Niên Tư Kiến

Chương 10: Gặp mặt




Mấy ngày liên tục sau đó Thời Niên bận rộn dọn dẹp nhà mới, mệt đến thở không ra hơi.

Kể từ khi nhớ lại mọi chuyện, Thời Niên không ngần ngại quyết định cắt đứt liên lạc với Nhã Tịnh, hoàn toàn không cho phép bà có cơ hội liên lạc với cô.

Một người phụ nữ tham phú phụ bần, dễ quên tình nghĩ như thế- cô mới không muốn nói đến nữa.

Nhà mới của Thời Niên cũng là dạng căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách giống Donna, nhưng khác ở chỗ nó nằm ở trung tâm thành phố S, là toà chung cư cao cấp, cực kì xa xỉ.

Lúc Thời Niên đặt bút kí hợp đồng mua bán, thậm chí Donna bên cạnh còn không ngừng xuýt xoa.

Mặc dù giá cả thật sự có chút đắt đỏ, nhưng mức độ bảo an rất cao, đó cũng là nguyên nhân mấu chốt khiến Thời Niên chọn mua.

Vừa nghĩ đến việc nếu Nhã Tịnh có thể thuận lợi tìm thấy cô thì cũng chưa chắc có thể tiến vào mang cô đi khỏi nơi này, Thời Niên không nghĩ ngợi gì thêm nữa mà lập tức chồng tiền.

Chật vật bọc xong cái grap giường mới màu bửu lam mà cô thích, công tác dọn dẹp nhà mới trải dài suốt ba ngày qua của Thời Niên cũng đã đi vào hồi kết, hoàn toàn kết thúc.

Thời Niên mệt mỏi đến mức tay chân run rẩy, trượt người ngồi xuống dựa vào thành giường, há miệng hít thở.

Cô thật lòng cảm thấy- bản thân thật sự không thích hợp với công việc tay chân này một chút nào hết!!!

Vốn ban đầu Thời Niên tính thuê người giúp việc về thay cô dọn, nhưng tài khoản của cô đã dùng hết cho việc mua nhà rồi, tạm thời không có khoản dư nào khác.

Thời Niên không còn cách nào khách đành mang tấm thẻ mà Thời gia cho cô ra tra thì nhận được thông báo đã bị khoá từ năm ngày trước rồi.

Chắc chắn mẹ cô muốn dùng cách cắt đứt nguồn cung cấp kinh tế ấu trĩ này để ép cô trở về MG đây mà.

Gần đây Donna bận việc trong đoàn làm phim, đã mấy ngày rồi chưa về nhà, Kỷ Linh thì phải theo Thời Vĩ đi giám sát công trình.

Cuối cùng không còn sự lựa chọn nào khác hơn nữa, Thời Niên đành phải cắn răng tự động thủ, vừa làm một phát liền ba ngày.

Ban đầu cô rất hào hứng, đến khi làm rồi mới biết ba chữ “mệt muốn chết” rốt cuộc là viết thế nào.

Đến cả hơi sức uống nước cũng không có.

Vừa nghĩ đến đó, cổ họng liền truyền đến cảm giác đau đớn, Thời Niên vịn thành giường đứng dậy, mở cửa phòng ngủ đi ra phòng bếp.

Thời Niên rót một ly nước ấm, nước còn chưa uống hết thì điện thoại đặt trên bàn ăn đã reo lên.

Trên màn hình nhấp nháy một chữ “Donna”, một tay cô cầm ly nước, tay còn lại vuốt sang phải, ấn loa ngoài: “Alo.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào: “[Chị Maris, chị dọn nhà xong chưa?]”

Thời Niên nâng ly nước uống một ngụm: “Rồi, chị vừa làm xong.”

Nghe thế Donna lập tức thúc giục: “[Vậy chị chuẩn bị một chút đi, lát nữa theo em đến họp báo. Hôm nay là buổi họp báo tuyên truyền cuối cùng của đoàn phim ở thành phố S, Chử tổng Chử Vân cũng sẽ xuất hiện, em nghĩ chị cũng nên đi.]”

Thời Niên đang tính uống một ngụm nước nữa nhưng liền khựng lại: “Em chắc chắn? Chử tổng thật sự đồng ý xuất hiện à?”

