Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 25




Không khí ở hiện trường rất căng thẳng.

Ngón tay Giang Dịch Dịch nhúc nhích, lưỡi dao biến mất khỏi ngón tay cậu: “Được rồi, dừng ở đây thôi.”

Kẻ Điên buông ra, Trọng Quyền cũng bỏ tay xuống, gã xoay xoay cổ tay đau nhức, ánh mắt lượn quanh người Kẻ Điên.

Kẻ Điên không nhìn gã, hắn nhìn chằm chằm Giang Dịch Dịch, ánh mắt ngây ngốc như ngày thường, rất khó khiến người khác biết được rốt cuộc hắn đã khôi phục lý trí hay chưa.

Giang Dịch Dịch quay đầu nhìn Diệp Vương đứng ngoài sân vận động.

“Vừa dời nhà giam tới đây.” Diệp Vương giải thích: “Tôi cũng khá bất ngờ.”

Ý là hắn cũng không biết.

Giang Dịch Dịch rũ mắt, tàm nhìn lướt qua Kẻ Điên rơi xuống trên người Trọng Quyền: “Về đi.”

Trọng Quyền nhìn Giang Dịch Dịch, đuôi mày hơi nhếch: “Nếu tên này không đột nhiên xuất hiện thì lúc nãy mày đã nằm rồi.”

Lâm Dị dùng vẻ mặt phức tạp nhìn gã: Nếu lúc nãy không phải Kẻ Điên chen vào, giờ người nằm đất là anh đó. Sống không tốt hả? Sao cứ phải chọc vào Giang Dịch Dịch.

Tròng mắt Kẻ Điên chuyển động trong hốc mắt, rơi trên người Trọng Quyền.

Giang Dịch Dịch nhìn Trọng Quyền vài giây, bật cười: “Vậy chào mừng anh lần sau tới tìm tôi.” Cậu bổ sung: “Đơn đấu nhé.”

Trái cổ Trọng Quyền trượt lên xuống, tuy người khiêu khích là gã nhưng nghe câu trả lời của Giang Dịch Dịch xong thì sợ cũng là gã.

Gã vội ra oai để giấu đi sự sợ hãi của bản thân, quay đầu đi về phía đám Kền Kền.

“Chuyện gì vậy?” Kền Kền nhìn Kẻ Điên, hỏi Trọng Quyền: “Sao đột nhiên mày ngừng ngang, không đấm nó luôn? Rồi mắc gì lấy dao trong tay nó?”

Chuỗi hành động lúc nãy của Trọng Quyền khiến ai nấy đều khó hiểu, sở trường của Trọng Quyền cũng giống như biệt danh của gã, nắm đấm với lực tay cực lớn, hiếm ai phòng ngự nổi.

Dưới tình huống chiếm ưu thế, gã không có lý do gì mà buông bỏ ưu thế bản thân, lựa chọn phương thức tấn công bản thân không hiểu.

“Em…” Trọng Quyền ngập ngừng rồi mới dứt khoát trả lời: “Đột nhiên em muốn thử cách tấn công mới, hơn nữa tên kia vốn không biết đánh nhau, em chỉ cần cho nó một đấm là đủ để nó răng rơi đầy đất.”

“Nói ra sợ mày quê chứ…” Sư Tử lười biếng khịa: “Đứa cun cút bỏ chạy là mày mà?”

“Là vì thằng kia tự dưng nhảy vào.” Trọng Quyền cáu.

“Thế sao mày lại về?” Giọng Kền Kền nằng nặng, nghe mà giật thót: “Đấm không nổi nó hả?”

Trọng Quyền đứng yên, siết chặt nắm đấm.

“Đừng nói vậy.” Tên Béo cười giảng hòa: “Thằng ma mới đó dòm cũng chả phải thứ vừa, không có gì thì đừng chọc nó.”

Kền Kền nhìn gã: “Nó ở đâu vậy?”

“Nghe đồn là dân quân đội.” Tên Béo cười tủm tỉm chia sẻ tình báo.

“Quân Tinh Hạm à?” Kền Kền nhăn mày: “Chẳng phải bọn đó chưa từng nhúng tay vào chuyện nội bộ tinh ngục sao?”

