Như Chưa Từng Kết Thúc

Chương 27: Gặp lại người quen (3)




“Lúc cậu đi giặt rẻ lau bảng Giai Giai cũng bị dính bụi, mấy bạn học nghịch ngợm chụp lại”, Mộ Di Quân ngoan ngoãn khai báo thêm: “Tôi cho Khung Hành Tống xem mấy bức đó của Giai Giai. Hôm nay cũng dành cho Giai Giai, tôi chỉ là người giúp đỡ!”

Bị hắn tra hỏi Mộ Di Quân có cảm giác như đang bị hiểu lầm ngoại tình vậy, nhỡ có cảnh đánh ghen…

Khoan đã, kể cả hiểu lầm như thế có sao? Có ảnh hưởng gì đến Tư Dịch đâu? Hắn lại hỏi mấy câu như này, chẳng giống hắn của mọi hôm!

Mộ Di Quân gom hết nghi ngờ kết luận hỏi một câu: “Đừng nói cậu giận tôi vì mấy chuyện này?”

“Không phải có người đợi sao?”, Tư Dịch kéo tay cô, hắn hình như cười, cũng thấy rất vui lại đánh trống lảng không muốn trả lời.

“Khoan khoan…”, Mộ Di Quân buông tay Tư Dịch, trong đầu hiện ra một dòng suy nghĩ: “ Chúng ta không nên làm kì đà cản mũi đúng không?”, Mộ Di Quân cười tinh nghịch, mở ra số điện thoại của Cố Giai Giai.

Đầu bên kia nghe hơi ồn nhưng vẫn nghe được giọng của Cố Giai Giai:” Hai cậu đi đâu vậy? Sắp đến giờ chiếu phim rồi”

“Tư Dịch làm việc cả ngày trời, hiện giờ ốm rất nặng, hai cậu chơi vui vẻ tớ đưa cậu ấy về trước”

Tư Dịch:”…”

Mọi chuyện giải quyết êm xuôi, Mộ Di Quân đưa cho hắn cốc trà sữa mua khi nãy coi như đền đáp vì giúp cô tạo cớ: “Phần thưởng”

“Ốm rất nặng? Hửm?”, Tư Dịch hơi nheo mắt, cậu thiếu niên như đang toan tính điều gì đó.

Mộ Di Quân cười hì hì nhận lỗi:”Tôi mời cậu một bữa ăn nhé? Tối nay có thể mời cậu đi chơi? Thấy sao? Phần thưởng hấp dẫn lắm đúng không?”, cô kéo kéo hắn đến thẳng quán ăn.

Là một quán phở Việt Nam!

Bát phở mang đến với làn khói nghi ngút, có cả vài miếng ớt trang trí ở trên.

Việc đầu tiên Tư Dịch ăn là lấy thìa múc ớt ra một đĩa nhỏ bên cạnh, hành động này được Mộ Di Quân chứng kiến.

“Cậu không ăn được ớt à?”

Tư Dịch “Ừ” một tiếng, tiện thể giải thích: “Tôi không ăn được cay”

Mộ Di Quân gật đầu đồng ý, “Tôi cũng vậy”

Bát phở không ớt bất ngờ hiện lên trước mặt cô, Tư Dịch nhặt hết sạch còn đổi cho cô.

“Ăn đi”, hắn tiếp tục việc bỏ ớt bát còn lại.

“Cảm ơn”, Mộ Di Quân thuận theo tự nhiên, đối đáp lại bằng việc lấy đũa cho cả hai.

Vẫn như mọi lần, họ ăn ý đến lạ…

~

“Lâu rồi mới có lại cảm giác tụ tập này nha. Nhớ thờ học sinh quá đi thôi!”

Cố Giai Giai nói rất phải.

Tuổi thiếu niên bồng bột nhưng vô lo vô nghĩ, dễ phạm sai lầm nhưng lại là cơ hội trưởng thành. Năm tháng thanh xuân vội vã trôi mau để lại kỷ niệm, cũng để lại nuối tiếc… Nhưng vẫn luôn làm người ta thổn thức muốn trở về!

Bốn người chọn một bàn trong góc còn Phùng Chi có việc đột xuất nên vội vàng rời đi trước.

Phục vụ bưng đến vài cốc nước cùng quyển menu, nhân viên còn tận tình giới thiệu món thịt nướng sốt cay, món mới của quán.

“Món mới này tôi thấy cũng được, hay chúng ta ăn thử đi”, Cố Giai Giai chỉ chỉ vào hình trên menu.

“Tư Dịch không ăn được cay”

“Cô ấy không ăn được cay”

Cố Giai Giai cảm thán! Hai con người này vẫn tâm đầu ý hợp như ngày trước con rất đồng thanh.

“Hai cậu thật là, nhìn có vấn đề nhưng vẫn quan tâm nhau như vậy”, Cố Giai Giai giao quyền menu cho hai người, mong đợi nói:”Hai người có món không ăn được thì gọi đi, tớ cả Tống Tống nhà tớ món gì cũng ăn được!”

Ôi trời! Hai con người này mạnh bạo hơn trước rồi? Còn công khai tình cảm!

“Cơm sườn, thịt sụn nướng, bánh bao, nước cam”, Tư Dịch liệt kê xong, phục vụ cũng lên thực đơn.

