Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ

Chương 4: “Hoá ra tên cậu là JaeJoong!!”




Kim JaeJoong nghĩ nghĩ, không đúng nha, giọng của ‘biến thái’ sao đột nhiên trở nên già như vậy. Vì thế xoay người nhìn về phía Jung YoonHo. Có điều Jung YoonHo vẻ mặt vô tội, hướng sang phía bên cạnh Kim JaeJoong mà bĩu môi. JaeJoong nét mặt đầy khinh thường nhìn sang, hoá ra là hai bác gái và một bác trai trung niên đeo băng đỏ trên tay. Bác trai trung niên đang cầm tờ quảng cáo mà JaeJoong nãy vứt cả đống xuống, chăm chú đọc.

Bác gái A: “Đồng chí, đây không phải chỗ tuỳ tiện vứt đồ đâu.”

Bác gái B: “Đồng chí, hai người tuổi cũng chưa lớn, nhưng cũng phải biết bảo vệ môi trường chứ.”

Bác trai xem xong mẩu quảng cáo, lại nhìn Kim JaeJoong và Kim JunSu, một lát sau mới mở miệng nói, “Tuổi còn nhỏ sao đã đi làm cái việc này rồi, đúng là xã hội này ngày càng đi xuống. Lại còn vứt rác bừa bãi nữa. Phá hoại môi trường, nhiễu loạn trị an, phạt tiền 300 đồng.”

Hiểu lầm to rồi, đã đụng phải đội trật tự trị an, còn bị hiểu nhầm thành người làm nghề ‘đó’ nữa chứ. Vì thế JaeJoong lập tức biện giải, “Các bác, quảng cáo này không phải của chúng cháu.”

“Không phải của các cậu? Chính mắt tôi thấy cậu vứt đi!” Bác gái A nói.

“Này… đúng là chúng cháu vứt, nhưng mà…” Kim JunSu còn chưa nói xong đã bị bác gái B cắt ngang, “Do các cậu vứt thì không phải của các cậu còn của ai được nữa?”

"Là chúng cháu vứt đồ nhưng đống quảng cáo này không phải của chúng cháu, vừa mới có người vội vàng chạy tới nhét vào tay chúng cháu rồi chạy mất. Cho nên mấy tờ giấy này là chúng cháu vứt nhưng không phải của chúng cháu.” Một câu này của Kim JaeJoong toàn “của chúng cháu” với “không phải của chúng cháu” làm mấy bác gái bác trai ong hết cả đầu.

Ngẩn người nửa ngày, rốt cuộc bác trai kia cũng hiểu ra, hỏi, “Hai cậu bảo là người khác tới nhét vào tay, vậy chứ người giờ ở đâu?”

“Chạy mất rồi!” Kim JaeJoong và Kim JunSu đồng thanh.

“Vậy hai cậu thế nào lại không chạy?” Bác gái A.

“Còn chưa kịp chạy.” Kim JunSu nhỏ giọng đáp.

“Thế hoá ra là cùng một nhóm. Thôi đừng lằng nhằng nữa, hai cậu mau nộp tiền phạt đi.” Bác gái B.

“Ai nha, chúng cháu không liên quan gì mà, không phải một nhóm đâu ạ! Thật mà, chúng cháu còn là học sinh.” Nói xong JaeJoong lấy thẻ học sinh ra. “Không tin các bác cứ xem đi ạ.”

Mấy bác gái bác trai thay nhau xem xong liền nói, “Hoá ra vẫn còn là học sinh, thế thì càng không thể làm mấy chuyện như vậy, phải chăm lo học tập chứ. Hai cậu nếu không nộp tiền thì chúng tôi sẽ đến tận trường báo cáo ban giám hiệu.”

Thật sự là đường cùng =.= JaeJoong đành cùng JunSu lục túi lấy tiền, nhưng tìm hết túi rồi vẫn không đủ 300 đồng. Hai người đi chơi vốn không mang tiền, mà cũng đâu ngờ gặp phải loại chuyện này chứ.

“AAAA! Sắp phát điên rồi.” Nhìn thấy Jung YoonHo đứng bên, vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ, vì thế JaeJoong vội vã nói, “Là anh ta, anh ta hồi nãy có thấy, có thể làm chứng cho chúng cháu!”

JaeJoong kích động kéo YoonHo qua, “Cái này không phải của tôi với JunSu, anh cũng thấy đúng không? Mau nói cho họ biết đi!”

Thấy YoonHo không có ý giải thích giùm, JaeJoong liền giận, “Anh nói đi chứ, nãy giờ anh ở đây thấy hết còn gì!”

Lúc này Jung YoonHo mới chậm rãi nói, “Chính cậu vừa bảo tôi làm như không quen biết nhau, giờ còn kêu cái gì nữa.”