“E Bác Sĩ này… lai lịch không nhỏ.” Tên Béo nhìn Kẻ Điên đang nói chuyện cùng Giang Dịch Dịch, từ bầu không khí giữa họ mà tìm được người dẫn đầu: “Chắc vì bảo vệ tên kia mà tới.”

“Bác Sĩ là người của quân Tinh Hạm sao?” Kền Kền quan sát Giang Dịch Dịch vài giây: “Đâu giống.”

Sư Tử cười nhạo: “Dù sao thì mấy người cũng phải né hắn thôi, nghĩ nhiều vậy làm gì?”

Kền Kền nhìn Sư Tử – Sư Tử là người duy nhất tiếp thu cảnh cáo của Diệp Vương trong số họ, gã không có thân phận đặc biệt, cũng chả phải người của ai, đơn giản dựa vào vũ lực mà trở thành dã thú từ tầng chót trèo lên tầng bốn.

“Sư Tử nói đúng.” Tên Béo giảng hòa: “Kiểu gì cũng chẳng phải tới vì tôi.”

Gã gãi cổ, nói bâng quơ: “Mấu chốt là ai ai cũng đang tia Găng Tay Đen, muốn nó chết và muốn nó chết sớm… giờ thêm Bác Sĩ này, thú vị ghê.”

“Nhàm chán, đi thôi.” Sư Tử ra hiệu cho Tân Vĩnh Nguyên, lười biếng đi tới cửa bên khác của sân thể dục.

Gã vừa nhúc nhích thì đám phạm nhân lười biếng khác cũng nhúc nhích, chớp mắt đám người đông đúc đã bớt đi một phần ba.

“Đúng rồi.” Sư Tử bước vài bước thì sực nhớ, dừng chân: “Tên kia thì sao?”

“Ai…” Tên Béo chưa dứt câu thì nhớ ra: “Ý mày là con thỏ trắng kia hả? Chẳng phải ở chỗ Găng Tay Đen à?”

Vẻ mặt lười biếng của Sư Tử nhạt dần, thêm chút sắc bén: “Sao ở chỗ Găng Tay Đen?”

“Vốn là muốn tặng cho mày, nhưng hôm qua nó bị người của Găng Tay Đen gọi đi rồi.” Tên Béo buông tay: “Mày cũng biết giờ Găng Tay Đen là quả bom hẹn giờ, ai chạm thì người đó đen, nên tao tính bữa nay gặp sẽ hỏi nó có về không, ai ngờ nó không tới.”

Biểu cảm của Sư Tử chìm xuống: “Nó ở chỗ Găng Tay Đen cả đêm à?”

“Nó đặc biệt vậy sao?” Phản ứng của Sư Tử khiến Tên Béo bất ngờ, dòm thái độ của Sư Tử, gã nghiêm túc: “Tao hỏi rồi, nó có quan hệ với Niên La Hội, chắc Găng Tay Đen không làm gì nó đâu.”

“Dưới tình hình bây giờ, Găng Tay Đen còn lý trí à?” Kền Kền châm ngòi thổi gió: “Sớm muộn cũng chết, kéo theo vài đứa làm đệm lưng có gì lạ.”

Sư Tử đứng tại chỗ ngẫm nghĩ.

*

“Sao anh lại tới tầng bốn?” Lâm Dị thấy xung quanh không có ai, vội hỏi ra câu trong lòng. 

Tròng mắt Kẻ Điên xoay vòng, dừng trên người anh ta rồi trở về trên người Giang Dịch Dịch.

“Rốt cuộc tên này hết bệnh chưa vậy?” Lâm Dị thấy Kẻ Điên vẫn y như cũ, hỏi nhỏ: “Chẳng phải bảo đã tốt lên rồi à? Sao nhìn như chẳng thay đổi gì?”

Giang Dịch Dịch ngước mắt: “Tới vì tôi sao?”

“Bảo vệ… vệ… cậu.” Kẻ Điên ngắc ngứ.

“Đừng giả vờ nữa.” Giọng điệu Giang Dịch Dịch bình tĩnh: “Dám tới tìm tôi, anh không sợ thành tên điên hả?”

Tầm mắt Lâm Dị qua lại giữa bọn họ.