Donna bên kia gật gật đầu: “[Vâng, em vừa nhận được mail của trợ lý Chử tổng sáng nay. Vậy nha, chị chuẩn bị chu đáo một chút, hôm nay bên phía báo chí đến rất đông, chị chớ nên quá sơ sài. Khoảng hai tiếng nữa em đến đón chị.]”

“Được.”

Đến tận khi điện thoại vang lên tiếng “tít” báo hiệu cuộc gọi kết thúc rồi, Thời Niên vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn.

Chử Tư Kiến nhận lời tham gia họp báo tuyên truyền phim? Điều này quả thật là ngoài dự đoán, ngoài sức tưởng tượng của cô.

Không phải báo chí vẫn luôn nói rằng anh không thích xuất hiện ở những nơi có ánh đèn flash sao? Vậy lần này là gì đây?

Anh phá lệ tham dự họp báo- vì đây là phim của cô sao?

Nếu vậy thì đồng nghĩa việc anh đã biết cô còn sống ư?

Thế sao anh không đến tìm cô?

Anh không nhớ cô à? Hay anh không còn yêu cô nữa?

Nghĩ đến đây, trái tim trong lồng ngực Thời Niên đột nhiên nhói lên một cái, bàn tay đang cầm ly nước của cô run lên, ly nước vuột khỏi tay cô, rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Một mảnh vỡ trong đó rơi trúng chân cô, cắt lên lưng bàn chân cô một vết rách sâu hoắm, máu đỏ chậm rãi ứa ra.

Thời Niên giật mình hít một ngụm khí lạnh.

Cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt hết miểng ly thuỷ tinh, trong đầu gác hình ảnh Chử Tư Kiến qua một bên. Xong xuôi mọi thứ, cô mới lê bước chân chảy máu đi xử lý, sẵn tiện tắm rửa.

Chuyện Chử Tư Kiến không cần suy nghĩ nhiều, dù gì một chốc nữa cũng sẽ gặp. Còn nếu bây giờ cô không mau đi chuẩn bị, để khi Donna đến mà còn phải đợi thì cô nhóc nhất định thắt cổ cô.

Hai tiếng sau đó, chiếc Ford trắng của Donna đúng giờ xuất hiện dưới cổng toà chung cư của Thời Niên, cùng lúc đó Thời Niên cũng vừa xuất hiện.

Vì Thời Vĩ vẫn còn đang công tác ở thành phố S, nên cô và Donna không dám mang chiếc Lamborghini Huracán màu ngọc bích kia ra lái, chỉ sợ sẽ bị hắn bắt gặp trên đường, sau đó tống cổ cô về nhà thì chết.

Donna theo thói quen rướn người qua bên ghế lại phụ mở cửa cho Thời Niên.

Khi Thời Niên vừa ngồi vào ghế, ánh mắt Donna lập tức lướt một vòng trên người cô, cảm thấy bộ váy xanh nhạt cô đang mặc trên người thật sự rất đẹp, nhịn không được giơ ngón cái: “Chị Maris, outfit hôm nay của chị quá đỉnh, em duyệt, cực kì duyệt.”

Thời Niên vươn tay chỉnh lại lọn tóc mái mà cô đã tỉ mỉ uốn cong nhích sang bên phải một chút, cười nói: “Dù chị có ăn mặc xinh đẹp như thế nào, nhưng nếu xuống trễ nhất định vẫn bị em nói đến mức lên bờ xuống ruộng cho coi.”

Donna hít hít mũi: “Còn phải nói.”

Hai chị em nhìn nhau, đồng loạt bật cười, không khí trong xe tự nhiên trở nên vui vẻ.

Donna sợ trễ giờ, lập tức nhấn chân ga xoay vô lăng, chiếc Ford trắng mới cóng nhanh chóng hoà vào dòng xe tấp nập trên đường.

Buổi tuyên truyền lần này của đoàn phim được chuẩn bị rất rình rang, là một buổi họp báo ngoài trời, địa điểm được chọn là ở trấn T- nơi mà Thời Niên đã chọn để quay cảnh mở đầu.

Trấn T là một thị trấn nhỏ văn minh. Không khí yên bình tĩnh lặng, không các loại ô nhiễm, đặc biệt là tiếng ồn, không khói bụi, mức độ tia UV thấp, là một lựa chọn tốt cho ý định muốn tìm nơi nghỉ dưỡng.

