”
Tối qua cậu biết anh không ngủ được, nằm vài phút anh trở người về phía cậu, nhẹ nhàng vén tóc cậu lên một chút, một lát sau tiếp tục quay lưng về phía cậu. Hành động này cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần trong đêm, Vương Tuấn Phong vẫn ngoan ngoãn giả bộ ngủ chờ xem anh định làm gì nhưng anh chẳng làm gì cả, cứ xoay qua xoay lại như thế thôi.
Trằn trọc tới hai giờ sáng anh không chịu nổi mà ngủ mất. Có lẽ vì quá mệt nên cánh tay vươn ra định chạm vào tóc cậu lần nữa bị rơi xuống ngực cậu không nhúc nhích. Xác nhận Trịnh Minh An đã ngủ say, Vương Tuấn Phong ngồi dậy chỉnh lại tư thế cho anh thoải mái hơn, cậu phì cười.
Tướng ngủ sao mà xấu quá vậy không biết.
Cũng may mà Trịnh Minh An không biết được đứa con trai cưng này của anh đã nói gì, nếu không với bản tính của anh thì anh đã sớm đá cậu xuống sàn nhà vì nói anh xấu rồi.
Đặt lên môi anh một nụ hôn, cái nụ hôn vụng dại bao giờ cũng làm cho con người ta say đắm, trầm luân mãi không thôi.
Hình như hơi thở của anh vừa dừng lại một nhịp, cậu giật mình vội buông anh ra. Trong ánh sáng chập chờn của đèn ngủ, đôi mắt Vương Tuấn Phong không rời gương mặt anh nửa giây, đến cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm xác nhận anh đã ngủ thật rồi.
Vương Tuấn Phong cũng không dám lộn xộn, đắp lại chăn cho anh rồi cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Tiếng nói của Hạ Tiểu Dii kéo cậu trở về với thực tại.
“Mày… Mày yêu ba mày?”
Miếng bánh trong miệng Lý Bạch Long theo câu nói kia mà rơi xuống đất, cậu há hốc mồm, trợn mắt nhìn cô.
“Mày bị điên hả? Coi ba cái thằng ôm nhau riết lú rồi à?”
Hạ Tiểu Dii im lặng nhìn Vương Tuấn Phong như chờ một câu trả lời, Lý Bạch Long cũng quay sang cầu mong nghe được lời phản bác nào đó từ cậu, nhưng thứ cậu ta nhận lấy chỉ là cái gật đầu nặng nề của thằng bạn thân.
Lý Bạch Long như không tin vào mắt mình, kích động đến mức đứng phắt dậy nắm lấy cổ áo Vương Tuấn Phong, quát.
“Mày có bị điên không? Một mình con kia điên đã chịu không nổi rồi mà mày còn muốn hùa theo nó. Mày có biết mày mới làm gì không hả? Cái này không có thể gật đầu bừa được đâu.”
“Là tao thích anh ấy.”
Vương Tuấn Phong một lần nữa xác định. Cậu yêu anh, tình cảm của cậu không sai, cậu không cần phải giấu giếm.
Cả trường hôm đó không ai nhìn thấy ba người họ đi chung với nhau.
____________
07/04/2023
🍒: ừm hứm, như cũ.
Hết rồi, hết thật rồi… Hết xiền thật rồi trời ơi ಥ_ಥ
3 hôm nữa mới có lương, trời ơi cứu tui cứu tui
o(╥﹏╥)o