Niệm Đường – A Man

Chương 37




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Niệm Sâm nói, “Đeo lên cho tôi”.

Trong anh như tỏa ra ánh hào quang lộng lẫy và tráng lệ, lúc này còn chói mắt hơn cả ngọn đèn pha lê trên cao.

Đường Đường có một cảm giác khó tả, cô cảm thấy cảm giác này thật thừa thãi và kỳ quái.

Tuy nhiên, cô vẫn nghe lời mà đeo lên cho người chồng đầy khí chất của bậc đế vương.

Khuôn mặt của Dương Niệm Sâm hiện lên sự vui sướng nhè nhẹ, trần trụi không chút che lấp, cứ như thể muốn truyền sự cao hứng này sang cho cô vậy.

Nhưng Đường Đường vẫn cần một khoảng thời gian để thích ứng với mối quan hệ này.

Điều này khiến cô nghĩ đến cậu ba Tri Thu, thậm chí còn có cả cậu hai nhà họ Đường – Vĩnh Thanh.

Kỳ nghỉ đầu tiên của trường, Thẩm Vĩnh Thanh không trở lại nhà họ Đường, thẳng đến năm thứ hai sau khi rời nhà, vào một ngày giữa mùa hè, cậu phong trần mệt mỏi xuất hiện trong sân nhà vào ban đêm.

Tri Thu và Vĩnh Thanh ngay từ khi con trong bụng mẹ đã có khuôn mặt giống nhau, nhưng sau khi oe oe cất tiếng khóc chào đời, đặc biệt là từ khi đến nhà họ Đường thì dường như trên gương mặt của hai người bắt đầu có sự phân hóa.

Cơ chế của sự phân hóa này là gì? Hay đơn giản là do tính cách của mỗi người?

Vào thời điểm đó, cô vẫn đang cố gắng tìm ra bí mật của cơ chế ảo diệu đó, lão tam lúc đó quá kiệm lời nên cô không hứng thú lắm.

Ngược lại là diện mạo hoàn toàn mới của Thẩm Vĩnh Thanh khiến cho cô hứng thú bừng bừng.

Thẩm Vĩnh Thanh so với em trai Tri Thu của mình thì càng giống như một trong những chủ nhân của nhà họ Đường hơn, dù cho địa vị của cậu mãi mãi không vượt qua được Đường Đường.

Dưới tán cây rậm rạp cùng ánh trăng soi chiếu, khuôn mặt của Vĩnh Thanh càng trở nên trắng nõn, càng giống một thiếu gia được nuông chiều nên có tinh thần phản nghịch.

“Nhìn xem em mang gì cho chị này.”

Trong bàn tay cậu đang nắm lấy một chiếc hộp nhỏ, những ngón tay hơi run rẩy, không biết có phải cô bị tán cây um tùm kia làm sinh ra ảo giác hay không nữa.

Thẩm Vĩnh Thanh lúc đó đang nghĩ cái gì trong đầu?

Thật ra cô không quan tâm lắm đến suy nghĩ của cậu, đều là người thân bên cạnh mình, anh em của mình, ở gần trong gang tấc khiến người ta đánh mất đi ham muốn thăm dò.

Thì ra chỉ là một chiếc lá phong đỏ được nhặt lên từ mặt đất trời thu và cất giữ cẩn thận.

Thẩm Vĩnh Thanh kéo cô đến ngồi bên miệng giếng nước, kể cho cô về trường học như thế nào, bạn học của cậu thế nào và thế giới bên ngoài ra sao.

Cậu đã nhen nhóm lên trong cô những tưởng tượng và chờ mong của cô đối với thế giới bên ngoài từ một chiếc lá phong.

Từ những lời miêu tả nhận xét rõ ràng của Thẩm Vĩnh Thanh, Đường Đường lúc đó như đạt được một loại vui sướng.

Khi cầm chiếc lá phong lên, cô đã nghĩ rằng ý tưởng này cũng không tệ lắm.

Khi đó, cô đã rút ra một kết luận rằng bất cứ cái gì, có giá trị liên thành hay không đáng giá một xu, đừng nhìn vào nó là gì mà hãy quan tâm đến chủ nhân của nó đã làm như thế nào.

Đường Đường nở nụ cười, ánh mắt của Thẩm Vĩnh Thanh sáng lên…cứ như là chỉ cần cô vui vẻ thì cậu cũng sẽ vui theo.

~

“Sao tự dưng lại có tâm vậy?”

Dương Niệm Sâm giơ cổ tay áo lên quan sát, nhìn chiếc măng sét long lanh sang trọng, những viên kim cương được cắt gọt hết sức tinh tế, độ bóng cũng vừa phải.

Cho dù trong mắt anh thì nó không phải là thứ tốt nhất, nhưng có thêm cái tình cảm vào trong đó thì nó đã quá tốt rồi.

Anh cho rằng cô vợ mới cưới của mình là đang tìm mọi cách để khiến anh hài lòng, anh biểu hiện ra sự vui sướng cũng vì để cô vui vẻ.

“Chỉ là tùy tiện nhìn thấy thôi.”

Đường Đường vừa nói xong liền phải nghênh đón khí thế cường hãn của ông chồng của mình.

Từ trường của giống đực bao phủ căn phòng khách rộng 100m2, không khí dần dần trở nên đình trệ, không chịu nổi bất cứ hành động nào.

Chỉ cần động đậy một chút đều sẽ khơi lên những đợt sóng dữ dội.

Đường Đường không chịu nổi cái bầu không khí này: “Anh thích là tốt rồi.”

Một giọng nói khô khốc từ trong miệng cô phát ra, tại sao lại nghẹn ngào đến vậy?

Có lẽ cô đã linh cảm được điều gì đó sẽ xảy ra và cơ thể cô đã bắt đầu kích hoạt trước cả ý thức.

Dương Niệm Sâm nâng cằm cô lên: “Nhìn tôi.” “Món quà của em tôi rất thích.”

Đường Đường không biết anh có tự ý thức được là món quà này cô mua bằng chính tiền trong tài khoản ngân hàng liên kết của anh hay không?

Ngay cả khi cô mua một núi vàng về cung phụng cho anh thì cũng là mua bằng tiền của anh.

“Đường Đường, nhìn tôi.”

Thấy cô rũ mắt, khẽ cắn môi, anh lặp lại một lần nữa. Đường Đường vừa ngẩng đầu lên liền bị hôn ngấu nghiến.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.