Nói Dối Như Cuội

Chương 1: Âm Hôn (1)




Edit: Nguyệt Ảnh

"Giết nó...... Mau...... Mau giết nó!"

Một âm thanh bén nhọn chói tai vang lên, ngay sau đó là vô số tiếng vo ve ầm ĩ cùng tiếng thì thào nỉ non yếu ớt.

Cậu tỉnh lại từ trong chất lỏng ấm áp, mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên là một khuôn mặt người máu me lẫn lộn.

"Giết nó, giết nó, giết nó!" Một người mặc đồng phục nghiên cứu vặn vẹo gương mặt, giơ nắm tay lên cao, liên tục nện mạnh vào bức tường kính trước mặt.

Kính vỡ ra, hung hăng đâm vào da thịt, đổi lại là dòng máu chảy xuôi cùng tiếng cười ghê rợn của nghiên cứu viên.

Vô số bóng đen đung đưa xuất hiện phía sau lưng nghiên cứu viên, tay nắm tay, cùng ca hát nhảy múa: "Giết giết giết giết ha ha ha ha ha, giết giết giết ha ha ha ha ha, giết ha ha ha ha......"

"Ha ha ha ha dậy đi dậy đi dậy đi dậy đi nào trăng ơi trăng ơi trăng ơi trăng ơi trăng trăng trăng trăng!!!!!!"

Tiếng hát từ nhỏ bé yếu ớt chuyển sang bén nhọn, bóng đen vây quanh sụp đổ, tay nghiên cứu viên đang giơ lên cao chợt hạ xuống, thân thể đột nhiên mềm đi, đổ gục xuống khoang dinh dưỡng, mềm oặt như nước mà chảy đầy đất.

Nỗi sợ hãi mang theo mùi hương quyến rũ xuất hiện trước mắt cậu.

Cậu theo bản năng hấp thu, chợt, cậu cảm nhận được tứ chi của mình.

Cậu đi ra khỏi khoang dinh dưỡng đổ nát, phóng tầm mắt chỉ toàn thấy một màu đỏ tươi cùng trắng bệch.

Đỏ chính là máu thịt lẫn lộn vừa ấm áp lại vừa dính nhớp, bò rậm rạp trên khắp vách tường.

Trắng chính là con đường lạnh như băng dưới ánh trăng, không một dấu chân người trải dài trước mắt cậu.

Một tiếng gầm rú đột nhiên vang lên, trần nhà trên đỉnh đầu sụp xuống. Mấy cái xúc tu khổng lồ phủ đầy giác hút xâm nhập vào trong căn phòng, chần chờ mà ngừng ở trước người cậu khoảng 1 mét.

Thế nhưng có một bàn tay ấm áp nhô lên bắt lấy cậu: "Xong rồi...... Hết thật rồi......"

Cậu cúi đầu, chỉ thấy một người thân thể mềm oặt như nước chảy gian nan ngẩng đầu lên, như người chết đuối mà nhìn chằm chặp vào không trung.

Vì thế, cậu cũng ngẩng đầu.

Ở giữa không trung là một màn hình cực lớn, vô số pháo hoa nở rộ trên màn hình. Trên nền pháo hoa rực rỡ chậm rãi hiện lên bốn chữ thật to —— trò chơi kết thúc.

Ngay tại thời điểm đó, mặt trời chói chang bỗng mở ra một con mắt, nhìn xuống vùng đất tang thương trước mặt. Tiếp sau đó, càng ngày càng nhiều con mắt mở ra trên bầu trời, từng con mắt xuất hiện nối tiếp nhau, đông nghịt như bầu trời sao.

Cậu không hiểu bi phẫn của người trên mặt đất, chỉ đi dọc theo con đường ánh trăng tiến về phía trước.

Rất rất nhiều người, hoặc có thể nói là sinh vật miễn cưỡng còn hình người, lúc này hoặc là đang vỗ tay cười phá, hoặc là gào khóc, hoặc là tấu lên khúc nhạc khiến người buồn nôn kinh tởm. Ở trong toà nhà đổ nát đang rực cháy, chúng nhẹ nhàng cất bước khiêu vũ, thẳng cho đến khi có thứ gì đó như xúc tu hệ sâu chui ra khỏi lớp da.