Kẻ Điên im lặng nhìn cậu, tròng mắt thỉnh thoảng nhúc nhích không giống người bình thường.

“Nếu điên…” Giang Dịch Dịch vỗ vai Kẻ Điên: “Câu cuối tôi nói với anh là gì?”

Câu cuối nói gì? Lâm Dị cố nhớ, năm chữ “không bao giờ gặp lại” hiện lên trong đầu anh ta.

“Anh không nghe lời tôi.” Giang Dịch Dịch bỏ xuống, lau tay giống như phủi đi thứ dơ bẩn.

Kẻ Điên im lặng, khi mở miệng thì không còn lắp bắp nữa: “Phải bảo vệ cậu.”

“Luôn có người ỷ vào sự lương thiện của tôi mà làm bậy.” Giang Dịch Dịch cảm thán từ đáy lòng.

Những lời này liên quan gì tới cậu? Rõ ràng anh ta đang dùng mạng đánh cược, ok?

Lâm Dị theo Giang Dịch Dịch từ tầng một xuống tới tầng bốn cho rằng bản thân rất có quyền lên tiếng – bất cứ ai chọn Giang Dịch Dịch đều là đang dùng mạng để cược, tùy thời trắng tay, thậm chí là rơi vào kết cục thua tới mất mạng.

Chỉ cần được chọn, bọn họ tuyệt đối không chọn Giang Dịch Dịch.

“Nhưng ưu điểm của tôi chính là lương thiện.” Giang Dịch Dịch cười với Kẻ Điên: “Tuy tôi từng nói không bao giờ gặp lại, nhưng nếu anh cứ muốn gặp lại thì tôi không có ý kiến gì, dù sao ai ai cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn bản thân.”

“Nhưng tôi cứu anh một lần thì sẽ không có lần hai.”

Cổ họng Lâm Dị nhúc nhích, cẩn thận chen vào: “Thực ra…”

Tầm mắt Giang Dịch Dịch dừng trên người anh ta.

“Hay là cho hắn thêm một cơ hội?” Lâm Dị nói nhanh.

Ánh mắt Giang Dịch Dịch nhìn anh ta khiến Lâm Dị có cảm giác như bị giáo viên nhìn, kiểu: ‘anh ngu thế sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?’

Tuy không biết vì sao bị nhìn như vậy, nhưng cứ cảm thấy đối phương đang cười nhạo IQ mình.

Lâm Dị rũ mắt, biết thân biết phận nói: “Cậu cứ coi như tôi chưa nói gì.”

Giang Dịch Dịch lắc đầu, lần nữa phát sầu vì nhiệm vụ đối phương – người này nhất định sẽ làm hỏng nhiệm vụ.

“Khi nào thì anh đi tìm Găng Tay Đen?”

“Hả?” Lâm Dị phản ứng chậm hai giây, do dự nói: “Sau khi đưa cậu về phòng giam?”

“Đến lúc đó, nhớ khống chế biểu cảm của anh.” Giang Dịch Dịch thân thiện nhắc nhở: “Đừng để gặp mới gặp đã khiến nhiệm vụ thất bại.”

Lâm Dị im lặng: “Bác Sĩ, tôi nghĩ cậu luôn hiểu lầm một chuyện.”

Giang Dịch Dịch nhướng mày.

“Thế gian này không phải ai cũng giống cậu, vì thế…” Anh ta hơi ngừng, khó tìm được từ thích hợp để hình dung Giang Dịch Dịch: “nhạy bén”.

Lâm Dị nói tận đáy lòng: “Phần lớn loài người thường ngu xuẩn.”

Giang Dịch Dịch rất tán thưởng sự tự tin của Lâm Dị, là một thành viên trong đám ngu xuẩn anh ta có thể tự giác được, quả là hiếm có khó tìm.

“Vậy chắc anh rõ bản thân cũng là một trong số đó nhỉ?”

“Dù lúc trước tôi không biết, sau khi gặp Bác Sĩ cũng sẽ hiểu rõ chuyện này.”

“Vậy thì tốt…” Lời của Giang Dịch Dịch đột nhiên dừng lại, cậu nhìn đám người hùng hổ đi ra, dẫn đầu là Sư Tử.