Lại quay qua mấy bác gái, “Các bác cứ tiếp tục đi ạ, cháu cái gì cũng không biết.”

“Anh… anh…” Kim JaeJoong nghe xong nhất thời nghẹn lời, ‘Anh..’ nửa ngày cũng không biết là ‘Anh..’ cái gì.

Hồi lâu, chừng như đã xem đủ dáng vẻ giận dữ của JaeJoong, YoonHo lúc này mới hắng giọng, nở nụ cười mê người đối với mấy bác gái nói, “Các bác, hai cậu này nói thật đấy ạ, thứ này vốn không phải của họ.”

Bác trai có chút nghi ngờ, “Không phải cậu vừa nói không biết sao?”

“Thật xin lỗi, đây là hai em của cháu.” Vừa nói vừa nắm chặt tay Kim JaeJoong, tuy JaeJoong không nguyên ý, nhưng vì YoonHo đang thay cậu giải thích nên cũng không phản kháng. “Là cháu định doạ chúng thôi. Em cháu tuổi còn nhỏ, không biết xã hội hiểm ác khó lường thế nào nên muốn giáo huấn một chút. Thật sự làm phiền các bác rồi.” Nói xong còn thành khẩn cúi đầu.

Nhìn thấy YoonHo như vậy, tuy rằng vẫn còn giận hắn, nhưng cũng có một chút.. một chút nguôi giận.. nhưng chỉ một chút xíu thôi…

Bác trai nghe YoonHo trình bày xong, lại thấy hắn thành khẩn như vậy, cũng bớt gay gắt mà nói, “Đúng thế, trẻ con thời nay nhiều khi không biết nghe lời người lớn gì cả. Bất quá, tuy cái này không phải của hai cậu này, nhưng cũng không thể vứt rác bừa bãi phá hoại môi trường được. Nộp phạt xong tôi sẽ trả lại thẻ học sinh cho các cậu.”

“Đương nhiên rồi ạ, chúng cháu là công dân gương mẫu mà.” YoonHo vừa nói vừa lấy tiền nộp phạt.

Bác gái A đem thẻ học sinh đưa cho YoonHo, quay qua JaeJoong và JunSu nói, “Hai cậu phải biết nghe lời anh trai đấy” rồi bỏ đi.

JaeJoong hướng theo bọn họ bĩu môi.

Kim JunSu thấy không có vấn đề gì nữa, nhẹ nhàng thở ra, nói với YoonHo, “Cám ơn anh nha, bạn trai của JaeJoong.”

JaeJoong trừng mắt nhìn JunSu, sau đó đưa tay ra trước mặt YoonHo.

“Làm sao vậy? Em muốn nắm tay à?” YoonHo đùa bỡn hỏi.

“Biến thái! Trả thẻ học sinh cho tôi!”

“Trả em cũng được thôi…” Vừa nói vừa cầm thẻ huơ huơ trước mặt JaeJoong, đáng tiếc JaeJoong không có cướp được. “Nhưng mà, tiền nộp phạt kia cũng không phải cho không đâu.” Nói xong còn liếc mắt nhìn JaeJoong đầy quyến rũ.

“Anh lắm tiền như vậy còn đòi chút tiền này à?” JaeJoong ném lại một ánh mắt xem thường.

“Còn xem đối phương là ai đã.” YoonHo cầm thẻ học sinh của JaeJoong bỏ vào túi áo, nhưng lại rút danh thiếp ra đưa cho JaeJoong.

“Nếu em muốn lấy lại thẻ học sinh, nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Rồi xoay người lên xe, trước khi lái xe rời đi còn gửi cho JaeJoong một cái hôn gió. 

Mà Kim JaeJoong còn đứng tại chỗ hận đến nghiến răng, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay, thản nhiên phun ra ba chữ.

“Jung YoonHo.”

Kim JunSu hé mắt nhìn, liền hưng phấn hét lên, “Online! Online! Là Online! Không ngờ anh ta lợi hại như vậy, là Tổng giám đốc của Online! JaeJoong, cậu giỏi thật! Kiếm đâu ra bạn trai tuyệt vời như thế???”

Kim JaeJoong không nhịn được nữa liền cho JunSu một chưởng.

“Đã bảo không biết! Muốn bạn trai thì cậu tự đi mà tìm!”

Lại nhìn nhìn tấm danh thiếp, trong lòng nói: “Jung YoonHo, gặp phải anh đúng là xui xẻo!”

Mà Jung YoonHo ở trên xe ngắm chiếc thẻ học sinh trong tay, nhẹ giọng thì thầm.

“Hoá ra em tên là Kim JaeJoong. JaeJoong…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.