Mộ Di Quân nhìn Tư Dịch gọi toàn món cô thích ăn lại có cảm giác ấm áp khó tả, hắn thế mà vẫn nhớ món ăn cô thích.

Cố Giai Giai với Khung Hành Tống không thấy có vấn đề gì, những món này đều thấy ngon cả!

Nhưng mà…nước cam?

“Hai cậu cũng lành mạnh quá đi thôi? Lớn rồi phải uống rượu chứ?”, Cố Giai Giai đẩy đẩy tay Khung Hành Tống.

Hiểu được ý đồ này Khung Hành Tống nhanh nhạy thêm món:”4 chai rượu!”

Mộ Di Quân cùng Cố Giai Giai ôn lại chuyện cũ nói mãi không hết chuyện. Hai người đàn ông bên cạnh lặng lẽ nướng thịt sụn, luôn tay gắp cho hai con người đang tán ngẫu.

Hai cô gái như tách thế giới riêng với nhau cũng chẳng để ý chuyện của hai người đàn ông.

“Đàn anh, em cảm thấy trước kia anh không ưa em thì phải”

Không ưa?

Đúng là có, Tư Dịch còn tưởng Khung Hành Tống như một con người vô duyên từ đâu rơi xuống cướp Mộ Di Quân của hắn nữa chứ?

Tư Dịch vẫn nghiêm túc nướng thịt, miệng lạnh ngắt phun ra hai từ:”Thì sao?”

“Anh hiểu lầm cũng phải! Nhưng em không có tình cảm kia với người của anh, em chỉ có Giai Giai thôi”

Sao cảm giác, sơ hở một chút là hai con người đang yêu nhau kia lại khoe mấy lời yêu đương làm người khác thấy sến sẩm…

Con người khi yêu sau này đều sẽ vậy hết sao?

Nhưng tên nhóc này nói một phần hắn khá ưng ý, người của hắn?

Rất có mắt nhìn!

Bát đã đầy, Mộ Di Quân còn chưa gặp một miếng, chai rượu cô cùng Cố Giai Giai uống đã hết sạch hai chai.

Cô bạn Cố Giai Giai gục xuống bàn, tay sờ sờ người bên cạnh nói toàn những lời yêu đương sến sẩm. Còn Mộ Di Quân ngồi yên chẳng cử động như robot hết pin.

“Mộ Di Quân? Mộ Di Quân?”, Tư Dịch ngồi bên cạnh không ngừng gọi cô bằng âm giọng trầm trầm vốn có.

Mộ Di Quân mơ hồ nghe tên mình, ngốc nghếch quay sang nhìn chẳng nói lời nào, mặt ửng đỏ như ớt, đôi mắt khẽ nâng xuống như buồn ngủ.

Cô đây là say rồi sao?

Tư Dịch khẽ thở dài, hắn kéo cô gái vào người, Mộ Di Quân im thin thít bị hắn bế thành công chúa.

“Tôi về trước!” Tư Dịch trước khi về còn đặt phí cho bữa ăn dưới đĩa thịt.

Hầm xe im lặng bỗng inh ỏi tiếng phụ nữ say sỉn.

“Bỏ tôi ra tên xấu xa, độc ác!”Mộ Di Quân điên cuồng ngọ ngậy đòi xuống, đá bay cả đôi guốc dưới chân.

“…”, Tư Dịch thành công đặt cô vào ghế lái phụ, quay lại nhặt đôi guốc cô ném lung tung.

“Ngươi là ai?”

“Vậy hả?”

“Sao lại nói tôi say? Tôi không say…không…không say”

Tư Dịch quay lại bắt gặp cảnh tượng cô nói chuyện một mình, hắn buồn cười hỏi: “Em nói chuyện với ai thế?”

“Ai? Ai nào…”, Mộ Di Quân nhìn thấy người ngồi cạnh chợt cau có, giọng nói bực tức phát ngôn: “Người tôi ghét nhất trên đời…hức…là người này!”, cô còn thêm cái động tác giơ tay chỉ hắn.

Tư Dịch cau mày, giọng điệu chẳng vui vẻ gì: “Ghét tôi? Em thì không được!”

“Đó, nghe không…hức…tên này độc tài…hức…tại sao lại có thể vô lý thế này…hức…”

“Không được làm loạn”, Tư Dịch bỏ tay cô xuống, không cho cô chỉ trỏ.

“Tại sao?”

“Không có tại sao, ngồi ngoan để tôi lái xe”, Tư Dịch bắt đầu lái xe đi, ô đèn rọi sáng hoà nhịp trên đường cao tốc ồn ào.

“Đàn ông các anh sao…tồi đến thế….dễ dàng đè phụ nữ…để thoả mãn…Ngoại tình rồi có cả chuyện lăng nhăng qua lại với phụ nữ có chồng?”

“Em đang xếp tôi chung một rọ với tên kia?”

“Có vấn đề gì? Mấy người còn đòi hỏi nữa ư…hức…đã tồi còn tồi hơn…”

“Phó Thừa Trạch ngoại tình với em mới gọi là tồi!”, Tư Dịch nghiêng người nhìn cô gái say khướt, “Còn tôi chỉ làm vậy với một mình em”

Mộ Di Quân không biết còn đang nghe không nhưng im lặng rồi, cô lả người dựa vào ô cửa miên man cùng cơn buồn ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.