“Hình như có chuyện vui để xem rồi.” Giang Dịch Dịch nhìn hướng bọn họ đi, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Diệp Vương.

Diệp Vương xuất hiện sau lưng cảnh ngục, đi vào sân thể dục, tiến về phía Giang Dịch Dịch.

“Nói chuyện xong rồi à?”

“Bên phía Sư Tử náo nhiệt ghê.”

Diệp Vương nhìn theo hướng Sư Tử biến mất, hiểu rõ: “Gã đi tìm Găng Tay Đen.”

Diệp Vương lại quay sang Giang Dịch Dịch, nói tiếp: “Nhưng Bác Sĩ đã đồng ý với tôi rồi nhỉ?” Hắn liếc tệp tư liệu trên tay Lâm Dị: “Dưới điều kiện họ không chọc tới Bác Sĩ, giữ khoảng cách với họ.”

Giang Dịch Dịch thấy hơi tiếc, nhưng không tới mức tiếc nuối mà vi phạm ước định.

Dù sao sớm muộn gì họ cũng sẽ tới chọc cậu, cần gì nóng lòng nhất thời – không đúng, suy nghĩ này hình như không được bình thường lắm? Nhưng những nơi không bình thường trên người cậu rất nhiều, Giang Dịch Dịch lười dao động vì những cảm xúc này.

Đôi lúc cậu sẽ nghi ngờ bản thân, thậm chí là tự hỏi câu hỏi hơi hướng triết học “rốt cuộc mình là ai”, nhưng phần lớn cậu thích ứng những chuyện đó rất tốt.

Lâm Dị dòm hướng Sư Tử khuất bóng, cuối cùng quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch, lộ ra ý trưng cầu.

Giang Dịch Dịch thu hồi ý nghĩ, gật đầu với anh ta: “Diệp Vương đưa tôi về, anh đi…” Giang Dịch Dịch dừng một lát: “Giúp tôi hóng drama.”

Diệp Vương bị sắp xếp cũng không dám ý kiến. Lâm Dị thì vội đuổi theo bước chân của đám Sư Tử.

“Bác Sĩ rộng lượng hơn tôi nghĩ nhiều.” Diệp Vương đưa Giang Dịch Dịch ra khỏi sân thể dục: “Bất kể là Kẻ Điên hay Lâm Dị, Bác Sĩ hình như đặc biệt khoan dung.”

“Khoan dung sao?” Giang Dịch Dịch cân nhắc từ này: “Họ đâu làm sai chuyện gì, không tới mức phải dùng từ này.”

“Bác Sĩ nói vậy khiến tôi tò mò…” Diệp Vương hỏi: “Độc Lang làm sai chuyện gì à?”

“Nghe có vẻ anh rất tò mò về tôi.”

“Tôi nghĩ, khó có ai không tò mò về Bác Sĩ.”

Là vì…” Giọng Giang Dịch Dịch thường ít mang cảm xúc nhưng ngẫu nhiên len lỏi sự sắc bén, đâm thẳng vào trọng điểm khiến người hỏi kinh ngạc.

“Không giống với tư liệu chăng?”

Giang Dịch Dịch nhìn Diệp Vương: “Đừng làm vẻ mặt đó, tôi không bất ngờ chút nào.”

Diệp Vương vội tỉnh táo.

“Còn anh…” Giang Dịch Dịch hờ hững nói với Diệp Vương: “Không muốn tiếp xúc với tôi, nhưng không thể không tiếp xúc… vì sao không dùng một người có thể khống chế được cảm xúc bản thân?”

“Hay là vì, trước mặt Bác Sĩ, dù có khống chế được cảm xúc cũng không có tác dụng gì?” Diệp Vương phản kích: “Dù sao không ai có thể che dấu bản thân trước mặt Bác Sĩ, đúng không?”

“Sao các anh lại kết luận như vậy?”

Giang Dịch Dịch nghiêm túc nhìn Diệp Vương, tìm thấy chút chột dạ trong sự bình tĩnh – nhưng lời này sao cậu nói ra?

Như được nhắc nhở, trong tầm mắt của Giang Dịch Dịch hiện ra bản vẽ qua loa, chữ viết tiêu chuẩn “bản vẽ giải phẫu cảm xúc”.

