Niệm Đường – A Man

Chương 68




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng Đường Đường cũng được nếm trải sự nói một không hai của Dương Niệm Sâm, căn biệt thự lưng chừng núi cứ thế mà trở thành chiếc lồng giam hoàn mỹ nhất.

Nhưng sau khi cơn giận tan bớt, cô mềm lòng thử thương lượng với anh: “Anh muốn nuôi nhốt em như một con chim hoàng yến à?”

Dương Niệm Sâm ở đầu bên kia điện thoại nói: “Nuôi mười người như em cũng không thành vấn đề.”

Tất cả những nơi có nguy cơ trở thành con đường chạy trốn của cô đều được sắp xếp mấy người vệ sĩ có năng lực, Tri Thu đang đứng trong sân luyện công nói những người này đều không phải vệ sĩ bình thường.

Hệ thống giám sát được đặt cài đặt điều khiển từ xa trên điện thoại di động của Dương Niệm Sâm và thư ký Kim. Chỉ cần có bất cứ điều gì khả nghi sẽ ngay lập tức báo động cho bọn họ.

Đường Đường không biết nên khóc hay nên cười, cô bây giờ chả khác gì mấy phần tử k.h.ủ.n.g b.ố, hay mấy nhân chứng quan trọng nhất trong phiên tòa, tất cả những điều này đều đáng giá sao?

Ở nhà buồn chán mốc meo hơn mười ngày, trên trường đã sắp khai giảng rồi, cô bày ra ánh mắt trông mong mà nhìn người đàn ông đang ăn cơm cùng mình: “Giáo sư mới gọi điện cho tôi.”

Dương Niệm Sâm gắp một đũa nấm hương bỏ vào bát cô: “Ai nói gì cũng vô dụng, khoản tiền em có được đã là một con số không nhỏ rồi.”

Đêm đó khi bọn họ làm tình, Đường Đường phối hợp vô cùng, nuốt trọn toàn bộ tinh d*ch của anh, liếm láp khắp cơ thể anh, giống như một con rắn xuân tung ra hết mọi thủ đoạn, không ngừng cầu xin anh mà anh cũng không ngừng đồng ý.

Lúc đồng ý thì ngọt xớt vậy mà mới sáng hôm sau anh đã trở mặt, bày ra tư thái trêu chọc, đùa giỡn coi cô như gánh xiếc.

Khi cô tức giận mà dẫm nát cây cỏ trong vườn thì Dương Niệm Sâm gọi điện thoại tới: “Em đang làm gì thế?”

Đường Đường nằm xuống mặt sân, mấy nhánh cây vô tình sượt qua mu bàn tay lẫn má cô: “Đi dạo.”

“Tôi còn tưởng rằng em muốn đi bắt chuột chứ. Chuột ở đây đều bị xử lý hết rồi, em không tìm được đâu.”

Đường Đường xấu hổ đến mức không muốn động đậy, không hiểu tại sao người đàn ông này lại có những hành động như vậy.

Tri Thu nói có thể là vì anh ấy yêu mình?

Một chữ ‘yêu’ kia sớm đã bị cô loại ra khỏi đầu, sau đó cô dần dần nhận ra rằng yêu là một thứ gì đất rất xa lạ.

Làm thế nào để yêu một người?

Cô có thể yêu ông nội, yêu cha mẹ mất sớm, yêu cặp song sinh mà nhà họ Đường nhận nuôi, thậm chí yêu cả sư huynh, nhưng làm sao cô có thể yêu một người đàn ông đến từ một thế giới khác mang theo tâm tư tiếp cận cô được? Hơn nữa, sao Dương Niệm Sâm có thể yêu cô cho được?

Thật ra rời khỏi đây cũng không phải là chuyện gì đặc biệt khó khăn, Tri Thu hạ mấy người kia không thành vấn đề, nhưng mà sau đó thì sao?

Cô nghĩ chuyện này có thể giải quyết được, Dương Niệm Sâm chỉ là muốn trừng phạt cô thôi, chẳng lẽ hình phạt lại không có hồi kết hay sao?

Nhưng mà có vẻ không có hồi kết thật.

Những lúc anh có việc phải bay đi Italia, đi Anh, Mỹ, Hong Kong, hay các tỉnh khác thì đều đưa cô theo cùng nhưng kiên quyết bắt Tri Thu ở lại Tấn Đông.

Cô cứ thế mà trở thành một người vợ tận chức tận trách, việc cô cần làm chính là nắm vững thói quen sinh hoạt của anh chồng nào đó, sắm vai một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ.

Có đôi khi bọn họ cũng sẽ tận hưởng những giây phút ngọt ngào, đứng trên những tòa nhà cao tầng ngắm nhìn thành phố, bữa tối lãng mạn trên du thuyền và cùng cô đến các buổi triển lãm hay các bảo tàng tư nhân mà

cô thích, bất cứ lúc nào hai người cũng có thể dính lấy nhau gắn bó như keo sơn.

Mặc dù vậy cô lại cảm thấy cơ thể mình đang dần trở nên trống rỗng, như thể cô đang sống với một chiếc mặt nạ. Sau đó cô lại không muốn ứng phó với Dương Niệm Sâm nữa, không muốn lúc nào cũng phải đối nghịch với anh, kế đến là lửa giận bùng phát, bùng phát xong thì tâm trạng lại trở về uể oải, không phấn chấn nổi.

Quãng thời gian sau đó nhàn hạ hơn rất nhiều, anh thậm chí còn dạy cho cô cách chơi cổ phiếu rồi chứng khoán, cái nào nên chơi ngắn hạn, cái nào chơi được dài hạn, lại làm thế nào để tiếp xúc với những người đại phú đại quý trong xã hội,…

Đường Đường cảm thấy mình bị bệnh rồi, không biết là bệnh gì nhưng mà quả thực như muốn mạng của cô luôn.

Bởi vì nhàm chán đến cực điểm, cô thậm chí còn chủ động yêu cầu đến gặp bác sĩ tâm lý.

Khi nhận được cuộc gọi của sư huynh, cô đột nhiên rùng mình, linh hồn mơ hồ trong nháy mắt khôi phục lại vài mảnh.

Hắn hỏi tại sao điện thoại của cô luôn ở trạng thái tắt máy, Đường Đường không biết trả lời thế nào, ngay cả lý do thoái thác cô nghĩ cũng không ra, chỉ đành nói đại chắc là do ở trên máy bay.

Lý Thiếu Xuân im lặng thật lâu mới nói: “Tiểu Đường, nói thật cho anh biết là em bị sao vậy?”

Từ trong lồng ngực cô bỗng lên men chua xót, cô thực sự rất muốn khóc nhưng chỉ có thể cố nén: “Có sao đâu, em rất tốt, tất cả đều tốt cả mà.”

Lý Thiếu Xuân nhẹ nhàng kết luận: “Em học được cách nói dối anh rồi à.”

Nhưng việc giữa vợ chồng của cô anh cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói: “Em chỉ cần nhớ rõ là em họ Đường, là bé Đường của nhà họ Đường, rõ chưa?”

“À quên mất, bên chỗ anh có một chiếc bình nhữ diêu thanh hoa bị tổn hại chút ít, người phụ trách bên này lại bị trúng gió nên còn đang nằm viện, em có rảnh thì qua đây giúp anh xử lý được không?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.