Nỗi sợ hãi đang lan tràn trên mặt đất, dường như bày ra ở trước mắt cậu một bữa đại tiệc, giúp cậu nhanh chóng phát triển. Ngay cả những con quái vật cũng phải né xa ba thước.

Cho đến khi một bàn tay lại lần nữa bắt lấy cậu. Vẫn là cái người thân thể giống như nước chảy kia, máu thịt tan rã nhưng vẫn vặn vẹo đi theo bên người cậu, cuối cùng một lần nữa bắt lấy cậu.

Cậu biết người này kiên trì không được bao lâu nữa sẽ trở nên như những người mặc áo màu trắng khác, vì thế dừng bước chân lại, nhìn thẳng vào cặp mắt xám chấp nhất sâu không thấy đáy kia.

"Ngươi là ai?" Nghiên cứu viên đã nói không nên lời, nhưng đôi mắt như chứa ngọn lửa cháy bỏng đã nói lên hết thảy.

Ta là ai?

Nghi vấn hiện lên trong lòng.

Cậu vô thức nhìn về bốn phía để tìm kiếm đáp án, sau đó nhìn thấy một mảnh gương nhỏ gần như đã hoàn toàn vỡ vụn.

Xuyên qua mặt gương, cậu bắt gặp một đôi mắt màu vàng kim, thấy sợi tóc dài màu bạc buông xoã trên vai, thấy đôi lông mày, cái mũi, đôi môi của con người, thấy thân thể thon dài trần trụi, và thấy bảng hiệu nho nhỏ treo trước ngực, bên trên là hai chữ không biết ai khắc lên —— Hí Hạc.

【 Hí Hạc, người mô phỏng số 001, thành phẩm duy nhất trong kế hoạch Tạo Thần, người thực hiện kế hoạch Mồi Lửa, nhiệm vụ của ngài là trở lại thời điểm khi trò chơi vô hạn lưu bắt đầu xâm lấn thế giới nhân loại. 】

【 Chỉ cần mọi người tin tưởng ngài là Chủ Thần thế giới vô hạn lưu, ngài có thể cướp lấy vị trí Chủ Thần, lấy danh nghĩa Chủ Thần kết thúc tràng hạo kiếp này của nhân loại.

Yêu cầu cụ thể của nhiệm vụ như sau:

1. Khiến cho Boss phó bản thần phục ngài.

2. Giúp đỡ người chơi sống sót, đồng thời cất giữ linh hồn người chơi đã tử vong.

3. Thu thập nỗi sợ hãi của người chơi để cướp thần cách Chủ Thần. 】

Trên gương hiện ra một hàng chữ màu đen, đánh thức ký ức cậu.

【 Rất hân hạnh được phục vụ ngài, tôi là hệ thống Tinh Hỏa, phụ trách hỗ trợ ngài trong các nhiệm vụ tiếp theo. Hiện tại ngài có muốn mở ra đường hầm thời không hay không? 】

Vị thần nhân tạo mới sinh đang trần truồng đứng ở trong biển máu cùng lửa, trên không trung là những đôi mắt mở to dày đặc, trên mặt đất là những con quái vật giết chóc bừa bãi cùng nhân loại biến dị vặn vẹo.

Nghiên cứu viên rốt cuộc không chống đỡ được, bàn tay nắm chặt lấy chân cậu chậm rãi buông ra, vô lực ngã xuống một bên. Đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào không trung, nhưng đôi môi sưng phù lẫn lộn máu thịt lại phát ra tiếng cười điên cuồng, chói tai ghê rợn.

Mắt cá chân cậu vẫn còn đọng lại cảm giác bỏng rát như lửa.

Cho nên, Hí Hạc không chút do dự: "Được."

* * * * *

50 năm trước khi trò chơi vô hạn lưu lần đầu xâm lấn thế giới nhân loại.