Trung tâm thành phố cách trấn T rất xa, xe chạy liên tục một tiếng hơn mới đến nơi.

Khi Donna và Thời Niên đến, chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu họp báo, sau khi đỗ xe xong xuôi, Donna lập tức lôi lôi kéo kéo Thời Niên chạy về hướng căn nhà được chọn để làm phòng chờ.

Bởi vì vết thương trên chân không được xử lý kĩ lưỡng, Thời Niên vừa mang cao gót vừa bị Donna lôi chạy, lúc bước vào máu đã nhiễm đỏ miếng urgo màu trắng trong suốt, nhưng không ai để ý.

Bên trong phòng đã có rất nhiều người, đa số là diễn viễn có tên tuổi đang diễn trong phim, ngoại trừ Chu Phức Toàn.

Lúc Thời Niên tiến vào, mọi người đều đồng loạt rối rít chào đón cô, cô cũng không kiệm lời, mỉm cười đáp lại.

Sau đó Donna nhanh chóng nhận lấy micro dùng để gắn trên ngực áo và loa cài mini từ tay nhân viên hậu cần, quay người nghiêm túc cúi đầu cài cho Thời Niên.

Vi Hân Ninh vừa được trang điểm xong, đang ngồi bên trái vị trí mà Thời Niên vừa ngồi xuống.

Nhìn thấy Thời Niên, sắc mặt Vi Hân Ninh có chút kì lạ nhưng vẫn mỉm cười bắt chuyện: “Chị Niên.”

Thần sắc cô nàng đã không còn giống như lúc đầu cô gặp nữa, dáng vẻ bây giờ giống như ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không vui.

Nụ cười rất miễn cưỡng.

Thời Niên nghĩ đến Nguyên Triệt, đoán chắc sự thất thường của Vi Hân Ninh có lẽ bắt nguồn từ hắn, nên cũng không nghĩ ngợi gì, cũng hướng cô nàng mỉm cười: “Chào em, thời gian qua em vất vả rồi.”

Vi Hân Ninh lập tức xua xua tay, nụ cười sâu thêm chút: “Không có gì đâu. Công việc của em mà.”

Ngay lúc đó, Donna vừa cài xong thiết bị cho Thời Niên, cô nhóc cẩn thận kiểm tra một lần nữa mới buông cô ra.

Donna đứng thẳng lên, vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người: “Hôm nay là buổi cuối cùng tuyên truyền ở thành phố S rồi, chúng ta không được để sai sót gì. Thứ tự xuất hiện vẫn như hai lần trước, không có gì thay đổi cả, mọi người để ý một chút, đừng quên.”

Sau đó cô nhóc nhìn về hướng Thời Niên và người đàn ông đeo kính đang ngồi cách cô hai vị trí: “Chị Maris, chị và Chử tổng sẽ xuất hiện cuối cùng, báo chí nhất định muốn săn đón tin tức của hai người nhất, vị trí vedette của Vi Hân Ninh em cũng không thể không nhường cho hai người đó.”

Nghe đến đó, thần sắc Thời Niên xuất hiện kinh ngạc, cô quay đầu qua bên phải, nhìn người đàn ông một thân tây trang màu trắng từ nãy giờ vẫn luôn yên lặng cúi đầu đọc tài liệu.

Cặp kính cận gọng nhỏ trên sống mũi anh đã gần tuột xuống chóp mũi, nốt ruồi son đón lệ bên đuôi mắt trái cứ như vậy đập vào mắt Thời Niên, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nắm lấy xấp giấy A4, thần sắc nghiêm túc vô cùng.

Nhất thời không gian xung quanh Thời Niên giống như bị tắt tiếng, yên lặng đến mức Thời Niên thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim mình vang bên tai.

Bình bịch, bình bịch,...

Đập rộn ràng.

Đến khi Thời Niên sựt tỉnh, dời ánh mắt đang dán lên người Chử Tư Kiến đi thì mới phát hiện ra người trong phòng đã lục đục đi ra hơn phân nửa.

Lúc này Thời Niên mới cảm giác được dưới chân hình như hơi ươn ướt.

Cúi đầu xuống nhìn, Thời Niên thấy miếng urgo mà lúc nãy cô tuỳ tiện dán lên vết thương lúc này đã thấm máu không hết.

