Như Chưa Từng Kết Thúc

Chương 3: Gặp mặt




Mộ Di Quân run lẩy bẩy, nước mắt chảy dài,chưa ngừng.

Có thể nói, đứa trẻ ấy đã cố gắng như thế nào. Dù chỉ là cất tiếng nói nhưng cô đã cam đảm vượt qua một hành trình dài, vùng vẫy khỏi quá khứ…

Người kia quay lại, cẩn thận hỏi lại: “Còn người đi cùng cháu sao? Sao hai đứa lại ở đây? Không phải trốn khỏi bệnh viện à?”

Mộ Di Quân gật đầu, dụi dụi hàng mi cong, lý nhí nói ra hai từ: “bắt cóc”

Ông chú hiểu ra vấn đề liền gọi cảnh sát tới.

Vụ việc nhanh chóng được xử lý, bọn chúng khai ra là được thuê. Ba người bọn họ cả chủ nợ đang ở đồn để giải quyết, trời cũng vừa kịp sáng…

Trước khi cảnh sát tới, Mộ Di Quân được người kia mang trả về với bệnh viện. Cả ngày trời cô không ngừng đi ra đi vào, nhìn qua cửa sổ, cô muốn biết cậu bé sao rồi?

Tối đến, ti vi chiếu tin tức vụ việc, bọn chúng bị bắt còn cậu bé được đưa tin đang nằm trong bệnh viện xương khớp để điều trị. Bấy giờ Mộ Di Quân có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau vài năm điều trị, cô cũng ổn định hơn trước, đã biết cười nói nhiều hơn, cô được chú đón về Mộ gia.

Ba cô có một người em trai là Mộ Viễn, là chú cô, người nuôi nấng và trả nợ cho gia đình Mộ Di Quân. Nói là trả nợ nhưng thực chất là một khế ước, một cuộc giao dịch mang tên hôn nhân.

Và người đã chịu giúp Mộ thị có ngày hôm nay đều nhờ hết cả Phó thị, một tập đoàn lớn chỉ sau Dạ thị mà thôi.

Phó tổng là một người tốt, cứu cô còn trả nợ giúp gia đình cô. Cũng có thể vì thấy tội nghiệp cô bé năm tuổi năm ấy. Và sau cùng ông nhận ra tài năng suất chúng của Mộ Di Quân, một học sinh ưu tú, sáng giá của ngôi trường do Phó thị sáng lập.

Cô con dâu tương lai này đã làm rạng thanh danh của Phó gia như thế đấy!

Đúng rồi, Phó Thừa Trạch là chồng sắp cưới của cô, anh là đứa con duy nhất mang dòng máu nhà họ Phó, người hiện tại đã lên chức chủ tịch tập đoàn Phó thị. Sức ảnh hưởng không hề nhỏ chút nào!

Tất nhiên, mọi sự ngưỡng mộ đều quay sang phía Mộ Di Quân, lớp trưởng của năm ấy. Buổi họp lớp hôm nay ai cũng rôm rả chúc mừng cô.

“Sướng nhé! Được chồng tận tình thế cơ mà. Trong này bọn tôi nhìn thấy hết rồi”

“Lớp trưởng, cậu là thành đạt nhất đấy còn cưới được anh chồng đại gia”

“Khi nào cậu cưới nhớ gọi chúng tôi đấy nhá, lớp trưởng”

Phải công nhận cái ánh ánh hào quang mang tên Mộ Di Quân chói loá thật chứ! Đâu phải ai cũng chấp nhận được?

Không để cô chiếm hết vị trí ấy, Du Kiều lên tiếng làm mọi người im hẳn, “Lớp trưởng, cậu còn nhớ cặp đôi nổi tiếng của lớp mình không?”

“Thôi chết! Tôi lỡ lời rồi…” Du Kiều tỏ ra ngạc nhiên, lấy tay che miệng lại thích thú nhìn sang Tư Dịch nãy giờ không nói cũng chẳng cười, “Tôi có làm tổn thương cậu không Tư Dịch? Hồi đấy hai người thích nhau vậy mà nhưng bây giờ chắc không thể rồi. Tiếc thật!”

Tư Dịch vẫn vậy không hề bị tác động đến, xoáy chặt tâm trạng qua đôi mắt hững hờ như không và không ai có thể biết người này đang có cảm xúc gì.

Tư Dịch lặng lẽ lắc cốc rượu trên tay, đôi tay thon dài nhấc ly rượu lạnh màu hổ phách uống cạn. Vừa hay đá trong cốc cũng tan hết, chẳng thể nói hắn đang tức giận hay đang khó chịu mà muốn đi vệ sinh.

Hắn lướt qua cô chỉ thoảng như một cơn gió nhưng lại cảm giác đối phương đang liếc nhìn.