Vào một buổi chiều bình yên trời trong nắng ấm, một quầng sáng thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu toàn bộ nhân loại, sau đó một hàng chữ xuất hiện:【 Trò chơi mới sắp bắt đầu, mời người chơi đưa ra lựa chọn 】

Thật giống như trò đùa của thần linh.

Có một số người không quan tâm, một số người lại sợ hãi, nhưng bọn họ rất nhanh đều nhận được một chiếc túi xuất hiện từ hư không, mở ra bên trong là ba thẻ trò chơi.

Dù muốn hay không, ngày hôm sau khi nhận được thẻ trò chơi, bọn họ đều bị cuốn vào trò chơi sinh tử đầu tiên của mình.

【 Mời ngài lựa chọn trò chơi đầu tiên. 】 Hệ thống sau khi giới thiệu qua, cũng bắt chước hình thức của Chủ Thần đưa ba phó bản đã được sàng lọc ra tới trước mặt Hí Hạc, 【 Ngài sẽ được đưa đến thời điểm trước khi những người chơi khác tiến vào phó bản. 】

Hí Hạc cầm lấy tấm thẻ màu đỏ trắng giao nhau ở giữa, lật lại, trên mặt thẻ là một cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm.

Gỗ đào đóng chặt vào cổ tay của nàng, khăn voan đỏ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra chiếc cằm nhòn nhọn.

Môi đỏ như ẩn như hiện, hơi hơi gợi lên một độ cong thần bí, mơ hồ có thể nhìn thấy sợi tơ trong suốt khâu kín miệng.

"Âm Hôn." Cậu đọc lên tên của phó bản này.

Hí Hạc xác nhận lựa chọn của mình: "Bắt đầu từ nó đi."

【 Trò chơi đăng nhập thành công, chúc ngài chơi game vui vẻ! 】

* * * * *

Ngày 15 tháng 7, thôn Hòe gia, thiên âm dục vũ*.

*trời âm u sắp mưa

"Kinh tất tin dữ, không thắng bi thương. Vì người chết an giấc ngàn thu, thỉnh tân nương nhập mồ!"

"Vì người chết an giấc ngàn thu, thỉnh tân nương nhập mồ!"

"Thỉnh tân nương nhập mồ!"

Giai điệu nghẹn ngào ai thiết vang lên từ trong miệng thôn dân đi đầu, tay hắn vung lên, một xấp tiền giấy từ trong tay hắn bay ra, múa lượn đầy trời.

Phía sau màn mưa tiền giấy trắng là hai chiếc cờ chiêu hồn, lắc lư, dẫn theo cỗ quan tài gỗ nam màu đen ở phía sau.

Phía sau quan tài, màu sắc đột nhiên chuyển từ trắng sang đỏ, hỉ kiệu đỏ như máu được người nâng đi theo phía sau quan tài. Người nâng kiệu trên mặt dán lá bùa màu vàng dài và hẹp, nhìn không rõ mặt.

Theo sau đó nữa là thập lí hồng trang, khắp nơi khắp chốn đều là màu đỏ tươi vui may mắn.

Kèn xô na đi theo hai bên đội ngũ, thổi tích tích tắc tắc.

Một khúc kèn xô na, vừa có thể đón dâu, lại vừa có thể đưa ma.

Hỉ hồng cùng tang bạch gặp nhau tại nơi này, vô cùng quỷ quyệt.

Thôn dân lại không hề sợ chút nào, chen chúc ở hai bên đường, duỗi dài cổ, há miệng chờ mong giống như ngỗng đang đợi cho ăn, yên lặng mà nhìn theo.

"Tiên sinh cũng tham gia tiệc cưới nhà trưởng thôn sao?"

Hí Hạc nghe được câu hỏi từ người đàn ông trung niên bên cạnh, thản nhiên gật đầu một cái: "Trưởng thôn tổ chức tiệc lớn chiêu đãi khách nhân, tôi cũng muốn tham gia chung vui."