Sau đó đánh dấu hai cái thật to trên mặt Diệp Vương. “chột dạ”, “thăm dò”.

Chậc, qua loa thế?

Là vì tôi nghi ngờ nên mới có bản vẽ đúng không? Tôi thấy trò chơi này đang đùa với IQ của tôi.

Bản vẽ dưới cái nhìn chăm chú của Giang Dịch Dịch dần thay đổi các chữ “chột dạ” “ngờ vực” “sợ hãi”.

Giang Dịch Dịch bừng tỉnh, không nhìn Diệp Vương nữa.

Mấy thứ này cũng tự thấy được, thêm bản vẽ làm người ta không quen…

Đợi đã? Giang Dịch Dịch nhẩm lại câu này, quay đầu nhìn Kẻ Điên.

Bản giải phẫu hiện ra trước mắt cậu, hiện lên nơi yếu hại và cách tấn công.

Giang Dịch Dịch tiếp tục nhìn hắn chòng chọc. Vài giây sau, bản giải phẫu biến mất trước mắt cậu, nhưng điều này không có nghĩa Giang Dịch Dịch không tìm được chỗ yếu hại và cách tấn công – chúng chỉ là đã biến thành tri thức, giấu sâu trong não bộ Giang Dịch Dịch, khiến cậu vừa nhìn Kẻ Điên là biết được nơi yếu hại và cách tấn công.

Con ngươi thật thà của Kẻ Điên chuyển động, bản giải phẫu cảm xúc dần hiện lên các đánh dấu “cảm xúc dao động” “ngờ vực” “…”.

Mấy cái dấu ba chấm là thật đó hả?

Giang Dịch Dịch trừng mắt, bản giải phẫu biến mất trước mắt cậu, Giang Dịch Dịch lập tức khôi phục bình tĩnh – ngoài những biệt danh không thể bỏ qua, hệ thống dường như hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Vấn đề đã rõ tới mức không thể bỏ qua.

Giang Dịch Dịch dời tầm nhìn, giữa nghiên cứu tới cùng và tới đây là được, cậu chọn ý sau.

Điều này dễ hiểu thôi, thậm chí nó còn không khiến cậu nghi ngờ sao lại làm vậy – bởi đáp án ở ngay trước mắt.

Thời cơ chưa tới.

“Hình như vừa rồi Bác Sĩ nhìn tôi.” Diệp Vương đợi một lát, đợi Giang Dịch Dịch trở về dáng vẻ quen thuộc mới nói: “Giải phẫu cả người tôi từ trong ra ngoài, ánh mắt này…”

“Tất cả trước mặt Bác Sĩ đều nhìn là thấu nhỉ?” Diệp Vương bình tĩnh tổng kết: “Dù là tinh thần hay cơ thể, đúng không?”

“Nói vậy cũng chính xác.” Hai bản giải phẫu lúc nãy vẫn mới tinh trong ký ức của Giang Dịch Dịch, nên cậu đồng ý với lời hắn: “Thế mấy anh tiến hành phân tích tôi sao rồi?”

“Chưa có tiến triển gì, do luôn xuất hiện mâu thuẫn logic và xung đột hành vi nên không thể xây dựng nhân cách tội phạm của Bác Sĩ.”

“Vất vả rồi.”

“Nếu Bác Sĩ đồng ý chỉ dạy thì tôi biết ơn lắm.”

Giang Dịch Dịch cân nhắc: “Tuy nói mấy anh cũng không nghe, nhưng đề nghị tôi có thể cho là…” Giang Dịch Dịch dừng bước, nhìn Diệp Vương nghiêm túc lắng nghe, ra hiệu cho hắn ta về phía phòng giam.

Diệp Vương giật mình, vội mở cửa, đợi hai người Giang Dịch Dịch đi vào rồi mới đóng cửa lại.

“Khi dự đoán lập trường của tôi, nhớ kỹ việc này, tôi là người tốt.”

Vẻ mặt lúc đó của Diệp Vương cực kỳ thú vị, giống y hệt như Lâm Dị vậy. Vô cùng đáng để thưởng thức nhiều lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.