Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ

Chương 37: “YoonHo… chờ em quay về, sau đó anh kể chuyện cổ tích cho em nghe được không?”




“Mẹ… mẹ vừa nói… nói cái đó… Có phải thật hay không ạ?” Cha YoonHo đi rồi, JaeJoong nhớ tới câu “Không phản đối!” của Kim phu nhân, mới nhỏ nhỏ hỏi.

Kim phu nhân trừng mắt nhìn JaeJoong một hồi lâu, lâu đến độ JaeJoong bắt đầu rụt rè co người lại, còn HeeChul nghĩ khéo tròng mắt mẹ mình sắp rơi ra đến nơi, thì Kim phu nhân mới chuyển mắt thở dài.

“Mẹ và cha con thật không ngờ tới con và Jung YoonHo lại… nhưng mà chuyện đã rồi, nhốt con ở nhà lâu vậy con vẫn không từ bỏ. Mà con tưởng là cha mẹ không biết con và Jung YoonHo vẫn lén liên lạc sau lưng chúng ta sao?” Kim phu nhân lại quay sang trừng mắt với HeeChul, “Kim HeeChul, chờ đó mẹ sẽ xử lý con!”

Rồi bà lại nói với JaeJoong, “Cha mẹ cũng không phải quá bảo thủ, như con nói đó, vô tình yêu người cùng giới với mình, cũng chẳng có cách nào khác. Quay ngược lại thời gian may ra thứ tình cảm này mới không tồn tại.”

“Mẹ…”

“Con đừng có vui mừng vội, đừng cho là cha mẹ đã đồng ý. Dù sao làm cha làm mẹ, ai lại muốn con mình là đồng tính đâu. Con vẫn phải đi Phần Lan, cũng không được gặp mặt liên hệ với Jung YoonHo. Nếu… sau khi con tốt nghiệp mà tình cảm hai đứa vẫn như vậy, thì cha mẹ cũng không còn gì phản đối nữa.”

“Mẹ… con xin lỗi.” Nghe xong những lời Kim phu nhân nói, JaeJoong nhịn không được liền ôm mẹ khóc. Thực sự cậu rất cảm động, tình yêu không thể quang minh chính đại của cậu cuối cùng đã có thể nhận được sự cảm thông từ phía gia đình.

~***~

YoonHo vẫn bị nhốt ở nhà, hiện tại ngay cả ChangMin cũng không được ra ngoài. Đang lúc JaeJoong khổ sở không biết làm thế nào để liên hệ với anh, vào một buổi tối, YoonHo trốn nhà chạy ra ngoài, đến nơi gọi điện cho JaeJoong nói anh đang ở dưới lầu. JaeJoong buông điện thoại, không để ý mấy câu truy vấn của Kim phu nhân mà chạy xuống nhà.

Chạy đến đầu cầu thang liền nhìn thấy YoonHo đứng dưới tàng cây phía xa, giống như Valentine một năm trước, YoonHo cũng đứng dưới tán cây chờ cậu. JaeJoong đi đến gần mới phát hiện sự tiều tuỵ trên gương mặt anh. Hai người đã hơn hai tháng không gặp, JaeJoong ở nhà tha hồ ăn ngủ, nhưng nghĩ đến cha YoonHo là người thế nào, chắc chắn YoonHo không được dễ chịu như thế.

“YoonHo…”

“ChangMin giúp anh lén chạy ra. Anh chỉ muốn nhìn thấy em.”

Hai người không ôm nhau, chỉ đứng đối diện nhau, nhìn người kia nói chuyện.

“Cha anh đến gặp em.”

“Anh biết. ChangMin có nói.”

“YoonHo… em… có phải giống như lời cha anh nói… cản trở tiền đồ của anh không?” JaeJoong nhìn vào mắt YoonHo, bình tĩnh nói.

YoonHo vốn đang yên lặng nghe thấy JaeJoong nói vậy, đột nhiên phát hoả, bước lên tóm cổ áo JaeJoong hét lên.