"Tiệc chiêu đãi khách nhân, người có văn hoá các cậu thật biết nói chuyện." Đối phương cười nhe ra hàm răng vàng ố, tràn đầy chờ mong, "Đợi chút nữa tân nương bái thiên địa xong, trưởng thôn khai tiệc, đến lúc đó trên bàn nhất định có đồ ăn cứng."

Hí Hạc không có cơ hội nhìn thấy cảnh bái đường, chỉ cùng một đám người ngồi chờ ở trong viện.

Chờ đến khi kim giờ của đồng hồ treo tường chỉ vào 5 giờ chiều, bọn họ nghe thấy trong nhà vang lên tiếng gà trống gáy cực kỳ lảnh lót, nhưng không có chuyện gà trống gáy thì trời sáng, chỉ có bóng đêm bủa vây khắp nơi.

Đến đây là kết thúc buổi lễ.

Lấy gà trống thay thế người chết bái đường, quả thật là âm hôn.

Trong bữa tiệc cũng chỉ có vài món ăn cứng, một thùng rượu nhưng toàn rượu trắng, Hí Hạc giả đò ăn một ít, sau đó lấy cớ đi WC, lẻn vào nhà của trưởng thôn.

Thôn Hòe gia vốn nổi danh khắp làng trên xóm dưới là giàu có, ngay cả ngôi nhà của một trưởng thôn nho nhỏ cũng là được tổ tiên truyền xuống, có năm gian chính rộng lớn cùng ba gian phụ. Mấy năm nay đã trùng tu sửa sang lại một lần, mở rộng ra vô cùng khí khái, đến cả hậu viện cũng phải đi mất một lúc.

Cũng may những thôn dân này đều không được đào tạo bài bản, chỉ canh giữ rải rác ở một số nơi. Hí Hạc chỉ cần hơi cẩn thận một chút là có thể tránh qua được đám người, thuận lợi đi đến phòng tân hôn treo đầy lụa đỏ.

Sau khi điều hai người đàn bà canh cửa rời đi, Hí Hạc đẩy ra cánh cửa phòng tân hôn đang khép hờ.

Không bật đèn, chỉ thắp nến, trong phòng vô cùng tối tăm, khiến cho những nơi vốn có màu đỏ may mắn lại giống như màu đỏ sậm của máu tươi đọng lại.

Trong không gian màu đỏ bao trùm, khiến người ta chú ý nhất chính là cỗ quan tài màu đen nằm ở giữa phòng, cùng với mùi thi thể thối rữa thoang thoảng bốc lên trong không khí.

Tân nương lặng lẽ ngồi trên chiếc giường cưới rải đầy đậu phộng và táo đỏ, khăn voan đỏ che khuất khuôn mặt nàng, mũi giày thêu nhòn nhọn để lộ ra dưới váy cưới.

Tựa hồ nghe thấy có người xông vào, nàng có chút kinh hoàng ngẩng đầu lên, đôi tay theo bản năng nâng lên, động chạm đến miệng vết thương trong lòng bàn tay do bị gỗ đào đóng vào, máu tươi tí tách nhỏ xuống.

Vừa lúc bàn tay đặt ở trước bụng di chuyển, Hí Hạc nhìn thấy bụng nàng hơi hơi nhô lên: "Ngươi mang thai sao?"

Có lẽ là trong giọng nói có chút tức giận không rõ, gợi cho tân nương nhớ tới một ít ký ức đáng sợ.

Nàng cơ hồ ngay lập tức cuộn tròn người lại, ôm đầu, không ngừng run lên bần bật, nhưng lại không dám lớn tiếng khóc, chỉ duỗi tay móc ra một thứ gì đó từ trong vạt áo, nhút nhát sợ sệt dâng lên: "Đừng đánh! Đừng đánh! Sinh em bé! Sinh em bé mà!"

Thứ bị nàng nhét trong quần áo, lúc này lại dâng lên như hiến vật quý chính là một con búp bê đồ chơi, vừa cũ vừa bẩn, còn bị mất một cánh tay, để lộ ra bông trắng bên trong.

