Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ

Chương 10: “Nếu đang ‘ấy ấy’ đến nửa chừng mà bị quấy rầy thì sau có ‘lên’ nổi không?”




Cuối cùng cũng đến cuối tuần, không gian yên tĩnh khiến JaeJoong đột nhiên cảm thấy thế giới này thật là tốt đẹp. Nếu không ngủ sẽ rất đáng tiếc, thế nên JaeJoong tiếp tục sự nghiệp ngủ vĩ đại của mình. Nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên phá hoại ý định của cậu. JaeJoong kéo chăn trùm kín đầu, không nghe máy. Một lát sau, chuông ngừng. Đang lúc JaeJoong hài lòng tiếp tục đi vào giấc ngủ, tiếng chuông lại vang lên.

Kim HeeChul đột nhiên đá văng cửa đi vào, đạp một phát lên người JaeJoong, “Nhóc con đáng chết! Mau nghe điện thoại đi! Ồn chết được!” Nói xong lại như u hồn lả lướt đi mất. Hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ.

“Mặc kệ là ai, dám phá hoại giấc ngủ của đại gia ta, nếu không phải chuyện quan trọng thì đại gia ta không giết cũng chém!!” Kim JaeJoong không chịu được nữa liền nhận điện thoại, nhưng không thèm xem tên người gọi mà trực tiếp gào luôn.

Nhưng mà, từ đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh vô cùng có lực sát thương. “Kim JaeJoong! Nhóc con chán sống rồi hả? Dám ăn nói như vậy với mẹ, xem mẹ về nhà có xử lý ngươi không!”

“Í? Mẹ à? Sao lại là mẹ?” Kim JaeJoong nhất thời tỉnh ngủ, vội vàng nhìn màn hình điện thoại.

Đang trò chuyện – Kim phu nhân.

“Kim phu nhân à, không phải mẹ đang ở phòng bên cạnh sao? Còn gọi điện thoại cho con làm gì?”

“Nhóc con! Tưởng mẹ giống ngươi ăn không ngồi rồi à? Mẹ đang còn phải kiếm tiền nuôi tên nhóc con đáng chết này đấy!”

“Ai, con biết rồi biết rồi! Rốt cuộc là mẹ cần gì? Con muốn ngủ.”

“Nhóc con không được ngủ, vào thư phòng lấy tập hồ sơ có bìa màu xanh đến công ty Online, đưa cho tổng giám đốc, hiện giờ mẹ không phân thân được.”

“Con không đi! Con muốn ngủ! Mẹ bảo HeeChul đi ấy, hyung vừa đạp con.” Kim JaeJoong cậu cũng thù vặt quá đó.

“Đạp là đúng! HeeChul gần đây đang xử lý một vụ kiện quan trọng, không được làm phiền hyung con.”

“Thế Kim lão gia đâu ạ?” Dù thế nào JaeJoong cũng vẫn không muốn đi.

“Cha con cũng không phân thân được! Thế cuối cùng là nhóc con có đi không? Không đi cứ ở nhà chờ chết đi!”

“Á, được được được, để con đi! Mẹ đúng là Kim hổ mẫu!”

“Nhóc con nói gì???? Đi nhanh cho mẹ, đừng có lề mề đấy!”

“Vâng – Thưa áp trại phu nhân của Kim lão gia!” Nói xong Kim JaeJoong vội vàng tắt điện thoại.

“Ai~ Buổi sáng tươi đẹp của mình thế là mất tiêu rồi~”

~***~

Mãi đến khi đã ăn mặc nghiêm chỉnh đứng trước toà nhà văn phòng của Tập đoàn Online, Kim JaeJoong mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

“Online? Đây không phải địa bàn của Jung YoonHo sao?? Thảo nào nghe tên quen thế =.=” Lục túi, tìm được danh thiếp YoonHo đưa cho cậu lúc trước. “Tổng giám đốc? Không lẽ phải đem tài liệu này đưa cho hắn? Trời ơi! Jung YoonHo! Sao ngươi cứ như âm hồn mãi không tiêu tan vậy???”

Bước vào toà nhà, được một tiểu thư xinh đẹp có vẻ như là thư ký dẫn đến văn phòng Tổng giám đốc, JaeJoong vừa đi vừa nghĩ, Thư ký xinh đẹp đến vậy, thảo nào trong phim Giám đốc thường có tình nhân là thư ký đâu.

JaeJoong mải nghĩ nên đến cửa phòng lúc nào không biết, mà cô thư ký xinh đẹp kia chỉ cười rồi đi, để lại một mình JaeJoong. JaeJoong nhìn cô gái đã đi xa, lại nghĩ thầm, nếu là mình, mình cũng sẽ muốn tư tình. Đến lúc phục hồi tinh thần lại định gõ cửa, tay lại dừng giữa không trung.

Trí tưởng tượng phong phú của JaeJoong bắt đầu phát huy, cậu lẩm bẩm.

“Nếu như cái tên Jung YoonHo phong lưu háo sắc biến thái kia đang cùng thư ký tư tình trong đó thì mình không phải là làm phiền hắn sao? À mà cho đáng, ai thèm lo cho hắn.” Chuẩn bị gõ cửa nhưng lại do dự.

“Nhưng nếu hắn đang làm ‘chuyện đó’, mình đi vào thì là đang ‘làm’ đến một nửa? Nếu ‘làm’ đến giữa chừng mà đột nhiên bị quấy rầy thì sau có “lên” nổi nữa không? A… liệu hắn có đổ tại mình không? Mà bị bắt gian tại trận liệu hắn có giết người diệt khẩu không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.