Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 40: Con xin lỗi vì đã giấu mẹ




Đoàn Thiếu Dương kéo cô vào xe đen hắn tự lái,trên đường đi hắn không hé răng nói một câu

"Anh biết tôi muốn đi đâu à"

"Dĩ nhiên"

"! Vậy nếu gặp mẹ tôi anh sẽ như thế nào, tốt nhất chỉ mình tôi vào giải thích cho mẹ hiểu"

"Cô định để bà ấy biết cô đang giả vờ yêu tôi à?hay cái hợp đồng vì tiền chữa bệnh cho bà ấy?"

Vương Thừa Nhi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ!trong lòng không biết phải như thế nào!mà rõ ràng hắn thông minh vậy,đọc được suy nghĩ sao?mình chưa nói là mẹ tìm?sao hắn đoán được,vả lại sao hắn biết mình dùng tiền chữa bệnh cho mẹ…hắn là quỷ à!

"Cô để tôi gặp mẹ cô!tôi sẽ giải quyết hết cho cô"

"Anh nói gì?lại giả vờ yêu anh à"

"Kettt …"xe chạy đến tầng hầm của bệnh viện lúc nào cô không hay hắn lái xe quá nhanh,trong lòng cô thì như ngồi trên đống lửa

Hắn bước xuống hai tay bỏ vào túi quần dáng đi thẳng cao ráo đôi chân thật dài,nhìn từ phía sau phải công nhận dáng của hắn chuẩn từng centimet bờ vai rộng cả eo và …tất cả hài hoà rất đẹp đúng là người chồng quốc dân là đây

"Cô nhìn gì" hắn bất chợt xoay lại làm mũi cô đập vào ngực hắn,thân hình cao lớn của hắn làm tim cô nhảy rộn rang phải chăng cô đang sợ hắn ăn thịt như bao con quái vật khác

"Không! anh đi trước nên tôi không thể không nhìn"

"Lần sau đi ngang với tôi"

"Anh đi chậm lại được không,tôi không bắt kịp…."

Hắn chẹp miệng xoay người đứng có vẻ như đang đợi cô bước lên ngang hắn

"Tôi cho cô một đặc ân, từ giờ không được làm tôi thất vọng"

"Tôi đã làm gì anh đâu mà thất vọng,sao cũng được anh đừng bẻ tay tôi là được"đôi mắt sáng rực của cô như đang gợi ý trao đổi với hắn, làm hắn bất chợt cúi người đối mặt với cô,hắn mỉm cười lúc nào không hay

"Nếu tôi thấy cô đi với người đàn ông khác tôi bẻ cả chân của cô" hắn đang thích thú vì nghĩ rằng cô là một đứa bé bị hắn hâm doạ

đôi mắt hắn cụp xuống đôi môi nhếch lên nhìn rất giống như thằng hề trong mắt cô lúc này

"Uhm tôi sẽ rất sợ bị anh bẻ gãy cả hai chân,để anh nuôi tôi suốt đời" cô cũng không muốn làm mất hứng chú hề này,lần trước do cô bất cẩn không phòng bị nên mới làm cô bị thương nhưng sau lần đó cô không bị vẻ điển trai của hắn làm mờ lý trí nữa

Nghe đến đó hắn im lặng "e hèm cô đùa ko thú vị gì cả,nhạt phèo"

Dừng trước cửa phòng Vương Thừa Nhi nghĩ tại sao hắn biết phòng mẹ nằm ở đây hắn không hề hỏi tí nào!

Hắn vặn nắm cửa "cạch"

"mẹ đang ngủ à" Vương Thừa Nhi lú đầu vào hỏi

"Không"

Đoàn Thiếu Dương không nói gì bước vào trong cúi người chào rồi đi thẳng đến ghế sô pha ngồi

"Cậu là…"

"Là chồng của Nhi,em ra ngoài anh có chuyện muốn nói" hắn đứng lên ngồi bên cái ghế gần giường của Vương Tú Thanh

Vẻ mặt ngơ ngác của Vương Thừa Nhi cộng thêm sự hồi hợp,làm tim cô muốn nhảy ra khỏi ngực,cuối cùng cũng đành nghe lời thôi vì mẹ không có phản ứng gì với lời nói của Đoàn Thiếu Dương

"Con ra ngoài …" nhưng việc gì phải ra ngoài!!! Hắn nghĩ là gì của nhau thật sao????

Vương Tú Thanh gật nhẹ đồng ý

Vương Thừa Nhi bước ra ngoài ghế ngồi,không biết bên trong họ nói gì,cô áp tai vào cũng vô ích cửa cách âm!phòng bệnh vip đâu phải vừa!!!! Nhìn vào khung kính thấy rõ hai người đang nói chuyện gì đó rất nghiêm trọng vẻ mặt Vương Tú Thanh như ngấn lệ…cô muốn bay vào đó đấm cho tên đầu đá kia vài cái,vừa định vặn cửa thì Vương Tú Thanh lại nở nụ cười với hắn ta?

Rõ ràng hai người họ nói gì đó chắc chắn liên quan đến cô

"Chị rình gì vậy"

"Chết tiệt giật cả mình,sao giờ mới đến dạo này chị gọi mày liên tục bận thế thằng nhóc kia" vừa gào lên vừa vỗ vào đầu Vương Thừa Định

Dừng lại chống nạnh lên eo Vương Thừa Nhi nhìn Vương Thừa Định một loạt từ trên xuống "trông cũng ra vẻ dân đàng hoàng đấy"

"Chị này em đã gác kiếm từ lâu rồi nha,mà chị gặp mẹ chưa ai ngồi trong đó vậy"

"Uhm thì gặp rồi"

Vương Thừa Định Nhìn vào trong ấp a ấp úng"vậy người ngồi trong đó là..anh rể á"

Vương Thừa Nhi cứng họng không biết nói gì,chỉ thở dài và lắc đầu!!

"Sao chị không vào"

"Cũng muốn vào mà họ có chuyện riêng để nói"

"Chắc gửi gắm con gái cho con rể thì phải"Vương Thừa Định tinh nghịch nháy mắt chọc ghẹo Vương Thừa Nhi

"Muốn chết à"

"Oái chị! Chị bớt hung hăng được không vậy" Vương Thừa Định ôm đầu né nắm tay của Vương Thừa Nhi

"Cạch" "mẹ muốn gặp em" Đoàn Thiếu Dương mở cửa kéo tay Vương Thừa Nhi vào trong,rõ ràng cô chưa kịp phản ứng gì luôn

"Mẹ! Con xin lỗi vì đã giấu mẹ"

"Không sao!" Vương Tú Thanh cười nhẹ nhàng nắm tay Vương Thừa Nhi vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô,gương mặt hốc hác của bà tuy thần sắc không tốt nhưng nụ cười hiền hoà dịu dàng cũng đủ để khiến Vương Thừa Nhi ấm lòng

Vương Thừa Nhi há hốc mồm nhìn Đoàn Thiếu Dương..hắn ta nói gì với mẹ vậy nhỉ!!!rõ ràng lúc nãy trông mẹ không vui tí nào luôn,tên này chắc lại giờ trò nói dối ra và dùng nhan sắc để dẫn dụ mẹ mình?

"Mẹ ổn chứ"

"Uhm sau này con phải thương yêu Dương…lúc nào mẹ khoẻ lại thì mẹ cũng muốn xem hai đứa có cháu"

"Mẹ nói gì vậy ạ"

Vương Thừa Nhi không hiểu gì cả?xoay nhìn Đoàn Thiếu dương xong lại nhìn mẹ cô mấy lần!rõ ràng chưa hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.