Không biết nàng nhặt được từ nơi nào, lại vui vẻ cho rằng nhét vào trong quần áo là có thể sinh em bé.

Trạng thái tinh thần của tân nương không ổn.

Hí Hạc suy đoán, sau đó ngồi xổm xuống mép giường, thả nhẹ giọng làm giảm bớt đi tính uy hiếp của mình: "Ta có thể đưa ngươi đi, ngươi muốn đi không?"

Nhưng mà, thân thể gầy gò của tân nương lại đột nhiên run lên, điên cuồng mà lắc đầu, chiếc khăn voan đỏ cơ hồ sắp rơi xuống: "Không không không!"

"Phải gả chồng...... Phải gả chồng......"

"Phải sinh em bé...... Phải sinh em bé......"

Ngọn nến Long Phượng thiêu đốt trong yên lặng, nhỏ xuống từng giọt nến thật dài.

Hí Hạc yên tĩnh lại, mặt mày cậu bị bao phủ bên trong bóng tối.

"Vậy bỏ trốn thì sao?" Cậu bình tĩnh hỏi, "Ít nhất đổi một người khác để gả."

Một chiêu này có hiệu quả rõ ràng.

Tân nương hoan hô gả chồng sinh con, dễ dàng bị cậu dắt tay mang ra ngoài, bỏ lại căn nhà chìm trong biển lửa ở phía sau.

Chẳng qua bọn họ còn chưa đi được đến đầu thôn, đã bị một ánh đèn pin sáng rọi chiếu thẳng vào. Sau lưng truyền đến một trận huyên náo, các thôn dân dự tiệc đều mang theo đèn pin đuổi theo đông nghịt, cố chấp bao vây họ ở bên trong.

Bọn họ giơ cao gậy gộc, cuốc xẻng, trong đáy mắt đều là sự ác độc.

Một tiếng súng trầm đục vang lên!

Trưởng thôn ra tay rất dứt khoát, khẩu súng lục trong tay còn chưa bỏ xuống, lão đã kéo dài giọng hô lên ——

"Thỉnh tân nương nhập mồ!"

"Thỉnh tân nương nhập mồ!"

"Thỉnh tân nương nhập mồ!"

Thôn dân đồng loạt hưởng ứng theo lão, tiếng gào từ thấp đến cao, vang lên hết đợt này đến đợt khác, như sóng biển che trời lấp đất lao về phía hai người bị bao vây ở chính giữa.

Hí Hạc vói tay trái vào trong túi nắm lấy đồ vật đã chuẩn bị sẵn, mặt khác lại phát hiện bàn tay tân nương đang cầm dần dần lạnh xuống, sau đó dùng sức rút ra khỏi tay cậu!

Cậu quay đầu lại, vừa lúc gió thổi tới, vén lên khăn voan đỏ trên đầu tân nương, để lộ ra cái miệng bị sợi tơ bịt chặt. Hai giọt lệ máu chảy xuống, từ đỉnh cằm chậm rãi nhỏ giọt trên mặt đất.

"Hì hì hì hì......" Tân nương thê lương cười một tiếng, từ từ bay tới giữa không trung. Dòng nước lạnh thấu xương không ngừng tuôn ra từ trên người nàng, sát khí vô tận lấy nàng làm trung tâm mà khuếch tán bốn phía, nháy mắt bao phủ toàn bộ thôn trang vào bên trong.

Giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn hiển lộ chân tướng là lệ quỷ hung thần ác sát!

Quả nhiên, tại thời điểm cậu tiến vào phó bản, âm hôn sớm đã thành, lệ quỷ sớm đã sinh, không cách nào nghịch chuyển.

Hí Hạc thở dài một hơi thật nhẹ.

Ầm ầm!

Bầu trời âm u đột nhiên vang lên tiếng sét!

- ------------------------------------

Edit: Xin chào, mình đặt gạch tạm 1 chương ở đây, khi nào vào edit tiếp 😁


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.