Hai người từng yêu nhau như chẳng có thể ngăn cản nổi. Nếu cản được thì phải chăng do tác động ngay chính ở họ: Một tình yêu chưa đủ thấu hiểu nhau, chưa đủ hiểu nỗi lòng của bản thân chỉ đến bước làm tổn thương chính mình và rồi lây sang cả đối phương mà thôi.

Một trong hai người mang chấp niệm quá lớn mà cắt ngang tình yêu giữa chừng hay chỉ lý giải đơn giản là vì tình đầu là để bỏ lỡ?

Trời chuyển mùa, chắc vì vậy người ta mới có cảm giác lạnh lẽo không thể nói thành lời hay tâm tình đã sẵn vậy rồi? Là vì cảm giác chính con người họ đã thay đổi, đã không còn coi nhau là duy nhất?

Đôi mắt trong veo ánh lên một tia đượm buồn, Mộ Di Quân có đôi mắt biếc đen tuyền rất đẹp, nó là cặp mắt hút hồn đối phương và khó có thể nhận ra cô đang có nỗi buồn vương vấn nơi khoé mi.

Cắt ngang tâm trạng của cô là cốc rượu trước mặt. Người mang đến là Du Kiều với lời mời: “Lớp trưởng có thể mời cậu một cốc trước không? Tôi muốn hưởng ké sự may mắn của cậu lắm đó”

Mộ Di Quân vừa ngồi cô ta đã đăc biệt tới tận chỗ cô cùng với cốc rượu để mời uống?

Và không ai có thể đoán ra đằng sau nụ cười niềm nở ấy lại là dã tâm độc ác.

Du Kiều rất ghét Mộ Di Quân, lúc nào cũng rình kéo cô xuống để đẩy ả lên. Nhưng ghét đến đâu cô ta vẫn tỏ ra bình thường chỉ là đôi khi lại nói những lời không nên nói, làm những việc không nên làm rồi gói gọn lại trong mấy câu như: lỡ lời hay lỡ làm và hoàn toàn không ‘cố ý’!

Du Kiều đã mất công sang tận đây rồi Mộ Di Quân cũng không từ chối, nhận ly rượu, cụm ly cùng cô ta.

“Khoan đã!” Tiếng gọi từ bạn cùng lớp với Mộ Di Quân làm cô ngừng uống.

Tưởng có vấn đề gì lớn nhưng lại thấy cô bạn cầm cốc rượu của mình đến, “Tôi cũng muốn hưởng một chút từ sự may mắn này từ lớp trưởng”

Thật đúng là! Còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ? Câu sau làm cả lớp cười ầm lên.

Sau cùng, cả lớp cùng nâng ly uống hết chúc mừng buổi gặp mặt.

Đồ ăn cũng dọn lên bàn, đến bữa cơm ai cũng thấy đói, chưa gắp nổi một miếng, Du Kiều lại gây chuyện: “Đến giờ ăn rồi sao không thấy Tư Dịch chưa quay lại nữa? Lớp trưởng, cậu có biết cậu ta đi đâu rồi không vậy?”

Cả cái lớp này bao nhiêu con người mà ả chỉ hỏi Mộ Di Quân? Nói vậy khác nào bảo cô để ý đến Tư Dịch?

Dương Ngọc ngồi bên cạnh Du Kiều lại nói chuyện hợp cạ, cũng lên tiếng cướp cả lời Mộ Di Quân định nói, “Du Kiều, cậu để ý Tư Dịch đến thế cơ? Hỏi cả lớp trưởng luôn mà?”

Du Kiều trưng ra vẻ bất ngờ, đánh nhẹ vào tay Dương Ngọc một cái bông đùa, “Cậu này, tôi làm sao có chung sở thích với lớp trưởng?”

Nói xong mà cả hai không nhịn được cười, lấy tay che miệng, quả thực trông hai người rất vui.

Mộ Di Quân chẳng nói chẳng rằng, đứng phắt dậy, hai tay nắm chặt, chân nặng nề rời khỏi phòng.

Trong này, mọi người đang thắc mắc tại sao cô lại có hành động như vậy?

Du Kiều sơ hở là dìm cô xuống ngay, cơ hội không phải tới rồi sao? “Hai chúng tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn nói là không thể bằng cậu ấy được, hay là lớp trưởng hiểu sai rồi nổi giận rồi không?”

Dương Ngọc giả vờ an ủi Du Kiều, miệng nói một đằng nhưng ý tứ một nẻo: “Chắc không phải đâu. Thôi chúng ta cứ ăn trước đi. Nếu ra ngoài mà gặp Tư Dịch có khi lại tốt ấy chứ? Để hai người giải quyết mâu thuẫn năm xưa đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.