Ngẩng đầu muốn tìm Donna nhưng nhất thời lại không thấy người đâu, cô nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định mặc kệ nó, hôm nay cô mặc váy rất dài, vừa vặn phủ qua gót chân, chắc sẽ không ai thấy được

Nào ngờ lúc Thời Niên vừa tính đứng lên, người đàn ông vốn đang cách cô hai vị trí khi nãy lúc này đang khom người đứng trước mặt cô.

Thời Niên giật mình, hai má nhanh chóng ửng đỏ, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh muốn làm gì?”

Nhìn thấy phản ứng của Thời Niên, trong mắt Chử Tư Kiến loé lên tia vui vẻ, anh vươn tay đưa cho cô một thứ: “Chân cô bị thương, băng urgo cũng đã thấm máu rồi, nên đổi.”

Thời Niên không tự chủ nhìn qua lòng bàn tay Chử Tư Kiến.

Một chiếc băng urgo màu xanh nhạt mà cô rất thích, dường như là hàng tự đặt, qua ánh sáng phản quang cô còn thấy được ba chữ số “323” in chìm ở giữa, lẳng lặng nằm im bên trong lòng bàn tay anh.

Chỉ qua một chiếc urgo nho nhỏ, Thời Niên liền biết được, bao năm qua anh nhất định vẫn luôn nhớ đến cô.

Trong lòng đau đớn như bị ai nhéo một cái, tê rần.

Chử Tư Kiến thấy cô cứ mãi nhìn urgo không nhúc nhích, liền hỏi: “Đạo diễn Thời, cô tự dán được chứ? Có cần tôi giúp không?”

Thời Niên ngẩng đầu, nháy nháy mắt, cố kiềm chế nước mắt đang trực trào: “Tôi đau lắm, không làm được, Chử tổng dán giúp tôi nhé? Anh có phiền không?”

Thần sắc Chử Tư Kiến hiện lên tia ôn nhu, giọng điệu anh có chút cưng chiều khó nén: “Không phiền, để tôi dán giúp cô.”

Chử Tư Kiến ngồi xổm xuống, thận trọng nắm lấy cổ chân bị thương của Thời Niên, lúc gỡ miếng urgo cũ còn không kiềm được hỏi cô có đau hay không.

Nhận được cái lắc đầu từ cô rồi thì anh mới nhận lấy khăn ướt vô khuẩn từ tay trợ lý, chầm chậm lau đi vệt máu bị dính bên ngoài da cô. Sau đó anh bỏ hai lớp bảo vệ keo của urgo ra ngoài, thần sắc nghiêm túc dán vào lưng bàn chân cho cô.

Xong xuôi, Chử Tư Kiến mới buông bàn tay đang nắm cổ chân Thời Niên ra, mày hơi nhíu dặn dò: “Vết thương có hơi sâu, lát nữa về nhà nên xử lý lại một lần nữa để tránh nhiễm trùng. Mấy ngày này tốt nhất đừng để vết thương chạm nước, sẽ khó lành.”

Lúc Chử Tư Kiến đứng lên, đưa mắt nhìn Thời Niên mới phát hiện rằng cô đang lặng lẽ nhìn anh, lệ ngập trong hốc mắt.

Tâm Chử Tư Kiến nhói lên, nghĩ là cô khóc vì đau, anh lại rút một tờ khăn ướt, khom người đưa cho cô: “Đừng khóc, kẻo trôi lớp trang điểm.”

Cũng đừng nên khóc, anh sẽ đau lòng!

Cuối cùng Thời Niên nhịn không được, nâng tay vòng qua cổ Chử Tư Kiến siết thật chặt, rốt cuộc bật khóc nức nở, trong miệng không ngừng lập lại hai chữ “Tư Kiến, Tư Kiến.”

Thân hình Chử Tư Kiến cương cứng ngay khi Thời Niên choàng tay ôm lấy anh.

Cằm anh bị cô kéo xuống đặt ở hõm vai cô, chóp mũi vấn vương mùi hương hoa Quỳnh mà cô vẫn luôn thích, nghe cô ở bên tai không ngừng gọi tên anh, Chử Tư Kiến cũng không nhịn được, cay cay khoé mắt.

Anh nâng tay ôm lấy thân thể cô, siết thật chặt giống như muốn dung nhập cô vào trong thân thể mình, nhắm chặt mắt nỉ non: “Niên Niên, em về rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.