Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ

Chương 17: “Em quên hết chuyện ngày hôm qua rồi sao?”




“JunSu à, hai em về nhà đi, ở đây lâu quá không tốt đâu.” Chỗ này vốn không nên vào mới đúng.

“Uhm… YoonHo hyung, giúp bọn em chút được không?” JunSu nhìn YoonHo như thể cứu tinh.

“Chuyện gì?”

“JaeJoong say như vậy mà về nhà sẽ bị dì Kim chém mất, em cũng không thoát được. Hay đêm nay hyung đưa JaeJoong về nhà mình được không?” JunSu ra vẻ đáng thương nói. 

“Nhưng JaeJoong không về nhà không phải càng nặng tội hơn hay sao?” Đêm không về nhà so với say rượu rõ ràng nghiêm trọng hơn. 

“À cái này thì hyung yên tâm đi. Em bảo với dì Kim là JaeJoong ngủ ở nhà em là được. Giúp bọn em đi YoonHo hyung.” 

“Cái này… thôi được rồi, hyung sẽ đưa JaeJoong về nhà hyung. Nhưng khuya thế này rồi em về một mình không an toàn, để hyung nhờ người đưa em về.”

“YoonHo hyung, hyung thật tốt >.<!” 

Không phải nghĩ nhiều, YoonHo gọi YooChun đến đưa JunSu về, dù sao tên này cũng đang rất nhàn rỗi.

~***~

Vất vả đưa cho được JaeJoong về nhà mình, trên người toàn là ‘thứ’ mà JaeJoong nôn ra, đúng là khổ không để đâu cho hết.

YoonHo đem JaeJoong đặt nằm xuống giường, rồi lấy quần áo của mình ra, bắt đầu cởi đồ bẩn trên người JaeJoong để thay. 

Cởi đến một nửa, JaeJoong đột nhiên kêu lên, “Jung YoonHo biến thái! Dám đụng vào tôi à? Tôi làm thịt anh!” 

Nghe tiếng gào cứ tưởng JaeJoong đã tỉnh, nhưng nhìn lên thấy cậu vẫn còn đang ngủ, liền mỉm cười nghĩ, Hoá ra em nhớ anh nhiều đến vậy, đến ngủ cũng mơ thấy anh làm gì em. 

Đến khi thay quần áo dọn dẹp xong cũng đã hơn nửa đêm, YoonHo thay đồ nằm ngủ bên cạnh JaeJoong. Yên tâm đi, đúng nghĩa của từ “ngủ” thôi. Giường đủ lớn mà.

……. 

Nhưng đến sáng hôm sau…

“A!!!!!!!!!!!” Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó là ‘rầm’. Là YoonHo bị JaeJoong đá xuống giường. 

“Jung YoonHo! Tại sao anh lại ngủ trên giường của tôi!” 

JaeJoong sáng sớm nay tỉnh dậy đang muốn vươn vai duỗi người, quơ tay đụng phải cái gì đó bên cạnh, quay đầu liền nhìn thấy YoonHo. Đầu tiên là bị dáng vẻ khi ngủ của YoonHo làm cho ngẩn người mất một lúc, sau đó mới phản ứng lại. Nhìn đến trên người chính là quần áo của YoonHo, mà YoonHo lại không mặc áo. Chính mình cư nhiên lại ngủ cùng hắn! Vì thế không suy nghĩ gì đem YoonHo đá luôn xuống giường. 

“JaeJoong em làm gì vậy?? Sáng ra đang ngủ ngon lại gào cái gì, còn đá anh xuống giường! Còn nữa, đây là giường của anh, trong nhà của anh, không phải giường của em!” 

“Anh… anh… Làm sao tôi lại ngủ ở nhà anh?” JaeJoong căng thẳng nhìn YoonHo. Cậu chỉ nhớ hôm qua nhìn YoonHo nhảy, sau đó uống một ly không biết là nước gì, sau đó liền choáng váng, sau đó nữa thì không nhớ rõ. Đừng bảo là cậu uống rượu rồi làm chuyện gì kinh khủng nha.

“Em quên? Em… em… hôm qua đã làm vậy với anh… Chẳng lẽ cái gì cũng không nhớ?” YoonHo thấy JaeJoong dáng vẻ khẩn trương, biểu cảm trong chớp mắt trở nên vô cùng đáng thương, tủi thân nói. 

“Làm vậy là làm gì?” JaeJoong nuốt nước miếng, chẳng lẽ đúng là mình….

“Chính là làm vậy đấy.” YoonHo vô cùng “e thẹn” nói.

“Á? Không lẽ…. không lẽ ngày hôm qua.. tôi.. chúng ta… chuyện đó….” Nhìn bộ dạng của YoonHo, JaeJoong đột nhiên lắp bắp.

“Kim JaeJoong! Không lẽ em không muốn chịu trách nhiệm??? Đã làm thế với người ta còn muốn trốn tránh sao? Cư nhiên lại đối với anh như vậy?” Nói xong YoonHo quay lưng lại, vai run run, nhìn như đang khóc. Thật ra… vai run là vì YoonHo phải gắng sức nhịn cười.

JaeJoong há hốc miệng, trong đầu chỉ có đúng ba chữ, “Tình một đêm, tình một đêm, tình một đêm…” Cậu và YoonHo…. 

Nếu thực sự đã làm, nghĩ kỹ thì cũng không hại gì, tuy là làm chuyện đó với con trai nhất thời khó có thể chấp nhận, có điều mình là người ở trên nên cũng không sao ^o^ JaeJoong nghĩ nghĩ xong liền định qua an ủi YoonHo. Ai ngờ đi đến trước mặt YoonHo mới phát hiện hắn đang cười, có còn chút gì gọi là đáng thương tội nghiệp đâu. 

“Yah! Jung YoonHo! Anh lại đùa tôi!” Cứ tưởng là đã làm thế thật rồi, hoá ra là bị lừa.

“Á! Haha JaeJoong à, hôm qua em uống say, chúng ta cái gì cũng không làm hết. Người ta vẫn là ‘hoàng hoa đại khuê nam’ thôi.”

“Thôi đi! Anh mà còn là “đại khuê nam” cái gì, nói ra không sợ bị người ta cười cho hả?”

“JaeJoong… tối qua không làm gì thật lãng phí, hay bây giờ chúng ta làm gì đi, vẫn còn kịp.” YoonHo cười xấu xa nhìn JaeJoong.

“Biến! Anh cho anh là ai hả? Còn dám đùa giỡn tôi!”

“Anh chỉ làm dịu không khí chút thôi. Em nghiêm túc quá.”

“Anh thích vui vẻ, tôi cho anh vui vẻ luôn!” JaeJoong nghiến răng nói. 

Kết quả là, hai người lao vào một trận ‘chiến đấu’, đấu từ phòng ngủ cho đến phòng khách, mãi đến khi có người ấn chuông cửa mới dừng tay. YoonHo và JaeJoong đều nằm dài trên sôpha thở, rồi YoonHo nói, “Em chờ đấy, anh mở cửa xong sẽ tiếp tục. Xem anh có trị được em không!”

“Ai mà sợ! Tôi chờ anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.