“Kim JaeJoong! Làm cái gì mà bây giờ lại nói chuyện cản trở tiền đồ với anh?!”

“YoonHo…”

“Từ lần đầu gặp nhau đến giờ, lâu như vậy sao em không nói? Lúc hôn nhau sao không nói? Lúc trên giường sao không nói? Kim JaeJoong! Đến bây giờ mới nói, em không biết là đã quá muộn sao? Em đừng có nói chuyện chia tay gì đó với anh! Hai năm bên nhau em xem như trò đùa hả? Hay từ đầu em vốn đã không có tình cảm với anh?”

“Jung YoonHo! Dựa vào đâu anh bảo em không có tình cảm?? Không có tình cảm tại sao em lại để cho anh hôn em?? Không có tình cảm thì sao lại làm chuyện đó với anh?? Nếu xem tình cảm là trò đùa thì em còn đứng ở đây làm gì???” Nghe YoonHo nói, JaeJoong cũng trở nên kích động.

Chờ JaeJoong nói xong, YoonHo cúi đầu hôn cậu. Cảm giác hương vị của JaeJoong tràn đầy trong miệng, trong lòng, khiến cho YoonHo cảm thấy thật yên tâm. Dường như muốn chứng minh vị trí của JaeJoong trong tim mình, YoonHo hôn càng lúc càng mãnh liệt. JaeJoong cũng đáp lại nụ hôn của anh.

Thật lâu sau, YoonHo rời môi JaeJoong ra, nhưng ôm ghì lấy cậu.

“JaeJoong, em đã nói sẽ không bỏ rơi anh.”

“YoonHo… em muốn đi Phần Lan.”

“Phần Lan? Không phải chỉ là Phần Lan thôi sao? Anh có thể mở chi nhánh công ty ở Thanh Thành, nếu cha anh không đồng ý chuyện của chúng ta, cùng lắm anh lại đến Phần Lan mở chi nhánh thôi.”

“YoonHo… anh cõng em được không? Giống như lần em bị trật chân trên núi ấy.” JaeJoong nhìn YoonHo, mắt lấp lánh.

YoonHo không nói gì, quay lưng lại cho JaeJoong leo lên, sau đó cõng JaeJoong ở dưới lầu đi qua đi lại.

“JaeJoong! Em béo lên rồi! Anh sắp cõng không nổi!”

“Yah! Jung YoonHo!” JaeJoong đánh nhẹ YoonHo một cái, sau đó im lặng ghé vào trên lưng anh.

“YoonHo… anh còn nhớ chuyện cổ tích lần trước em kể không?”

“Cái chuyện kể mãi không hết á?”

“Em lại kể một lần nữa được không? Ngày xưa có một đứa bé chăn dê, sau đó có người hỏi nó, ‘Chăn dê làm gì?’ Đứa bé chăn dê nói, ‘Cưới vợ.’ Người kia lại hỏi, ‘Cưới vợ làm gì?’ Đứa bé trả lời, ‘Sinh con.’ Người kia hỏi tiếp, ‘Sinh con làm gì?’ Đứa bé đáp, ‘Chăn dê.’ Sau đó người đó lại hỏi, ‘Chăn dê làm gì?’ rồi…” JaeJoong đột nhiên ngừng lại, sau đó nhảy khỏi lưng YoonHo, đi tới đứng trước mặt anh, nhìn anh thật lâu.

“Sao em không kể tiếp?”

“YoonHo… chờ em trở lại, sau đó anh kể chuyện này cho em nghe được không, kể đến khi không còn kể được nữa…”

YoonHo hôn nhẹ lên trán cậu, nói, “Được!”

Mà Kim phu nhân và Kim lão gia đứng ở phía xa nhìn thấy, chỉ có thể yên lặng thở dài. Nếu đã hứa với con, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi. Điều gì phải đến rồi sẽ đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.